Linh Thể Giới

Chương 52: Tình yêu thật sự




Mộc Thảo! Cậu bị làm sao vậy?

Cường giật mình kinh hãi. Làm sao mà thiên thần trong vòng tay của cậu vừa mới phút trước còn khỏe mạnh là thế mà bây giờ lại vô cùng tàn tạ thế này. Làn da trắng trẻo ngọc ngà của cô ngày nào đã bắt đầu có những dấu hiệu đen sạm và nhăn nhúm như da của người già. Nó bắt đầu ôm chặt vào bộ xương làm Mộc Thảo gầy đi trông thấy. Hốc mắt của cô bị sụp sâu xuống cộng với việc đôi môi anh đào nhỏ nhắn bất ngờ thâm tím đủ khiến những tên đàn ông trước đây từng bị thu hút bởi sắc đẹp của cô gái này giờ nhìn lại cũng phải hoảng sợ mà bỏ chạy. Tất nhiên Cường không phải loại đàn ông đó, cậu đỡ nhỏ dựa vào thành ghế rồi lên tiếng hỏi:

- Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra vậy? Cậu bị sao vậy Thảo?

Một vạn câu hỏi vì sao quay quanh đầu của Cường lúc này. Cậu thật sự cảm thấy hoang mang và lo sợ. Tại sao cô ấy lại bị như vậy? Bị từ bao giờ? Và đây rốt cục là do bệnh lí hay do nhiễm độc kia chứ? Dù đã cố lục lọi hết tất cả kí ức y khoa trong đầu Cường cũng không sao tìm ra được câu trả lời thỏa đáng. Mà cái gì đã không biết nguồn gốc từ đâu ra thì không có cách nào nào giải quyết được. Trái với vẻ hốt hoảng cùng cực của cậu, Mộc Thảo lại đưa bàn tay gầy trơ xương của mình lên má Cường nhẹ nhàng nói:

- Tôi… xin lỗi vì đã giấu cậu chuyện này suốt từ đó đến giờ! Có lẽ tôi không xong rồi… Đau quá! Thực sự rất đau!

Cường sợ đến tái cả mặt, cậu hét lớn:

- Rốt cục là cậu đã giấu tôi chuyện gì? Kẻ nào làm cậu ra nông nỗi này hả? Mau nói tôi biết tôi phải làm sao để cứu cậu đây?

Mộc Thảo cười buồn giải thích:

- Cậu còn nhớ lần trước cậu bị thương suýt chết không? Lúc đó tôi đã đi đến Hồn Giới của cậu để cứu chữa. Tuy thành công nhưng đã để lại một hậu quả không lường trước được lên chính cơ thể của mình. Đáng lí ra đến ngày mai nó mới bắt đầu xảy ra hiện tượng này nhưng có lẽ là do cái khói đen cậu dùng lúc nãy chính là tác nhân chính làm cơ thể tôi bị hủy hoại sớm thế. Tôi vốn nghĩ mình sẽ ra đi trong im lặng mà thôi, chẳng ngờ chuyện này lại xảy ra trước mặt cậu. Thật là khó coi làm sao!

- Ai cho phép cậu tự ý làm thế hả? Nếu nguy hiểm như vậy thì cứu tôi làm cái gì kia chứ? – Cường giận dữ vò đầu bứt tai - Có cách nào có thể cứu vãn tình thế này không? Chắc chắn là phải có chứ. Cậu mau nói cho tôi biết gì đó đi.

Cô gái thở dài với giọng yếu đuối, sức lực có vẻ như cũng sắp tàn kiệt đến nơi rồi:

- Một trong số những linh hồn của cậu bảo tôi phải lấy được tình cảm của cậu. Nhưng mà chuyện này xem như là vô vọng rồi đúng không? Tôi thừa biết cậu yêu một cô gái khác đến khắc cốt ghi tâm mà.

“Tách, tách” – Những giọt nước mắt nóng hổi của Cường lã chã rơi trên gương mặt tàn tạ của Mộc Thảo. Tại sao chứ? Cường tự hỏi, rốt cục là con nhỏ này ngốc đến mức nào vậy? Tại sao cô ta lại bất chấp tất cả để cứu mạng cậu trong khi biết điều kiện để mình được cứu lại là bất khả thi, thậm chí còn chẳng thèm để cậu biết điều đó sớm hơn nữa, bộ muốn cậu phải ân hận cả đời hay sao. Cường nghiến răng ken két, giọng tức giận:

- Cậu sẽ không chết theo cách này đâu. Cậu nói cậu cần tình yêu của tôi để duy trì sự sống đúng không? Được rồi! Tôi yêu cậu, yêu nhất trên đời luôn nên xin đừng có chết.

- Thiệt không? – Mộc Thảo mỉm cười mãn nguyện – Tuy là cậu nói dối rất tệ nhưng tôi sẽ tin điều đó là thật vậy. Cảm ơn cậu rất nhiều vì đã luôn đến tìm tôi những lúc tôi cần nhất. Tôi cũng yêu cậu nhiều lắm!

Lời vừa dứt thì đôi tay yếu ớt trên má của Cường cũng đã buông thoõng xuống. Người con gái trước mặt này hiện đã không còn chút sinh khí nào nữa rồi. Cường gần như chết lặng, vẻ mặt của cậu giờ đây không giống nổi sự kinh hoàng và bi ai, hai hàng nước mắt cũng đã lăn dài trên má từ bao giờ.

- Tại sao hả ông trời ơi? Tại sao một người tốt như cô ấy lại phải ra đi sớm như vậy. Trong khi một kẻ tội đồ hèn nhát và cặn bã như tôi lại được quyền sống tiếp chứ. Đây là sự trừng phạt dành cho tôi đúng không?

- Tại sao lại không nói cho tôi biết sớm hơn? Cậu không muốn tôi vì lòng thương hại mà yêu cậu sao? Nếu thế thì cậu thành công rồi đấy! Mau tỉnh lại đi, đừng có ngủ nữa mà!

- Mấy cái linh hồn chết tiệt gì đó, bọn mày ở đâu hết rồi hả? Mau ra đây nói cho tao cách để cứu cô ấy nào lũ khốn!

- Làm ơn! Đừng mang cô ấy đi khỏi tay tôi mà.

Cường gào thét trong vô vọng, lời lẽ cũng bắt đầu rối loạn hết cả lên, khi thì oán thán bản thân, khi lại trách cứ ông trời và số phận. Cũng phải thôi vì hiện tại cậu đang vô cùng đau khổ và sốc tâm lí. Cậu có một cảm giác mất mát không sao nói thành lời được, cứ như một phần máu thịt trong tim đã bị lấy đi vậy, cực kì chơi vơi và trống trải. Cường lấy tay vuốt lên trán của cô gái trước mặt. Lời của Tuyết Nhi từ đâu lại văng vẳng trong đầu của Cường lúc này: ”Thực ra thì ông chỉ cần lắng nghe trái tim của mình mách bảo điều gì mà thôi. Ông hãy nghĩ xem ai là người mà ông quan tâm nhất, muốn bảo vệ và yêu thương nhất là được”. Phải rồi! Cậu thật là ngốc nghếch mà. Vốn nghĩ bản thân yêu cùng lúc cả Mộc Thảo lẫn Nhã Uyên nhưng đến giờ mới nhận ra một điều đơn giản nhất: trong mọi so sánh và suy nghĩ của cậu về hai người con gái này, Mộc Thảo bao giờ cũng xuất hiện trước tiên cả. Thì ra cái tình yêu mà cậu dày công tìm kiếm bao lâu nay không ở đâu xa cả, nó luôn ở ngay trước mắt, chỉ là cậu không để ý đến mà thôi. Nước mắt ơi thấm đẫm cả gương mặt cô gái, Cường ôm chặt thân thể lạnh lẽo như băng đó trong tay mà nói với Mộc Thảo cũng như với chính bản thân mình:

- Tôi sai rồi! Tôi cứ mãi chạy theo một thứ huyễn hoặc vô định mà quên mất em, người đã luôn ở bên tôi. Em đã yêu tôi nhiều như vậy, hết lần này đến lần khác giúp đỡ tôi kia mà. Bây giờ thì tôi hối hận lắm rồi, tôi đã yêu em thật rồi đấy, em có vui không? Nếu có thì hãy tỉnh lại đi. Tôi van em đó, làm ơn tỉnh lại đi mà!

Đôi môi của Cường không hẹn mà chạm nhẹ lên môi của cô gái. Nơi đây từng là thứ kiệt tác thiên nhiên biết bao người con trai thèm muốn chiếm lấy nó làm của riêng mà giờ đây trông thật xơ xác làm sao. Nếu có một điều ước lúc này, chắc chắn cậu sẽ cầu xin ông trời đổi mạng của mình cho Mộc Thảo. Đột nhiên một điều kì diệu đã xảy ra, đôi môi khô cằn ấy dường như đã có sức sống trở lại. Không chỉ thế, toàn bộ cơ thể của cô nàng đều có những biến chuyển tích cực, cứ như nụ hôn của Cường đã cho cô ấy lại sự sống vậy. Mộc Thảo vẫn còn sống, rõ ràng là cô vẫn còn sống kìa.

Cường vui mừng khôn xiết, cậu rốt cục cũng đã cứu được cô rồi. Thì ra cái gọi là tình yêu của Cường chính là thế này đây. Đó là những tiếp xúc thân mật tình cảm với suy nghĩ yêu thương hi sinh bản thân mình cho đối phương một cách thuần khiết nhất. Ngay lúc này, Cường đã có câu trả lời cho chính bản thân mình: cậu sẽ từ bỏ quá khứ trước đây và không nhớ đến nó nữa, từ bỏ đoạn tình cảm với Nhã Uyên để từ nay về sau chỉ dành tất cả sự chú ý cho người con gái này mà thôi. Cảm ơn trời vì đã không cướp cô ấy khỏi tay của cậu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.