Cường trong lòng thầm cảm ơn trời phật vì Mộc Thảo quả nhiên là một cô gái hiểu chuyện. Nét quyết tâm lại lộ rõ trên gương mặt của chàng trai trẻ một lần nữa. Bất kể phía trước có là gì, cậu cũng đều mong mỏi một điều nhỏ nhoi là hạnh phúc sẽ đến với hai cô gái đặc biệt nhất cuộc đời mình mà thôi, trong đó Mộc Thảo dĩ nhiên là ưu tiên số một.
Tầng thượng của ngôi trường Xà Cừ lúc này đang lộng gió khác hẳn với thời tiết thường ngày. Nó làm cho bộ váy đồng phục nữ sinh của Nhã Uyên cùng làn tóc mái của cô nhẹ tung bay khiến khung cảnh xung quanh thập phần buồn bã và ám ảnh.
- Em muốn nói chuyện gì với anh vậy Uyên? – Cường lên tiếng hỏi trước.
Cô gái trước mặt cậu bỗng hỏi một câu gần như không liên quan đến tình hình lúc này:
- Anh có nhớ ngày đó đã hứa với em những gì không Cường?
Cường cúi đầu tiếc nuối:
- Làm sao mà anh có thể quên được chứ? Anh đã hứa sau này lớn lên sẽ trở nên mạnh mẽ để có thể bảo vệ em và mọi cô gái yếu thế. Nhưng em thì sao? Lúc đó không phải em là một cô gái có tinh thần chính nghĩa sao? Các sự việc xảy ra ở bữa tiệc hay sáng nay là sao chứ? Anh không thể tìm ra lời nào để bào chữa cho em được. Em thực sự đã thay đổi rồi.
Nhã Uyên đưa đôi mắt ngấn lệ của mình về phía Cường, giọng trở nên buồn bã:
- Papa à! Anh mới là người thay đổi đấy. Em vẫn còn nhớ như in khoảnh khắc đó mà. Nếu thật sự em đã làm gì sai thì anh cho em xin lỗi được không? Em chỉ muốn chúng mình quay lại những ngày tháng như trước đây thôi. Em mệt mỏi lắm rồi!
Cường bình tĩnh đáp trả, dù cho lời này có tàn nhẫn đi nữa cậu vẫn muốn nói ra:
- Anh xin lỗi vì đã phụ lòng em. Từ ngày gặp em anh đã có một niềm động lực để nỗ lực phấn đấu mỗi ngày. Em chính là lí lẽ sống của anh ngày đó. Có điều bây giờ anh yêu Mộc Thảo rồi. Cô ấy không biết bao nhiêu lần đã hi sinh mạng sống của mình vì anh, tình cảm vô cùng sâu đậm không hề thua kém chúng ta. Và anh đã hứa sẽ dành tất cả những gì mình có cho cô ấy rồi. Hãy quên anh đi Uyên. Hãy đi tìm hạnh phúc mới.
- Quên anh? – Nhã Uyên chua chát nói trong nước mắt – Anh nói em làm sao mà quên được hình ảnh người con trai yếu ớt ngày đó đã ngã xuống để bảo vệ mình đây? Anh nói em đã thay đổi ư? Sáu năm nay anh có biết em đã gặp phải những chuyện gì hay không? Nếu cứ giữ mãi cái chính nghĩa trẻ con đó nói không chừng em đã sớm mất mạng rồi. Trong những ngày tháng tăm tối mịt mù đó em chỉ có duy nhất đoạn tình cảm trong sáng mà anh đã dành cho để vực dậy bản thân mà thôi. Em đã đi tìm anh gần như mỗi ngày mỗi tháng mỗi năm. Để rồi bây giờ gặp nhau thì anh lại nói có người con gái khác hay sao? Anh có thấy công bằng với em hay không Cường?
Cường biết nỗi lòng này của cô chứ. Có thể không bằng Mộc Thảo nhưng Nhã Uyên chính là người con gái đứng số hai trong lòng của cậu kia mà. Chính bản thân cậu cũng thấy dằn vặt và xấu hổ vô cùng khi đối diện với Nhã Uyên. Nếu có thể, cô muốn đâm muốn chém cậu thế nào cũng được và cậu cũng nguyện ý chết vì cô, chỉ mong cô đừng có vì đau khổ quá mà đánh mất lí trí của bản thân như thế. Cường siết chặt đôi tay mà kiên nhẫn khuyên bảo:
- Thời gian rồi sẽ qua thôi Uyên à! Một ngày nào đó em sẽ tìm được một người yêu mình thật lòng mà. Đừng có vì chuyện này mà bi lụy, nó hoàn toàn không hợp với em đâu. Anh thừa nhận rằng mình cũng có tình cảm với em, nhưng mà giờ nó giống như là tình cảm của người anh trai dành cho em gái mà thôi.
- Nếu không có cô ta, anh chắc chắn sẽ yêu em! – Nhã Uyên hét lớn phản bác, đáp lại cô là một sự im lặng đáng sợ đến từ Cường như ngầm xác nhận điều đó.
- Là do cô ta! Tất cả là do con đàn bà đó. Em nhất định sẽ không tha cho nó đâu. Nó nhất định phải lãnh nỗi đau gấp trăm lần những gì mà em nhận được hôm nay! – Nhã Uyên lau đi những giọt lệ trên má của mình, cô nói với giọng điệu vô cùng đáng sợ. Dựa vào những gì hôm nay đã làm với Kim Nguyên, ai mà biết liệu cô gái này có thể dám gây ra chuyện gì nữa kia chứ?
- Anh cấm em làm điều đó đấy! – Cường cắt ngang – Nhã Uyên! Em nghe cho rõ đây. Em muốn làm gì anh cũng được, anh sẽ không nói một lời nhưng nếu dám đụng đến Thảo thì anh nhất định sẽ không tha thứ đâu. Anh xem cô ấy còn quan trọng hơn bản thân của mình nữa. Em hiểu chứ?
Thiên thần trước mặt cậu lại òa lên khóc thêm một lần, cô nói trong nước mắt:
- Chẳng lẽ anh lại vì cô ta mà nỡ ra tay đánh em hay sao?
- Không bao giờ! Em hiện tại vẫn là cô gái đầu tiên mà anh đã thương! – Cường quả quyết – Anh sẽ dùng hết sức mạnh của mình có để bảo vệ cô ấy. Kể cả khi em loại bỏ Mộc Thảo ra khỏi cuộc đời anh đi nữa thì vĩnh viễn anh cũng sẽ không trở thành của em đâu. Anh không muốn chúng ta trở mặt thành thù.
- Anh mau cút đi! Cút khỏi mắt tôi! Đồ dối trá! – Nhã Uyên quay mặt đi, giọng đầy phẫn uất.
Cường cũng không biết nói thêm lời nào nữa, cậu đành phải cho cô chút không gian yên tĩnh một mình ở đây vậy. Trong lớp học lúc này có vẻ như mọi việc đã được xử lí ổn thỏa, mọi vết thương của Kim Nguyên đều đã được Mộc Thảo chữa lành và vết máu trên đồng phục cũng đã được xóa đi hết. Tuy nhiên ai nấy đều vô cùng hoảng sợ trước tình huống vừa rồi và trân trối nhìn Cường ra vẻ khó hiểu. Để ngăn ngừa chuyện này có thể xảy ra lần nữa, cậu lấy chiếc micro mà thầy giáo hay giảng bài lên thông báo:
- Tất cả mọi người trong lớp hãy nghe đây. Trước hết, tôi xin lỗi mọi người vì những gì Nhã Uyên đã gây ra. Cô ấy hoàn toàn không hề có ác ý gì đâu, chỉ là tinh thần hiện đang bị kích động mà thôi. Mọi chuyện đều là lỗi của tôi nên đừng có thù ghét hay kinh sợ cô ấy nhé. Và để đảm bảo an toàn, mọi người nên tránh nói chuyện tôi quen Mộc Thảo trước mặt nhỏ nhé.
Đoạn thông báo dài ngoằng của cậu vừa chấm dứt thì xung quanh đã rộ lên những lời bình luận kiểu như: “Voãi! Thì ra nãy giờ là đánh ghen” hay “ Mịa nó thằng này sao hên thế! Được cả hai em xinh tươi trong bộ ba hotgirl mê như điếu đổ vậy?”. Có người còn bình luận đầy ác ý “Thanh niên này hai háng à! Đúng là xấu hổ mà! Làm mất niềm tin vào đàn ông quá đi mất”. Cường bỏ ngoài tai tất cả, cậu mệt mỏi lê thân đến cái bàn quen thuộc của mình mà ngồi phịch xuống đó.
- Nghe căng quá nhỉ? – Thằng Thắng bạn thân của cậu ngồi kế bên đưa ra lời bình luận – Tao từng vướng vào mấy cái vụ kiểu này rồi nên biết là mày chắc đau khổ lắm. Tao thấy Uyên cũng không phải là loại thích đùa cợt đâu, nhỏ còn là một siêu chiến binh tài năng nữa, e là Mộc Thảo sẽ…
- Mày đừng lo! – Cường tự tin đáp trả - Tao nhất định sẽ không để người yêu mình phải chịu bất kì tổn thương nào đâu. Tao sẽ bảo vệ nhỏ hết sức. Với lại, trong thâm tâm tao vẫn nghĩ Nhã Uyên là một cô gái tốt, chuyện như này sẽ không tái diễn nữa đâu.
- Cũng mong là được như vậy!
Thắng thở dài vỗ vai cậu an ủi. Nó cũng hi vọng thằng bạn thân của mình sẽ tìm ra cách nào đó ổn thỏa để xử lí chuyện này. Dù gì cả hai người con gái đó cũng là bạn cùng lớp, lại gặp nhau mỗi ngày nên chắc là tất cả đều cảm thấy đau khổ khi đối diện với nhau. Và người khó xử nhất không ai khác chính là thằng bạn số hưởng Lưu Chí Cường ở đây rồi.