Trong phòng y tế lúc này, một cô gái với gương mặt nhợt nhạt đến đáng thương đang nằm ở đó. Tuy đã được mọi người cấp cứu qua cơn nguy kịch nhưng Mộc Thảo vẫn chưa có dấu hiệu gì khởi sắc, điều đó cũng là dễ hiểu vì cô không chỉ phải chịu vết thương nghiêm trọng về thể xác mà còn cả về tinh thần nữa. Mọi thành viên khác trong lớp 10C1 lúc này đều đã ra sân khấu xem biểu diễn văn nghệ của lớp mình, duy chỉ còn lại một người là Khang đang canh chừng ở đây. Cậu cúi đầu buồn bã mà than thở:
- Vì một người như thế có đáng không chứ? Tôi thì có gì mà không tốt. Tôi thích em thật lòng mà!
- Tại sao cậu lại không tin tôi... Đồ nói dối... - Cánh môi nhỏ của cô gái hé mở trong vô thức mà rên rỉ, giọt nước mắt cũng khẽ chảy dài từ mi mắt. Khang cười buồn, đúng là ngay từ đầu cậu đã không thể cạnh tranh được với tên khốn kia rồi. Cậu tự trách bản thân giá như trước đây bớt ăn chơi trác táng lại một chút thì đã không gây ấn tượng xấu và phải vào friend-zone với cô gái đang nằm trước mặt, cuộc đời quả thật là có vay có trả mà.
- Bằng tất cả sức mạnh của mình, tôi sẽ không để kẻ nào làm em phải khóc nữa đâu! Hãy tin tôi đi! – Gương mặt của cậu trở nên vô cùng quyết tâm.
Tại một chiếc ghế đá ở sân trường, hội Liên Minh 10C1 và “thành viên mới kết nạp” Thắng đang ngồi xung quanh mà an ủi Cường...
- Má ơi, thằng Khang đánh cú đó đau thiệt ấy chứ! Mày có sao không vậy? – Đức quan tâm hỏi.
- Mà mày cũng tệ, chưa có chứng cứ gì rõ ràng sao tự nhiên lại nghi ngờ nhỏ chứ? – Thắng trách móc.
- Bọn mày để tao yên nào! – Cường lên tiếng, một bên mặt của cậu hiện đang sưng húp lên sau cú đấm của Khang – Phong à, tao muốn mượn khả năng của mày một chút. Tao có thứ cần kiểm tra.
Thằng Phong hơi ngạc nhiên nhưng cũng thoáng gật đầu. Gift của nó là [Lưu Trữ Ký Ức], thứ có thể tái hiện lại những kí ức gần đây của ai đó. Phong giơ bàn tay chụp vào đầu của Cường rồi kích hoạt Gift, chỉ trong thoáng chốc từ mắt nó chiếu ra những hình ảnh mà cậu đã từng thấy trong giờ giải lao...
- Trời đất! Đúng là Mộc Thảo làm thật kìa! – Đức láu táu khi thấy hình ảnh Thảo cầm kéo cắt tan nát váy áo của Nhã Uyên đầy ác ý.
- Mày bị não à? Lúc đó nó đang đi mua bánh tráng trộn với tao mà! – Thắng cãi lại.
Cả bọn thấy những hình ảnh đó thì đều trầm tư mà suy nghĩ. Nét mặt thằng nào thằng nấy lộ ra vẻ căng thẳng vì sự việc lần này. Ít ra thì chúng cũng đã hiểu lí do vì sao mà Cường lại phản ứng gay gắt như vậy nên nhìn cậu với ánh mắt đầy thương cảm.
- Không phải là Thảo làm đâu! Tao chắc chắn đấy! Trong chuyện này có gì đó không ổn rồi! – Nghĩa kết luận.
- Một tên ngu ngốc nào đó đã giả dạng cô ấy sao? – Cường nghiêm nghị, bỗng giọng của cậu trở nên đáng sợ - Dù là kẻ nào thì tao nhất định không tha cho nó đâu.
- Không sao đâu mà! Tao sẽ cho Thảo xem cái này, rồi nhỏ sẽ hiểu cho mày thôi! – Thằng Phong lên tiếng an ủi rồi kết tinh hóa những hình ảnh vừa rồi thành chiếc một viên tinh thể.
- Khoan đã! Trước mắt thì chúng ta cứ tỏ ra không biết gì đi để tránh bứt dây động rừng đã. Chừng nào điều tra ra được tên khốn đó rồi mình cho Mộc Thảo xem cũng không muộn kia mà! – Vĩnh Phúc đề nghị.
Tất cả đều cho rằng ý kiến đó là đúng đắn nên thống nhất làm theo. Bàn bạc một hồi thì cũng vừa hết buổi lễ, thế là cả bọn chia nhau ra ai về nhà nấy. Lúc này Nhã Uyên cũng vừa biểu diễn xong, cô bước tới chỗ của Cường mà nói:
- Em xin lỗi! Tất cả là tại em! Lẽ ra em không nên làm quá mọi chuyện lên như vậy. Thảo ghét em nên làm thế là điều hiển nhiên thôi.
- Thảo không có làm đâu! Đừng vu oan cho cô ấy! – Cường lớn tiếng cắt ngang lời nói của cô. Nhìn vẻ mặt đang ngạc nhiên và sợ hãi của Uyên, cậu mới sực tỉnh mà hạ giọng:
- Anh chỉ muốn nói em biết là anh tin Thảo không làm điều đó thôi. Xin lỗi! Hôm nay anh có việc bận nên chúng ta không đi chơi được rồi.
- Ổn thôi mà! – Nhã Uyên cười tươi rồi chào tạm biệt Cường để về nhà. Trong lúc cô đang bước ra xe thì bất ngờ lại bị bao vây bởi những con quái vật đen sì gớm ghiếc.
- Tuyết Nhi à? Cô muốn gì đây? Tất cả các ngươi mau biến đi, hôm nay ta không được vui đó! – Nhã Uyên nhìn bọn chúng với ánh mắt đáng sợ rồi kích hoạt Gift của mình, xung quanh cô phóng ra những thanh gươm ánh sáng chói lòa xiên qua hết tất cả những con quái vật gần đó. Đây là Gift cực kì mạnh mẽ của cô, [Thánh Quang], thứ dư sức nghiền nát tất cả những gì thuộc về bóng tối. Thế nhưng bất ngờ thay là đòn tấn công tổng lực đó lại chẳng hề hấn gì với chúng cả. Những vết thương trên cơ thể bọn quái vật nhanh chóng được lành lại.
- Sức mạnh này, ngang với cả một Quỷ Vương sao? Không! Thậm chí còn hơn thế nữa! – Nhã Uyên kinh hãi. Đúng vậy, ở đây có tất cả 6 con quái vật và sức mạnh của chúng khủng khiếp cứ như là 6 Quỷ Vương thực sự vậy bởi vì đòn tấn công vừa rồi của cô chắc chắn dưới cấp Quỷ Vương sẽ không thể nào chống đỡ nổi. Tuyết Nhi đã xuất hiện từ phía sau bọn chúng từ lúc nào, cô mỉm cười đầy quỷ dị:
- Hi hi! Làm gì mà cô bạn nóng nảy thế? Chỉ là chào hỏi nhau một chút thôi mà.
- Đồ quái vật! Thật sự cô muốn cái gì đây? – Nhã Uyên lo sợ vô cùng khi những con quái vật bắt đầu tiến đến gần và áp chế cô.
- Muốn gì à? Chỉ là cảnh cáo cô một chút thôi. Đừng nghĩ những trò mèo đó qua mắt được tôi nhé! Tốt hơn thì... - Nhi dừng lại một chút - Biết thân biết phận của mình giùm đi. Cường là vật sở hữu của tôi, muốn chơi với cậu ta cũng không đến lượt của cô đâu! Và hơn nữa, Mộc Thảo không phải người mà cô có quyền làm tổn thương.
Lời vừa dứt, một lọn tóc dài của Nhã Uyên đã bị một con quỷ gần đó cắt ngọt và từ từ rơi xuống đất trong sự bất lực hoàn toàn của cô ta...
6 giờ chiều ngày 20/11/2013...
Trong một tòa nhà sang trọng, Nhã Uyên vẫn đang khó chịu và bực tức về cuộc gặp gỡ hồi sáng. Cô gái tên Tuyết Nhi đó rốt cục là thứ quái quỷ gì, đã lâu lắm rồi cô mới gặp một kẻ mạnh đến mức làm mình thất thế và sợ hãi đến như vậy. Trong những bản điều tra của tổ chức thì cô chưa thấy bất cứ thứ gì như Gift của con nhỏ đó cả.
- Này! Có chuyện gì làm em u sầu thế? – Một chàng thanh niên đẹp trai lịch lãm cất tiếng hỏi, đó là Ignah, ông chủ trẻ của tập đoàn HG.
- Cậu chủ, xin lỗi vì kế hoạch của chúng ta đã không được như ý muốn ban đầu. Quả thật tôi không ngờ cô ta có thể mạo hiểm sinh mạng để làm đến thế! Xem ra thì Cường sau chuyện này lại càng tin tưởng vào Mộc Thảo nhiều hơn rồi! – Nhã Uyên cúi đầu nhận lỗi.
- Không sao! Chúng ta cũng đã có những thu hoạch của riêng mình rồi. Từ nay cô nên cẩn thận hơn nếu không muốn có kết cục như Thúy Vy nhé! – Người thanh niên cầm lấy một li rượu đỏ đậm như máu rồi uống ực hết chỉ trong một lần duy nhất.
- Cậu chủ, người đang đe dọa em sao? Người nỡ xuống tay à?
Nhã Uyên nũng nịu mà sà vào lòng Ignah như một con mèo con. Cậu ta cũng phản hồi một cách dịu dàng bằng cách ôm lấy và xoa đầu cô trìu mến. Căn phòng ngay lập tức sặc mùi tình ái. Chợt nhớ đến chuyện gì đó nên Uyên bất chợt dừng lại để thông báo:
- Cậu chủ à! Theo đánh giá của cậu thì sức mạnh của một Quỷ Vương là thế nào?
- Một thực thể hùng mạnh đủ để tiêu diệt hoàn toàn một quốc gia đấy! Tuy nhiên với trình độ Thánh Quang mà cô có thì vẫn đủ sức hạ gục bọn chúng dễ dàng trừ những Đại Quỷ Vương từ thời đại của Đức Thần mà thôi! – Ignah cười nói, vẻ mặt của hắn vẫn chẳng có gì thay đổi cả.
- Vậy thì... - Nhã Uyên nói với giọng run run - Cậu nghĩ sao nếu có kẻ sở hữu quyền năng điều khiển một lúc sáu Đại Quỷ Vương ạ!