Bóng dáng của cô gái dần biến mất bên trong kết giới, một màn này làm cho tất cả mọi người chấn kinh rồi, thậm chí ngay cả nhân viên quản lí tầng thứ tư đang nhàn rỗi ngồi trên ghế trên mặt cũng lộ ra vài phần kinh ngạc.
Vài học viên bắt đầu tụ tập thảo luận về cô gái vừa rồi, huy chương trên áo của nàng cho thấy, nàng là học viên của lớp đặc biệt.
Người tinh mắt phát hiện ra trong này vẫn còn hai người là học viên của lớp đặc biệt, một người là thiếu niên tóc lam, chỉ là trên người hắn tản mát ra hơi thở lạnh băng làm cho người ta không dám lại gần. Mà một người còn lại chính là Đông Phương Ngạo vừa rồi mới lớn tiếng ồn ào.
“Này, bạn học, ngươi hẳn là quen biết cô gái vừa rồi đi? Nàng tên gì, hiện tại đã đạt đến trình độ nào rồi?” Một người lòng hiếu kì rất lớn tiến đến bên cạnh Đông Phương Ngạo nói: “Có thể bước vào tầng thứ năm, ít nhất cũng là cấp bậc Đại pháp sư a, ai, thật khiến cho người ta hâm mộ không thôi…”
Một màn vừa rồi vẫn làm cho Đông Phương Ngạo ngây ra đến giờ, bởi vì hắn rất rõ ràng trước khi tiến vào tháp tu luyện, ma lực của Sở Lạc Lạc mới chỉ ở trình độ cao cấp ma pháp sư cấp bảy, cấp tám. Nhưng là là trong thời gian năm mươi ngày ngắn ngủi nàng lại có thể bước vào cấp bậc Đại ma pháp sư, đây là tốc độ thần tốc như thế nào a?
Lúc này hắn căn bản nghe không vào lời nói của người bên cạnh, hắn chính là gắt gao nắm chặt quyển sách trên tay, dù móng tay đã để lại trong lòng bàn tay những vết hằn hồng rực hắn cũng không hề hay biết.
Sở Lạc Lạc căn bản không biết khi mình bước và trong kết giới tầng thứ năm lại tạo ra oanh động lớn như vậy bởi vì với nàng kết giới ở mỗi tầng của Tàng Thư Các giống như một phần cuộc sống của nàng vậy, vô cùng quen thuộc. Đáng tiếc hiện nay nàng chỉ có thể lên đến tầng thứ năm.
Trong mắt Sở Lạc Lạc lúc này chỉ có những quyển sách ma pháp trân quý nằm trên giá sách kia, nàng cũng không có để ý đến ánh mắt kinh ngạc của mấy người linh tinh, rất nhanh nàng liền phát hiện mục tiêu. Tầng thứ năm có sách mới hơn nữa lại là bộ sách có liên quan đến tinh thần lực. Nàng nhanh chóng lật xem, phát hiện nội dung trong sách so với nhưng gì viên thuỷ tinh đen giảng giải là cùng một loại chẳng qua bộ sách này ghi lại những tri thức cơ bản, cũng không cao minh như những gì viên thuỷ tinh đen nói.
Nhưng mà nếu tầng thứ năm đã xuất hiện bộ sách về tinh thần lực, như vậy, những tầng trên nhất định sẽ có bất ngờ lớn hơn nữa. Nghĩ như vậy, đôi môi đỏ mọng kiều diễm khẽ nhếch lên tạo thành một nụ cười động lòng người.
Sau khi phát hiện ra quyển sách mới ở Tàng Thư Các xong, Sở Lạc Lạc rất nhanh liền rời đi, trở về phòng ngủ. Đối với nàng mà nói việc cấp bách hiện nay là đề cao trình độ ma lực, nhanh chóng nâng cao lên một bậc.
Màn đêm sâu thẳm, cô gái sau khi tu luyện suốt một ngày rốt cục cũng mở to mắt, con ngươi linh động chớp loáng hào quang trong đêm đen. Đáng tiếc thẻ bài để bước vào tháp tu luyện đã trả lại, Sở Lạc Lạc hạ quyết tâm, nhất định phải đạt được thẻ bài đặc biệt của học viện, như vậy thì có thể tuỳ thời tiến vào bên trong tháp tu luyện.
Lúc này một trận sương khói đỏ như máu từ cửa sổ bay vào, dưới ánh trăng, đoàn sương hoá thành một thiếu niên tuấn mỹ, da thịt trắng nõn gần như trong suốt, ngũ quan xinh xắn, hai mắt đỏ sẫm hẹp dài, cả người tản ra hơi thở mị hoặc, khoé miệng khẽ nhếch mang theo một tia tà khí.
Nhưng là khi nhìn thấy cô gái trong phòng, vẻ mặt hắn trở nên nhu thuận đáng yêu, hắn vui sướng hô: “Tỷ tỷ,người đã về rồi?”
Đoạn thời gian Sở Lạc Lạc ở trong tháp tu luyện hắn đã nhàm chán muốn chết nhưng là cái nơi kia hắn không vào được vì thế nên chuồn êm ra ngoài đi dạo.
“Lãnh Nguyệt, ngươi chạy đi đâu vậy?” Trong mắt Sở Lạc Lạc mang theo một tia lo lắng. Vân Đô là nơi ngoạ hổ tang long*, lại nàng nơi đặt tổng bộ của Thánh Giáo Hội, tuy rằng nàng vẫn không biết rõ thân phận của Lãnh Nguyệt, nhưng là… (Ngoạ hổ tang lòng: ẩn dấu nhiều cao thủ)
“Tỷ tỷ, trong khoảng thời gian ngươi rời đi, Lãnh Nguyệt thật nhàm chán, chính là tuỳ tiện ra ngoài đi dạo một chút, nhưng là ta mỗi ngày đều chờ tỷ tỷ trở về nha.” Lãnh Nguyệt hơi nhếch khuôn miệng nhỏ nhắn, đôi mắt đỏ sậm chớp động ánh sáng chờ mong.
Nàng nhìn thiếu niên trước mắt, bộ dạng của Lãnh Nguyệt cũng không thay đổi nhiều dưới ánh trăng, da thịt của hắn càng thêm trắng trẻo nõn nà, chỉ là năm mươi ngày không gặp mái tóc đỏ sậm kia của hắn càng ngày càng dài ra, hiện đã dài tới đùi.
Trong lòng Sở Lạc Lạc bỗng nhiên nhảy dựng lên, nàng nghĩ tới lời nói của thành chủ Vân Quy thành. Theo như lời nói của hắn thì Lãnh Nguyệt là xuất hiện từ ma pháp trận của một cuốn da dê, lúc đầu nàng nghĩ tiểu Lãnh Nguyệt chỉ là dùng hắc ma pháp chế tạo ra, nhưng là lấy trình độ của tên thành chủ kia, làm sao có thể tạo ra ma vật như thế này.
Cuốn da dê kia nàng cũng đã từng nghiên cứu qua, tinh tế nhìn qua thì ma pháp trận ở trên đó và ma pháp trận nàng thấy đượcr trên chiếc vòng ngày ấy lấy được ở cửa hàng ma pháp là hoàn toàn giống nhau. Nhưng là nàng có tri thức uyên bác như vậy lại chỉ có thể nhìn ra đây là một ma pháp trận truyền tống, về phần người nào, từ nơi nào truyền tống đến thì cũng không hiểu rõ.
Theo lực lượng trên người Lãnh Nguyệt tăng lên thì mái tóc của hắn cũng dài ra, nếu như có một ngày, tóc của hắn dài chạm đất, khi đó…
“Tỷ tỷ, ngươi làm sao vậy?” Lãnh Nguyệt nghiêng đầu, cọ cọ trong lòng của Sở Lạc Lạc, nhếch môi hỏi.
Sở Lạc Lạc cũng không biết vì sao vừa rồi lại có chút hoảng hốt, hiện tại trước mắt nàng rõ ràng là tiểu Lãnh Nguyệt đáng yêu a.
Nàng khẽ thở phào một hơi, cười nói: “Tỷ tỷ lâu lắm rồi không gặp Lãnh Nguyệt, nhất thời cao hứng tới ngây dại.”
“Thật vậy không?! Ta cũng rất nhớ tỷ tỷ!”
Ban đêm, trong phòng vang lên những tiếng cười khẽ.
--
Trong đêm đen luôn cất dấu rất nhiều bí mật.
Ở một góc yên tĩnh trong Thánh Vân học viện, hai bóng dáng màu đen tránh ở một góc âm u mà ánh trăng không thể chiếu tới.
“Điện hạ.” Một bóng dáng cúi gập người, cung kính, sợ hãi nói với bóng dáng còn lại: “Đế đô truyền đến tin tức, người kia đã sắp trở về đế đô.”
Người được gọi là “điện hạ” đấm mạnh một đấm lên vách tường lạnh lẽo, cả người tản ra hàn ý. Tiếng nói của hắn mặc dù như tiếng ngọc nhưng giọng điệu vô cùng âm độc: “Tên phế vật kia, cư nhiên như vậy cũng không thể giết nổi hắn!”
“Điện hạ, có cần tiếp tục phái sát thủ…”
“Ngu xuẩn! Tên phế vật kia đã trở lại trong cung, nếu như ở trong cung có thể đưa hắn vào chỗ chết thì ta cần gì phải phát sát thủ một đường đuổi giết hắn!”
Năm đó, mẫu hậu của hắn vận dụng biết bao lực lượng, cuối cùng mới có thể mời tới một vong linh pháp sư, khiến hắn hạ Thiêu Hồn Chú ở trên người tiện nhân kia. Không ngờ thủ hạ của tiện nhân kia cũng là người tài giỏi, thế nhưng lại có thể bảo vệ tính mạng của nàng, đem cái tên phế vật kia sinh ra. Tuy rằng tiện nhân kia lúc sinh xong liền chết đi nhưng là lực lượng trong tay nàng cũng không có biến mất, những người vốn trung thành với nàng cho đến nay vẫn như cũ lựa chọn trung thành với đời sau của nàng.
“Đúng vậy, là thuộc hạ ngu dốt.” Người cúi đầu toàn thân toát mồ hôi lạnh, điện hạ này ngày thường cả người giả một bộ dáng hiền lành nhưng kì thực lại là người tâm ngoan thủ lạt.
“Chuyện kia làm thế nào rồi?”
Người kia hồi hồn lại, vội vàng nịnh nọt đáp: “Đã làm theo mệnh lệnh của điện hạ, thiết lập ma phục, hai người kia tuyệt đối không có khả năng sống sót, thuộc hạ đã tự mình đi chứng thực.”
Rốt cục cũng nghe được một chuyện vui vẻ, bóng dáng kia nhất thời truyền đến một tiếng cười vui sướng mà âm hàn tới cực điểm.