Sở Lạc Lạc vừa dứt lời thì chỉ thấy quái vật lại một lần nữa mở ra cái miệng đỏ lòm của nó.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, một đạo ánh lửa xuất hiện trong miệng quái vật, sau đó một con rồng lửa bay ra, vô luận là kích thước hay hình dạng, rồng lửa này đều giống hệt với rồng lửa mà Sở Lạc Lạc xuất ra. Nhưng con rồng lửa này lại càng thêm quỷ dị bởi nó không chỉ mang một màu đỏ rực mà phía trên lửa đó còn có màu đen quấn lấy, cả người tỏa ra hơi thở tử vong. Rồng lửa mang hai màu đen đỏ hỗn loạn gào thét đánh thẳng về phía Lệ Vô Ngân.
Chết tiệt! Quả thật là Phản Phệ!
Không nghĩ tới quái vật này ngoài Cắn Nuốt còn có thể đem ma pháp vừa hấp thu được phát ra ngoài, hơn nữa nó còn biết nước lửa tương khắc, dùng chiêu này công kích pháp sư hệ băng như Lệ Vô Ngân.
Sau khi nghe được lời cảnh báo của Sở Lạc Lạc xong, Lệ Vô Ngân đã có chuẩn bị, hắn rất nhanh có thể tránh được con rồng quái dị kia. Khi hắn dừng lại ở trung tâm chính điện của thần miếu, trong lòng vẫn còn khiếp sợ.
Rồng lửa nện thật mạnh xuống mặt đất, mặt đất lập tức bị nứt một mảng lớn nhưng lại không có đá vụn bắn ra mà chỉ nghe thấy tiếng “Xèo xèo” vang lên, tiếng vang này không phải là do đất đá bị nhiệt độ nóng rực của hỏa long thiêu đốt. Lúc này mặt đất dường như bị ăn mòn, lập tức trở nên gồ ghề, thế như lại chỗ đất đá đó vẫn còn có một vài ngọn lửa cháy lên, quỷ dị vô cùng.
--
Khi đám người Sở Lạc Lạc đánh nhau với con quái vật ở trong thần miếu, dao động ma pháp lớn như vậy cũng làm cho dân chúng toàn thành chấn động.
Bọn họ đều ngó đầu ra khỏi cửa sổ, thậm chí còn có người y phục không chỉnh tề chạy ra ngoài cửa. Nhưng mà tất cả bọn họ chỉ yên lặng nhìn về phía thần miếu. Nơi đó thường thường phát ra những ánh sáng khác nhau, tuy rằng trong lòng có nghi hoặc nhưng dưới chân lại không dám bước lên một bước.
Bởi vì, thần thủ hộ không phải là thứ mà loại phàm phu tục tử như bọn họ có thể nhìn thấy, chỉ có thành chủ đại nhân tôn quý, là người phát ngôn của thần mới có thể gặp mặt người.
Mà ở phủ thành chủ, trận đánh cũng làm kinh động thành chủ và thủ vệ của hắn.
“Đây là có chuyện gì?!” Thành chủ Lý Duy tức giận quát.
Vì sao ở phương hướng thần miếu lại phát ra chấn động lớn như thế, hắn đã có thể chắc chắn rằng trong mấy người kia khẳng định đã có người không uồng Túy Hồng Trần đặc chế.
Nhưng trong số những người đó có cao thủ đánh giết chết hỏa hạc a! Lý Duy lo lắng cho an nguy của thần thủ hộ, vào lúc này hắn thực hận không thể lắp thêm đôi cánh ở trên lưng. Vì thế hắn vội vã mạng theo nhưng thủ vệ có lien quan chạy nhanh đến thần miếu.
Mặt khác, tại một căn phòng trong khách điếm đã sớm bị người ta bỏ quên, từ trong một bọc hành lí nhỏ, một luồng sương mù đỏ như máu từ bên trong thoát ra, sau đó luồng sương mùa này hóa thành một thiếu niên tuấn mĩ.
Tối nay, ánh trăng lạnh lẽo như nước hồ.
Một bóng dáng đơn bạc lại dùng một tư thế quỷ chạy dưới ánh trăng, nơi hắn hướng đến cũng chính là thần miếu. Tóc dài màu đỏ sậm dài tới thắt lưng vì chạy nhanh mà tung bay trong gió.
Nhưng mà ngat khi hắn tới gần thần miếu thì một bóng người thon dài mạnh mẽ chặn đường đi của hắn.
Lúc này, trong lòng Lãnh Nguyệt chỉ có lo lắng, không biết tỷ tỷ bên kia xảy ra chuyện gì? Tuy rằng tỷ tỷ bảo hắn yên tâm ở trong phòng chờ nàng trở về nhưng là khi cảm nhận được ma pháp, hắn vẫn không nhịn được hóa thành hình người.
Nhưng mà, một nam nhân xa lại lại dám chặn đường đi của hắn.
Người cản hắn phải chết!
Lãnh Nguyệt lòng nóng như lửa đốt, hai tròng mắt đỏ như máu tràn đầy sát ý, dưới chân hắn khẽ điểm, vươn tay phải, móng tay cứng rắn sắc bén trong nháy mắt dài ra, đánh về phía nam từ kia.
Nhưng mà, nam nhân kia đột nhiên cười cũng làm ra một động tác khiến cho Lãnh Nguyệt không thể nào ngờ tới.
--
Trong thần miếu.
Hỏa diễm có tính chất ăn mòn?!
Sở Lạc Lạc và Lệ Vô Ngân kinh nghi nhìn nhau, trong lúc nhất thời cũng không biết phải đối phó như thế nào.
“Ha ha ha… Chạy trốn cũng nhất nhanh, lại đỡ mội chiêu này đi!” Tiếng cười khàn khan trầm thấp lại một lần nữa truyền đến, bên trong lời nói phảng phất có thể cảm nhận được niềm vui sướng khi đùa giỡn con mồi.
Con quái vật kia lại mở miệng ra, từ miệng nó phun trào từng đạo băng tiễn, băng tiễn sắc lạnh đánh úp về phía đám người Sở Lạc Lạc.
Nếu chỉ có một mình Sở Lạc Lạc thì nàng cũng không phải cố sức như vậy, đáng giận là quái vật kia lại có thể thông minh như thế, lần này lại sử dụng ma pháp diện tích lớn. Sở Lạc Lạc không thể mặc kệ Đông Phương Ngạo đang vô lực bên kia. Nàng vội vàng phi thân qua, nâng thân hình nặng nề kia lên, cũng đồng thời sử dụng Phi Hành Chú và Lướt Không để né tránh.
Trong lòng Đông Phương Ngạo vô cùng xấu hổ, hắn như thế nào lại rơi vào hoàn cảnh uất ức như thế này, vinh quang khi xưa cùng với tự tôn của một Cao Cấp Kiếm Sư khiến cho hắn xấu hổ và tức giận không chịu nổi! Đồng thời hắn lại vô cùng oán giận chính mình, không thể cảm thấy thoải mái bởi lúc này hắn không những là kẻ trói gà không chặt mà thậm chí còn trở thành gánh nặng của người khác!
Ở một hướng khác, trong mắt Lệ Vô Ngân hiện lên một tia do dự, hắn khẽ nháy mắt một chút cuối cùng vẫn bay tới nhấc Trương đại thúc và nữ pháp sư A Tử, cố hết sức bay lên.
Băng tiễn vô cùng sắc bén mang theo hàn ý nhàn nhạt, từ cái từng cái khi ghim vào mặt đất. Tại chỗ kia lửa đỏ vẫn thiêu đốt, băng âm hàn và lửa nóng cháy giao hòa, ngay khi băng bị hòa tan, đồng thời hỏa diễm cũng tắt, trên mặt đất bỗng tỏa ra từng đợt, từng đợt sương khói màu lục, sương khói tản ra một mùi hương gay mũi.
Thoáng nhìn đám sương khói màu lục kia, Sở Lạc Lạc cảm thấy không ồn, lập tức nhắc nhở nói: “Nín thở, có độc!”
Trong nháy mắt khi nói chuyện, nàng cũng đã hít vào hai ngụm khói độc.
Lại nhìn Lệ Vô Ngân, hắn vốn phải ôm theo hai người mà phi hành đã phải cố hết sức, giờ lại phải nín thở, chắc chắn khó có thể kiên trì lâu. Cuối cùng vẫn nhịn không được hít phải khói độc, thân thể cũng từ không trung rơi xuống, cũng may hắn vì phải mang theo hai người nên bay không cao cho nên không bị thương, chỉ là bị ngất đi.
Ý thức của Sở Lạc Lạc cũng bắt đầu mơ hồ, ánh mắt cũng mờ đi,thân hình nàng mang theo Đông Phương Ngạo ở trên không trung cũng lung lay sắp đổ.
Thật đáng giận! Không nghĩ tới nàng đã sống qua một đời lại có thể trúng loại kế của loại tiểu nhân này!
Không được! Nàng tuyệt đối không thể nhận thua như thế!
Nghĩ đến đây, trong con ngươi màu hổ phách hiện lên một tia ngoan tuyệt.
Chỉ thấy trong sương khói màu lục mông lung lóe lên một luồng sáng, lập tức máu tươi nở rộ. Một tay Sở Lạc Lạc rút thanh kiếm to bên hông Đông Phương Ngạo, một kiếm cắt lên tay mình, máu tươi từng giọt, từng giọt chảy ra.
Lửa cháy trên mặt đất đã sớm tắt, Đông Phương Ngạo một thân hồng y đang hôn mê nằm bên dưới Sở Lạc Lạc, từng giọt máu tươi từ cánh tay Sở Lạc Lạc chảy xuống rơi trên áo của Đông Phương Ngạo. Máu đỏ và vải đỏ lập tức hòa thành một thể.