Sau khi về Tử Cấm thành, Minh Liên một mình đi bộ về Bách Liên cung.
Khung cảnh trong cung vẫn cứ vậy, bổng nhiên một cơn gió nhẹ thổi qua. Bất giác cảm giác năm ấy lại ùa về, Minh Liên vô tình xoay người lại: "Kim Liên, là cô sao?" - Nhưng Kim Liên đã không còn ở đấy nữa.
"Phải rồi, cô ấy đã rời đi rồi!" - Minh Liên hạ chiếc quạt xuống, rồi mỉm cười: "Huynh thích muội cười mà đúng không! Muội hứa với huynh sẽ mãi mãi mĩm cười mà sống!".
Minh Liên nhìn bầu trời lần cuối rồi an nhiên bước vào Bách Liên cung. Liên Tâm lúc này đang lấm lem bùn đất mà trồng những chậu hao lớn, vừa thấy cô bước vào Liên Tâm liền mỉm cười: "Chủ tử mới về ạ?".
"Phải rồi, bổn cung còn đồng ý với lão Ngũ kia một chuyện!" - Vừa dứt lời, Liên Tâm liền nhanh chóng rửa sạch tay chạy đến: "Việc gì vậy ạ?".
Minh Liên dùng cái quạt đẩy mạnh trán Liên Tâm: "Gã cô nương ế chỏng gọng của bổn cung đi chứ gì!".
Liên Tâm định lên tiếng thì Hoài An đã chạy ra chúc mừng: "Vậy là Liên Tâm cô cô sắp có chồng rồi!".
"Không! Nô tỳ sẽ không đi đâu hết, nô tỳ muốn cả đời này...!" - Nhưng Minh Liên đã dùng quạt chặn miệng cô lại: "Đừng! Hãy sống vì bản thân mình, điều đó là điều bổn cung mong muốn! Chứ không phải là cả đời hậu hạ!".
Minh Liên rất sợ, sợ lời hứa cả đời ấy lại thất hứa thêm một lần nữa. Cô rất sợ, đột nhiên Liên Tâm quỳ xuống dập đầu với Minh Liên: "Chủ tử! Nô tỳ chấp nhận kết hôn! Nhưng nô tỳ còn có thể...!".
Minh Liên lau giọt nước mắt trên má, tiến đến dìu Liên Tâm đứng dậy: "Được chứ, được chứ, cánh cửa Bách Liên cung này sẽ luôn là nhà của chúng ta mà!" - Minh Liên ôm chầm lấy Liên Tâm, cánh tay dần siết chặt, mặt kệ bùn dơ dính vào áo.
Hoài An cũng tiến đến ôm lấy Liên Tâm, cảm giác hạnh phúc bao trùm cả Bách Liên cung.
Ngày trọng đại ấy cũng đến, màu đỏ hỷ sự reo khắp nơi của Bách Liên cung.
Hôm nay đổi lại, là Minh Liên nhè nhẹ chải tóc cho Liêm Tâm.
Lúc này cô cô dưỡng sự của Bách Liên cung đã khoát lên mình bộ hỷ phục đỏ chói, cô nàng trang điểm lên cũng chẳng thua kém gì những tiểu thư quyền quý cả.
Minh Liên nhẹ cài trâm lên tóc cô: "Liên Tâm! Muội đẹp thật đấy!" - Bất giác giọt nước mắt rơi xuống, Minh Liên nhẹ lau lấy nó.
"Chủ tử! Người không sao chứ?".
"Không sao! Hôm nay là hỷ sự mà phải vui chứ!" - Minh Liên liền mỉm cười, lấy khăn trùm đầu nhẹ đặt lên tóc Liên Tâm.
Bên ngoài cũng đã phát ra tiếng trống kèn in ỏi, cô nhẹ nhàng diều Liên Tâm ra đến chính điện.
Ngũ Lâm cũng đã đứng sẵn ở chính điện, Minh Liên dắt đến gần cậu: "Bổn cung giao Liên Tâm cho ngươi! Nếu bổn cung biết chuyện ngươi ức hiếp muội ấy thì đừng có trách bổn cung!".
Lão Ngũ vui vẻ quỳ xuống: "Thần tuân lệnh!" - Rồi đứng dậy nắm lấy tay của Liên Tâm.
Dưới tấm màn che, Liên Tâm đã nở nụ cười hạnh phúc.
"Nhất bái thiên địa!".
"Nhị bái cao đường!".
"Phu thê giao bái!".
Minh Liên cùng Cơ Đế ngồi ở bên trên mà nhận lễ.
"Khởi kiệu!" - Nhìn thấy lão Ngũ dắt tay Liên Tâm rời khỏi Bách Liên cung, Minh Liên liền lau những giọt nước mắt hạnh phúc.
Cơ Đế đặt hai tay lên vai cô: "Hôm nay là hỷ sự! Sao lại khóc thế này, mau cười lên nào!".
Minh Liên bị giọng điệu của Cơ Đế chọc cười, cô dùng tay đánh mạnh vào ngực cậu: "Đồ đáng ghét!" - Rồi bỏ đi vào trong.
Cơ Đế cũng rất vui vẻ, nối đuôi theo sau.
Bách Liên Cung vui vẻ, Bách Liên cung hạnh phúc đã trở lại Tử Cấm thành.
Liên Tâm trên kiệu nhìn ra phía cửa sổ, một đoàn ngựa chạy song song với kiệu. Con ngựa đi đầu do Thành Vương chở Đường Bảo phía trước.
Hai người nhìn nhau mà mỉm cười: "Nè! Khi nãy tôi có chút bận nên không thể đến chúc mừng! Đây là quà cưới nè!" - Đường Bảo giương tay đặt vào trong kiệu hộp quà lớn.
Chẳng biết là gì, mà khi Đường Bảo nhắc đến chữ bận liền nhéo vào đùi Thành Vương một cái khiến cậu ấy đau điếng cả lên.
Nhận được quà, Liên Tâm liền chui cả đầu mình cả cửa sổ: "Vẫn là bạn chứ!" - Cô giương tay đưa ra nhón út, Đường Bảo cũng thế, hai ngón út ngéo nhau tượng trưng cho tình bạn khó tách rời.
Đoàn kiệu tiếp tục rời đi, đoàn ngựa của Thành Vương dừng lại ngay trên một đỉnh đồi, gió thổi làm tóc cả hai phấp phới trong gió, Đường Bảo nhìn Thành Vương mà cười.
Những năm sau đó, ai ai trong nước cũng biết đến vị Hoàng hậu được sủng ái hết mực của bậc đế vương. Nhưng vì xảy thai năm đó mà không thể sinh hạ đích tử.
Năm Cơ Đế thứ 20, Mẫu hậu Hoàng thái hậu băng thệ, truy phong làm Sùng Nghi Hoàng thái hậu.
Vì người có công lớn với đất nước, nên lễ tang được tổ chức ba ngày ba đêm.
Năm Cơ Đế thứ 43, Lý tần được miễn tội quay về Tử Cấm thành, được đặt cách phong làm Lý quý phi.
Năm Cơ Đế thứ 50, Lương Cơ Hoàng đế lâm bệnh nặng, khó lòng quản nỗi quốc sự nên đã hạ chỉ cho Dận Tông kế thừa ngôi vị.
Tấn phong Minh Liên làm Mẫu hậu Hoàng thái hậu, Cơ Đế lui về phía sau trở thành Thái thượng hoàng, trợ giúp việc nước.
Lúc đó, vật đổi sao dời, hậu cung chuyển giao lại cho phi tần Tân đế.
Dù đã là Hoàng thái hậu nhưng Minh Liên vẫn nhận được sự tôn trọng nhất từ Thái thượng hoàng.
"Chúng thần xin thỉnh an Thái thượng hoàng, Hoàng thái hậu nương nương vạn an!" - Lương Cơ cùng Minh Liên nắm lấy tay nhau ngồi trên thềm ngọc, hai đôi bàn tay dù có chút nhăn nheo nhưng vẫn mãi nắm chặt như thế, mãi mãi.