91
Nguồn thiếu chương này, mong độc giả thông cảm!
92: Vu Tàn Quái Nhân
Ánh mắt tràn ngập thân thiết và lo lắng của Sở Lạc Lạc giống như một mũi tên nhọn găm vào lòng Sở Hiên.
“Ca ca, người không cần tự trách mình, việc kia chỉ là ngoài ý muốn.” Sở Lạc Lạc nói: “Chỉ là ca ca, về sau người không được qua lại với Mộ Dung Du nữa!”
Sở Hiên trong lòng vô cùng xấu hổ, sự quan tâm của muội muội càng khiến cho hắn hối hận.
Thanh âm của hắn có chút nghẹn ngào nói: “Lạc Lạc, ca ca sai rồi, thời điểm muội gặp nguy hiểm ca lại không ở bên cạnh bảo vệ muội.”
Sở Lạc Lạc lắc đầu: “Ca ca, ta mất đi ma lực chỉ là tạm thời, chỉ cần tìm được luyện dược sư là có thể khôi phục.”
Sở Hiên nghe vậy, khẩn trương nói: “Lạc Lạc, ngươi yên tâm, ca ca nhất định sẽ tìm được người kia.”
Sở Lạc Lạc sửng sốt, nàng không ngờ Sở Hiên sẽ yêu cầu cùng đi với bọn họ, nhất thời không biết mở miệng thế nào.
Lúc này Lãnh Tiêu Nhiên nói: “Thế tử, xin thứ cho ta nói thẳng, lấy tu vi hiện nay của ngươi chỉ là một Cao Cấp Kiếm Sư, đến bình nguyên Hồng Hoang, ngươi sẽ trở thành gánh nặng.”
Gọn gàng dứt khoát, lời nói không chút lưu tình làm cho Sở Hiên vô cùng phẫn nộ, trong mắt lửa giận hừng hực thiêu đốt, bàn tay nắm chặt chuôi kiếm nổi lên gân xanh.
Sở Hiên như vậy khiến cho Sở Lạc Lạc hoảng sợ, lúc này, lòng của nàng bỗng nhiên nhớ tới lời mà viên thuỷ tinh đen từng nói với nàng.
“Nữ nhân, trong lòng ca ca ngươi có tà niệm.”
“Lời này của ngươi là có ý gì?”
“Lúc ấy ở ngọn núi bên ngoài Vân Quy thành, thời điểm ca ca ngươi tiếp xúc với ta cảm giác như bị bỏng, nhanh chóng rút tay về. Chỉ có người trong lòng có tà niệm mới có thể bị ta hấp dẫn, mới có thể e ngại khi chạm vào ta.”
Sở Lạc Lạc trong lòng cả kinh, nhìn sắc mặt Sở Hiên ngày càng khó coi vội vàng lớn tiếng gọi: “Ca ca…”
Sau đó nàng bước nhanh về phía trước ôm chặt lấy thân hình của Sở Hiên.
Thân hình mềm mại tản ra mùi hương thơm ngát tự nhiên làm cho lửa giận của Sở Hiên bình ổn lại. Hắn dần buông bàn tay nắm chặt chuôi kiếm, có chút run run, có chút do dự, cuối cùng vẫn là đưa tay ôm chặt muội muội.
“Ca ca, ta nhất định sẽ bình an trở về, người cũng nhất định phải cố gắng lên, về sau ta còn cần người bảo hộ đó. Ca ca của ta, vẫn luôn là anh hùng trong lòng ta.” Sở Lạc Lạc nhẹ nhàng nói ra.
Hốc mắt Sở Hiên có chút phiếm hồng, hắn hiểu được thực lực hiện nay của mình thực sự là chênh lệch quá lớn với hai nam nhân này. Mà hiện nay Lạc Lạc mất đi ma lực, nếu như cùng nhau gặp nguy hiểm thì chỉ sợ mình sẽ chỉ là gánh nặng. Vì thế, Sở Hiên gật gật đầu, nhìn như rất nhẹ nhàng nhưng tâm tình của hắn lại vô cùng nặng nề…
--
Ban đêm, ngoại ô thành Vân Đô, bốn bề im ắng, chỉ có tiếng ếch nhái, côn trùng kêu râm ran.
U Phượng đứng trên nền cỏ trống trải, cả người bỗng nhiên toả ra hồng quang chói mắt. Ánh sáng loé ra chỉ trong chớp mắt, sau khi biến mất để lộ ra giữa bóng đêm một thân hình khổng lồ màu trần bì, đôi mắt màu ô liu xanh biếc như phái sáng trong đêm nhìn hai người đứng ở một bên.
“Lên đi.” U Phượng ở hình thú, thanh âm hùng hậu hữu lực, cảm giác xuyên thấu rất mạnh.
Nhìn đến thân hình vô cùng quen thuộc của U Phượng, Sở Lạc Lạc hét lên một tiếng, nhào vào trên người nói, đem khuôn mặt vùi vào lông chim mềm mại.
“U Phượng, ngươi rất soái!”
Trong lòng U Phượng có chút bất mãn, chẳng lẽ hắn hoá thành hình người thì không soái sao? Vì sao Lạc Lạc không khen hắn!
Đợi Sở Lạc Lạc và Lãnh Tiêu Nhiên ngồi trên lưng xong, U Phượng liền nói: “Ngồi vững.”
Sau đó, nó vỗ hai cánh, bốn phía nổi lên một trận cuồng phong, cây cối bị thổi nghiên ngả phát ra những tiếng xào xạc. Gió thổi mạnh như sóng dữ, trong chớp mắt, ma thú to lớn màu trần bì đã bay về phía bầu trời đêm.
Sở Lạc Lạc ngẩng đầu, cảm thấy gần như sắp chạm tới những vì sao trên bầu trời.
Thân thể của nàng dán vào lưng U Phượng, tóc đen dài theo gió tung bay, vẻ mặt nàng tràn đầy ý cười, nhìn không được phát ra một tiếng hô hưng phấn.
Lãnh Tiêu Nhiên ngồi ở phía sau, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra nét trẻ con hiếm có, khoé miệng cũng lộ ra nụ cười thoải mái, hắn nhịn không được đưa tay vuốt ve mái tóc của nàng.
Sở Lạc Lạc quay đầu, nở một nụ cười ngọt ngào.
Nụ cười tuyệt mĩ này làm cho Lãnh Tiêu Nhiên sửng sốt, nhất thời đầu óc trống rỗng. Lúc này U Phượng bỗng nhiên lung lay một chút.
“Làm sao vậy?” Sở Lạc Lạc vội vàng hỏi.
U Phượng hừ nhẹ một tiếng, nói: “Không có gì, gặp phải một dòng khí lưu.”
--
Bình nguyên Hồng Hoang, sao sáng đầy trời.
Tuy là đêm đen nhưng cũng có thể cảm nhận được sự rộng lớn của bình nguyên Hồng Hoang. Địa phương U Phượng hạ cánh là một nơi gần bộ lạc có tên là Mạc Lạp. Bộ lạc này đúng chỗ ở của vị lão nhân đã từng gặp Phong Thanh Vân.
Người ở bình nguyên Hồng Hoang chủ yếu đều làm người chăn nuôi, tuy rằng tính tình nhiệt tình phóng khoáng nhưng cũng không hoan nghênh khách tới vào ban đêm.
Bởi vì bình nguyên Hồng Hoang có một truyền thuyết, đến ban ngày là khách nhân, vào ban đêm là ma quỷ.
Nhưng mà ban ngày cũng không lợi cho việc xuất phát, bởi vì ma thú cửu giai U Phượng là bảo bối mà không ít người thèm nhỏ dãi huống chi U Phượng bây giờ còn là thánh thú, cho nên bọn họ mới lựa chọn xuất phát vào ban đê.
“Ai, chỉ nháy mắt đã đến nơi a.” Sở Lạc Lạc nói, cảm giác sảng khoái khi bay lượn vừa rồi nàng còn chưa cảm thấy thoả mãn đâu.
Lúc này U Phượng đã hoá thành hình người, nhìn thấy bộ dạng như vậy của nàng không khỏi có chút buồn cười, hơi nheo đôi mắt màu ô liu, tiếng nói mê hoặc vang lên: “Nếu không chúng ta lại đi lượt nữa?”
Gió đêm thổi bay mái tóc của nàng, Sở Lạc Lạc lắc đầu, khẽ cười nói: “Vẫn là đốt lửa nghỉ ngơi đi, ngày mai còn phải tìm người đấy.”
Ngồi ở bên đống lửa, Sở Lạc Lạc vuốt ve Tường Phượng ở trong tay.
Trước khi xuất phát, Sở Hiên đem chiếc nhẫn này giao cho nàng giữ, nói là chờ sau khi nàng trở về thì trả lại cho hắn.
Chẳng lẽ ca ca không lo nàng mang đi sẽ đánh mất nó sao? Nhưng mà Sở Lạc Lạc vẫn nhận, coi như là một lời hứa hẹn với Sở Hiên đi.
“Nghĩ đến Sở Hiên?” Lãnh Tiêu Nhiên ngồi ở bên trái của nàng lên tiếng hỏi.
“Ân.”
“Yên tâm đi, ta đã liên hệ với Lãnh Nghị rồi, hắn sẽ chiếu cố Sở Hiên.”
Khoé môi Sở Lạc Lạc khẽ nhếch, ở Vân Quy thành gặp qua Lãnh Nghị, hắn chính là một điểm sáng trung tâm, là một nam tử có lòng chính nghĩa rất mạnh.
Lúc này cách khu vực lửa trại không ca truyền đến một loại tiếng vang kì dị. Ba người lập tức trở nên cảnh giác.
Đó là thanh âm trườn trên mặt đất rất quái dị, một mùi tanh tưởi theo gió truyền đến. U Phượng có khứu giác mẫn cảm nhất không khỏi nhăn mũi lại.
Không bao lâu sau, bọn họ thấy được một đôi mắt đỏ như máu. Đó là ánh mắt của một loài duy nhất trên bình nguyên Hồng Hoang – Vu Tàn Quái Nhân.
Theo truyền thuyết, Vu Tàn Quái Nhân vốn dĩ là người.
Vào mấy trăm năm trước, bình nguyên Hồng Hoang có một người thống trị, hắn là một vu sư, vì để thống trị tốt khu vực rộng lớn này, hắn hạ lệnh đem nô lệ nuôi dưỡng, những nô lệ này sau khi được hắn cải tạo thì biến thành Vu Tàn Quái Nhân.
Chúng nó ban ngày không xuất hiện, ngủ say ở đầm lầy, chỉ có buổi đêm và ngày mưa mới ra ngoài tập kích con người. Nghe nói là vì ngay cả chúng nó cũng sợ hãi ảnh ngược trong nước của mình.
Chúng nó thân ười thước, chiều rộng năm thước, thường bò sát ở đầm lầy, che dấu hành tung, khi con mồi xuất hiện chúng mới đứng dậy tập kích. Dùng răng nanh nhọn cắn chết con mồi. Khi gặp được con người, Vu Tàn Quái Nhân rất hưng phấn. Không biết có phải do loài người đã biến chúng thành quái vật hay không mà chúng nó vô cùng hận con người. Nếu con người rơi vào tay chúng thì trước tiên chúng sẽ làm gãy chân của họ trước, làm người ta mất đi khả năng chạy trốn, sau đó giống như mèo vờn chuột, chậm rãi đem người ta đùa tới chết.
Dân chúng du mục ở bình nguyên Hồng Hoàng từng muốn đuổi tận giết tuyệt loại quái vật này nhưng đáng tiếc chúng nó chỉ xuất hiện vào ban đêm, khó có thể tấn công. Vì thế đầm lầy trở thành hang ổ của Vu Tàn Quái Nhân.
Nhưng mà chỗ ba người Sở Lạc Lạc hạ trại cách đầm lầy một khoảng rất xa cho nên Vu Tàn Quái Nhân này là một con quái vật lạc đường, nó bị lửa trại hấp dẫn tới đây.
Bởi vì có lửa trại liền chứng minh nơi này có con người.