Linh Thể Giới

Chương 42: Đối mặt




Đây là lần đầu tiên Cường phải đối mặt với một người có quyền cao chức trọng đến thế. Đại tướng Phan Sơn lừng lững trước mặt cậu hiện giờ cứ như một quả núi lửa. Dù đã 70 tuổi nhưng đôi mắt của ông vẫn sáng quắc như mắt một con chim ưng, chỉ một cái liếc nhìn thôi cũng đủ khiến mọi người ai nấy đều phải rụng rời tay chân.

Cường nuốt nước bọt cái ực, cố giữ cho cơ thể mình đứng thẳng để đối diện vị đại tướng, việc này rõ ràng không khác gì là một cực hình hiện tại cả. Phan Sơn cũng có ba phần nể phục trước sự dũng cảm của chàng thanh niên trước mặt nên nhẹ giọng hơn một chút:

- Này chàng trai trẻ! Cậu tên là gì? Có biết ta là ai không?

- Cháu tên là Lưu Chí Cường ạ. Còn ông là đại tướng Phan Sơn lừng danh, miền nam này không ai không biết! – Cường trả lời mà cảm thấy cổ họng mình như muốn bỏng cháy.

Ông Sơn vuốt râu gật gù:

- Nói hay lắm! Cha mẹ cậu có gia thế thế nào? Hiện tại cậu đang làm gì nhỉ?

Cường gãi đầu thành thực khai:

- Ba cháu chỉ là nhân viên công chức bình thường, còn mẹ là chủ một nông trại nhỏ ạ! Hiện tại cháu chỉ là bạn học cùng lớp với Mộc Thảo thôi.

Câu trả lời vừa được tuôn ra đã có hàng loạt tiếng xầm xì to nhỏ vang lên. Cường thừa biết với tầng lớp giai cấp của gia đình mình thì thậm chí còn không đủ tư cách góp mặt trong bữa tiệc sang trọng này nữa chứ nói gì đến làm bạn trai của Mộc Thảo. Các vị quan khách bắt đầu lắc đầu ngán ngẩm. Vui mừng nhất lúc này có lẽ là những người chị em của Mộc Thảo, bọn họ đang nhìn cô em gái của mình với thái độ giễu cợt, thậm chí còn có người bật cười thành tiếng.

- Trò đùa gì thế này? Em kiếm đâu ra thằng khố rách áo ôm này vậy? Xời ơi! Thấy mặc vest tưởng sang chảnh lắm chứ. Mà thôi chị thấy hai đứa rất hợp nhau, rất xứng đôi vừa lứa đấy! – Hồng Hoa cay nghiệt xỏ xiên.

- Tôi chọn người như thế nào là chuyện của tôi, liên can gì đến chị chứ? Chị không được phép sỉ nhục Cường! – Mộc Thảo gay gắt đáp trả.

Ông Sơn giơ cánh tay lên ra hiệu cho hai đứa cháu của mình giữ yên lặng. Ông quét cặp mắt chim ưng của mình qua chàng trai trước mặt một lần nữa rồi thong thả hỏi:

- Có lẽ cậu cũng đã hiểu Phan thị chúng tôi có tầm cỡ thế nào trong xã hội này! Tôi không hề có ý vu cáo nhưng cậu liệu có mục đích gì khi tiếp cận cháu gái tôi hả?

- Ông à! Cường là do cháu mời đến mà. Đừng có làm khó bạn ấy thế chứ! – Mộc Thảo ôm lấy cánh tay của ông mình, giả vờ nũng nịu.

Ông Sơn vẫn chưa chịu từ bỏ, mặt ông nhanh chóng đanh lại:

- Hãy để nó trả lời, cháu đừng có can thiệp. Dù sống ở bên ngoài nhưng Thảo vẫn là đứa cháu mà tôi thương yêu nhất. Nếu nó muốn thì tôi có thể tìm cho nó một vị hôn phu môn đăng hộ đối và có tài năng. Cậu dựa vào cái gì để yêu cháu tôi hả? Tình yêu sao? Với hai đứa trẻ còn chưa thành niên thì tồn tại thứ tình yêu gì kia chứ?

“Giữa hai đứa con nít như tụi bây thì có thể là thứ tình yêu gì chứ? Một đứa chả có ý chí tiến thủ gì cả. Quen nó thì sau này cạp đất mà ăn con à!” – Một hình ảnh nào đó bất chợt lóe lên trong đầu của Cường. Cậu thấy bản thân mình lúc đó đang cúi gằm mặt chịu bị sỉ nhục mà chẳng dám phản kháng dù chỉ một lời còn cô gái bên cạnh với gương mặt bị che mờ bởi một màn sương thì đang nức nở khóc. Cô ra sức bảo vệ chàng trai, chống đối lại người vừa nói, nhưng những gương mặt xa lạ này là ai kia chứ?

- Cường ơi! Cậu không sao chứ? Ông nội! Ông làm cậu ấy khóc rồi này! – Mộc Thảo giận dữ trách cứ ông của mình.

“Mình vừa mất đi ý thức sao?” – Cường sực tỉnh. Cậu đưa tay quệt lên má, nơi hai hàng nước mắt vẫn đang vô thức chảy ra. Ngay lúc này đây cậu cảm thấy buồn bã và tuyệt vọng vô cùng. Cậu đã phản bội niềm tin của cô gái đó, cậu đã chọn rời bỏ thế giới có cô ấy một cách không thể vô trách nhiệm hơn.

Không bao giờ! Cậu sẽ không bao giờ yếu đuối như vậy một lần nào nữa. Vì cậu đã được ông trời ban cho cơ hội để hồi sinh, cậu phải có trách nhiệm sửa chữa tất cả mọi thứ.

- Đúng như ông nói, cháu chẳng hề có trong tay bất cứ thứ gì, trừ sinh mạng này… - Cường ngập ngừng – Vậy cho nên, cháu quyết dâng hiến mạng sống của mình cho Mộc Thảo. Cháu sẽ làm hết sức mình để chăm sóc và bảo vệ cô ấy, thậm chí dù có phải hi sinh bản thân thì nhất định cháu cũng luôn đặt em ấy lên trước tiên. Ước mơ duy nhất của cháu là làm cho Mộc Thảo hạnh phúc.

Hội trường xung quanh trở nên im lặng như tờ. Tất cả đều nhận ra những gì chàng trai này nói đều là thật lòng. Giữa các cuộc hôn nhân chính trị hay lợi ích nhóm của giới nhà giàu này thì kiếm đâu ra thứ tình cảm mà một người dành tất cả những gì mình có cho một người như thế chứ? Mộc Thảo đỏ ran cả mặt khi nghe những lời Cường nói, cô nắm chặt lấy bàn tay cậu xác nhận:

- Cháu cũng vậy! Chỉ cần là ở bên chàng trai này, cháu thực sự cảm thấy hạnh phúc và bình yên. Dù sau này mọi chuyện có thế nào đi nữa thì nhất định cháu cũng sẽ không hối hận vì quyết định ngày hôm nay đâu.

Ông Sơn chau mày, một nét buồn bỗng hiện lên trên gương mặt của viên đại tướng. Ông trầm ngâm:

- Cháu cứng đầu giống hệt như ba cháu vậy! Suy nghĩ của hai đứa thật là ấu trĩ, không có thứ gì tồn tại mãi mãi đâu, kể cả là tình yêu. Đứng ở cương vị ông của cháu, ta không thể để mọi chuyện diễn ra vậy.

Quốc Thanh đột nhiên xen ngang:

- Ông à! Khoan hãy coi thường anh bạn trẻ này. Cậu ta nhìn vậy thôi chứ thực sự là người mang “ý chí đế vương” giống như ông đấy ạ!

“Cái gì?” – Mọi người xung quanh bắt đầu trầm trồ. Ý chí đế vương nào có phải thứ gì đó tầm thường. Theo những khảo sát uy tín thì tất cả những ai có thứ này đều dễ dàng thành công trong sự nghiệp: 25% là tỉ phú, 25% là chuyên gia đứng đầu trong các ngành nghề họ lựa chọn, 25% là các viên đại tướng hay nguyên thủ ở mỗi quốc gia và phần còn lại chính là những tên tội phạm nguy hiểm nhất trong lịch sử loài người hoặc đã bị hạ sát từ khi tài năng chưa kịp chớm nở vì bị ghen tức. Vì mang ý chí đế vương nên có thể bây giờ Cường không có gì thật nhưng trong tương lai thì chắc chắn là người có tiềm năng nhất. Dẫn chứng cụ thể nhất ở đây chính là lão Phan Sơn, dù xuất thân chỉ là con một gã chăn bò nhưng đến 40 tuổi lại trở thành vị đại tướng vĩ đại nhất miền nam. Sắc mặt của ông ta lúc này hiện đang có sự biến đổi, giọng điệu thay đổi hẳn 180 độ:

- Có thật là cậu ta có “ý chí đế vương” hay không? Là thứ mà thiên hạ triệu người có một sao?

Quốc Thanh gật đầu xác nhận:

- Đúng là con không ưa gì cậu ta thật nhưng cũng phải thừa nhận điều này. Con đã từng đánh nhau với cậu ấy nên rất chắc chắn. Thậm chí ý chí đế vương của cậu ấy rất mạnh.

Phan Sơn mừng rỡ quay sang Cường hồ hởi nói:

- Đúng là ông trời giúp ta rồi. Ha ha! Có một tồn tại giống ta nữa thì sợ gì bá nghiệp không thành kia chứ! Xin lỗi vì lúc trước đã xem thường cháu nhé. Cháu có biết bản thân cháu chính là thứ quý giá nhất hay không? Ta vô cùng quý trọng nhân tài, liệu cháu có thể giúp đỡ chúng ta một tay?

Sự việc thay đổi quá nhanh chóng khiến mấy cột đèn di động cảm thấy vô cùng sốc. Cái con nhỏ Mộc Thảo này sao lại may mắn như vậy? Vừa sinh ra thì đã được Thần ban cho Gift hiếm lại còn có một nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành vậy mà giờ còn kiếm được người yêu có ý chí đế vương nữa. Tất nhiên họ biết rõ kẻ có ý chí đế vương thì chắc chắn sau này tương lai xán lạng vô cùng. Vì quá ghen tị nên Hồng Hoa liền đâm chọt:

- Ý chí đế vương thì sao chứ? Cậu ta dù sao cũng chỉ là một tên nghèo mạt hạng mà thôi, thậm chí còn không có đủ tư cách để được bước vào đây nữa kìa.

- Ý chí đế vương luôn sinh ra những bậc đế vương! Xuất thân của họ dù thế nào cũng không hề liên quan.

Một giọng nói thâm trầm nhưng đầy nội lực cất lên. Từ ngoài cửa lại bước vào một chàng trai trẻ tuổi vô cùng tiêu sái. Bên cạnh anh ta là một mĩ nhân có vẻ đẹp sánh ngang với Mộc Thảo trong bộ váy trắng tinh khôi đi cùng làm cho cả hai vô cùng nổi bật. Đó không ai khác chính là hai vị khách cuối cùng của buổi đại thọ này: chủ tịch tập đoàn Hoàng Gia Ingah và người cháu gái thứ năm của Phan thị, Phan Nhã Uyên.

Ingah lấy tay che bên mắt trái có đồng tử màu bạc dị thường của mình lại mà cất một giọng nói đầy nguy hiểm:

- Tôi nói không có gì sai chứ? Chúc mừng vị đại tướng vĩ đại của chúng ta cuối cùng cũng đã tìm thấy người có thể kế nghiệp mình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.