Chết tiệt! Hồng Hoa lấy móng tay bấu chặt vào cánh tay của mình đến độ bật cả máu tươi. Thằng oắt con ất ơ ất ưởng này ở đâu chui ra mà lại được ông nội tin tưởng và hết lòng bảo vệ như vậy chứ? Ả hướng ánh mắt đầy hi vọng về phía Nhã Uyên để cầu mong nhỏ này làm điều gì đó đặc biệt. So với những người cháu gái khác, Nhã Uyên gần như không sợ uy quyền của ông Phan Sơn vì có chống lưng rất mạnh. Chẳng ngờ vị chủ tịch Ingah lại chịu lùi một bước:
- Em gái ngoan của ta à! Ngài đại tướng đã nói thế thì đừng làm khó Cường nữa. Để cậu ta đi đi!
Nhã Uyên gật đầu đồng ý:
- Em đã hiểu rồi ạ!
Nói xong cô phẩy tay một cái, tức thì những mũi lao ánh sáng hướng về Cường lập tức biến mất. Thấy vậy, cậu cũng nhanh chóng cất khẩu súng của mình đi để bước đến trước mặt ông Phan Sơn nói lời cảm tạ:
- Cháu cảm ơn ông! Một ngày nào đó cháu chắc chắn sẽ đáp lại ân tình này.
Lời vừa dứt thì Cường cũng phóng như bay ra phía cửa, cậu hoàn toàn không muốn phí phạm bất kì một giây phút nào để đến với Mộc Thảo nữa. Nhã Uyên từ lúc nào cũng đã xuất hiện ở phía sau của Ingah mà không ai hay biết, cô thì thầm vào tai hắn:
- Chủ tịch! Tại sao ngài lại bỏ qua cơ hội tốt thế này chứ? Đó không phải điều mà ngài muốn hay sao?
Ha ha! – Người đàn ông cười nguy hiểm – Bởi vì làm khó hắn ta lúc này thì đâu còn kịch vui gì để xem nữa chứ! Phải vậy không? Với lại cô nghĩ rằng tôi là thằng ngu hay sao mà không nhận ra cô không thể xuống tay với Lưu Chí Cường?
***
15 phút trước khi vụ ẩu đả trong đại sảnh diễn ra…
- Chí Cường! Cậu đúng là một tên đại ngốc mà. Tôi đá chết cậu.
Mộc Thảo tức tối đá bay một vỏ chai rỗng ven đường. Cô hiện tại đang giận đến mức không thể chịu nổi. Rốt cục là giữa cậu ta và Nhã Uyên đã có chuyện gì xảy ra mà cậu lại đối xử tốt với cô ấy như vậy chứ? Thảo bất giác nhớ lại khung cảnh lúc còn trong Hồn Giới của Cường, cô đã có cơ hội tiếp cận được kí ức sâu nhất của cậu rồi, chỉ tiếc là không thể nhìn rõ được. Có phải Uyên là cô gái đó hay không? Mộc Thảo tự hỏi chính mình và lập tức phủ nhận. Không thể nào! Theo những gì cô đã thấy mờ mờ thì người con gái này ít nhất quen Cường đến sáu năm rồi, họ cũng đi chơi chung và đăng ảnh về nhau lên mạng xã hội không ít. Nếu thật sự là Nhã Uyên, chắc chắn cô hoặc những người chị em khác phải biết rồi chứ. Haizz! Đau đầu quá! Tốt nhất không suy nghĩ về vấn đề này nữa thì hơn. Một nỗi sợ hãi khác lại dâng trào trong lòng Mộc Thảo, cô chỉ còn đúng ngày mai để lấy được trái tim của Cường mà thôi. Theo tình hình này thì dường như đã vô vọng rất rồi, cái chết là điều khó tránh khỏi. Mộc Thảo tự cười chính bản thân mình, hồi nhỏ cô đã từng rất thích câu chuyện của chàng hoàng tử và nàng tiên cá, không ngờ bây giờ lại rơi vào hoàn cảnh y như vậy. Đúng là nghiệp quật.
Mộc Thảo đưa mắt nhìn xung quanh. Chết rồi! Đây là đâu nhỉ? Lúc nãy giận quá mất khôn nên cô đi thẳng một mạch, giờ nhìn lại cũng chẳng biết mình đang ở chỗ nào. Đường thành phố đâu đâu cũng giống nhau như đúc và chằng chịt chẳng khác gì cái mê cung cả. Mộc Thảo thở dài, cô biết mình đã bị lạc mất tiêu rồi. Kiểm tra lại quần áo thì mới chợt phát hiện ví tiền, điện thoại tất cả đều đã bỏ hết trên xe. Cô lo lắng tìm kiếm một chiếc taxi để đưa mình về chỗ cũ nhưng đợi mãi cũng chẳng thấy đâu.
“Uỳnh” – Xa xa đường chân trời rực sáng ánh đỏ như muốn xé đôi cả màn đêm. Liền sau đó vài giọt mưa đã đổ xuống lộp bộp. Tháng 12 của thành phố này sớm nắng chiều mưa như tâm trạng của một người thiếu nữ đang yêu vậy, buổi trưa và chiều còn ráo hoảnh như thế mà giờ mây đen đã kéo đến ùn ùn. Mộc Thảo lấy tay che chắn phần đầu rồi nhanh chân chạy đến một mái hiên gần đó trú tạm. Vừa xong xuôi là cũng là lúc cơn mưa như trút nước đổ xuống. Đây là một cơn mưa vô cùng, vô cùng nặng hạt. Nó gần như xóa nhòa mọi thứ trước mắt con người. Đường phố thì vẫn tấp nập tiếng kèn xe inh ỏi và tiếng người í ới gọi nhau. Ai nấy đều đang cố gắng để được về đoàn tụ cùng gia đình thân yêu của mình, làm gì có người nào chú ý đến cô gái nhỏ nhắn đang co ro ở mái hiên của một căn nhà hoang kia chứ? Mộc Thảo trong lòng nóng như lửa đốt. Không xong rồi! Tình hình này không biết đến bao giờ mới có xe để về đây nữa?
Một chiếc xe sang trọng bất ngờ từ đâu tiến đến đỗ sát bên cạnh mái hiên Mộc Thảo trú mưa. Chiếc kính xe được kéo xuống để lộ ra một gương mặt đẹp mã quen thuộc. Gã lên tiếng hỏi:
- Em là Mộc Thảo, em gái của Hoàng Anh phải không?
- Anh là… - Mộc Thảo chau mày cố nhớ lại xem người đàn ông này là ai. Trông rất quen nhưng cô hoàn toàn không có ấn tượng gì cả.
Em không nhớ hả? Anh là Trương Quốc Huy, người yêu của Hoàng Anh nè! – Anh ta tự chỉ tay vào mặt mình giới thiệu.
Mộc Thảo vỗ trán xác nhận, quả đúng là anh ta, mới gặp nhau lúc nãy mà sao cô quên được thế nhỉ? Dù không thích tên này lắm (vì anh ta có rất nhiều tai tiếng và bê bối tình dục) nhưng nhỏ vẫn cười tươi hỏi:
- Hì hì! Làm sao anh lại tìm đến đây được vậy ạ?
Quốc Huy mắt sáng hẳn lên, hắn liến thoắng:
- Thì lúc nãy anh cũng tính về thì thấy em chạy ra ngoài nên đuổi theo. Trời mưa to quá rồi này! Em có nhu cầu về nhà không? Lên xe đi anh đưa về cho.
Mộc Thảo là một cô gái xinh đẹp chứ không có ngu, nhỏ không tin tưởng lắm con người này nên lắc đầu nguầy nguậy. Cô biết rằng nếu lên xe anh ta thì anh ta sẽ làm gì hay đưa mình đi đâu có trời mới biết. Cô đưa ra một lời đề nghị khôn ngoan hơn:
- Không cần phiền vậy đâu ạ! Anh có thể cho em mượn điện thoại được không? Em sẽ gọi cho bạn em.
Quốc Huy biết cô đã nghi ngờ nên vội vàng xuống xe chèo kéo:
- Thôi đừng có ngại. Em mau lên xe đi nè, anh sẽ đưa em về tận nơi.
- Không cần! Không cần đâu! Anh làm gì vậy hả? Bỏ tay tôi ra! – Mộc Thảo cố sức đẩy bàn tay rắn chắc của người đàn ông đang nắm lấy tay mình ra, khó chịu nói.
- Hai người làm gì ở đây vậy?
Mộc Thảo quay lại và cảm thấy mừng rơn. Kẻ đứng đó không ai khác chính là Lưu Chí Cường, người mà cô mong đợi nhất lúc này. Cậu hiện tại trong tình cảnh hết sức thảm thương: đầu tóc, quần áo rối bời và ướt đẫm nước mưa. Đây là minh chứng rõ ràng nhất cho việc cậu đã vất vả thế nào để tìm ra cô. Không để ý đến cái nhìn trân trối và sửng sốt của Trương Quốc Huy, Cường vội tiến đến nắm lấy bàn tay của Mộc Thảo nói:
- Cậu đã chạy đi đâu vậy hả? Mau về nhà thôi!
“Chát!” – Một tiếng động khô khốc vang lên. Mộc Thảo đã bất ngờ từ chối bàn tay của cậu và thậm chí còn tặng cho cậu một cái tát nữa. Cô giận dữ:
- Cậu coi tôi rốt cục là cái gì hả? Muốn đến là đến, muốn đi là đi hay sao? Không phải lúc này cậu nên ở bên cạnh Nhã Uyên à? Tìm tôi làm gì hả?
Cường hơi bất ngờ trước hành động của người con gái trước mặt, cậu cúi đầu nhận sai:
- Tôi xin lỗi! Đây hoàn toàn là lỗi của tôi. Tôi sẽ không bỏ rơi cậu nữa đâu. Tha lỗi cho tôi nhé! Chúng ta hãy cùng đi về nhà nào!
- Không bao giờ! – Mộc Thảo kiên quyết – Tôi không phải là một con búp bê trong tay của cậu đâu! Tôi đã có anh Trương Quốc Huy ở đây rồi, tôi sẽ về cùng anh ấy.
Nói rồi cô quay người và khoát tay tên đàn ông gần đó đi thẳng một mạch mà không thèm quay đầu lại. Cường tặc lưỡi, đây chính là báo ứng cho cậu sao? Ha ha ha! Thật là đáng! Đáng lắm!