Vài ngày ngắn ngủi sau đó, Ly Thu liền chuyển tới một viện trạch to lớn tại phía đông kinh thành, bên trên cổng lớn còn treo một tấm biển khắc ba chữ rõ ràng — Ly Thu Uyển.
Ba chữ vàng nét rồng bay phượng múa, chính tay Ninh Vương đề lên.
Ngước nhìn đại môn, cất bước qua bậc thềm cao cao, Ly Thu có cảm giác đang nằm mộng.
Thực sự là của mình sao? Đây là loại cảm giác gì?
Tuy rằng vẫn có chút xa lạ, nhưng sự ấm áp không tên vẫn cứ là không ngừng được mà lan tỏa.
Không thể không thừa nhận rằng, trong chốc lát y thực sự rất cảm động, nhưng cũng chỉ là một chốc lát mà thôi.
Ngày hôm đó Ninh vương Hoàng Phủ Kỳ không hề tới, hắn chỉ phân phó không ít hạ nhân tới hầu hạ sửa sang quét dọn.
Trước trước sau sau không một ai dám trễ nải công việc, chỉ trong một ngày mọi việc đều đã xong, thế nhưng tới tận đêm hắn vẫn không có tới.
Liên tục mấy ngày, Ly Thu trên sân khấu diễn kịch đều chỉ thấy Ninh vương ngồi trên ghế dưới đài, dùng ánh mắt ôn nhu mỉm cười nhìn y, nhìn đến nỗi khiến y ẩn ẩn sinh hoảng hốt không yên.
Mãi đến mấy ngày sau khi chiều đã chạng vạng, Hoàng Phủ Kỳ cuối cùng cũng đến.
Còn mang theo cả điểm tâm nóng ấm do Ngự thiện phòng trong cung làm ra.
“Thu nhi, ăn thử bánh hoa quế, bánh thủy tinh, còn cả bánh hoàng kim này nữa, đều là những thứ bên ngoài có tiền cũng không mua được đâu.”
Hoàng Phủ Kỳ cười đến xán lạn, đôi mắt tràn ngập sủng ái đối với Ly Thu, rõ ràng chưa từng nói với nhau quá vài câu, lại dường như đã quen biết từ rất lâu rồi.
“Cái này với thứ bán ở ngoài khác gì nhau?” Ly Thu tò mò nhìn mấy món điểm tâm còn bốc khói nóng trên đĩa có chút hoài nghi, thoạt nhìn qua cũng có vẻ không khác gì mấy?
“Ngốc, đây là do Ngự trù làm ra, làm sao so được với thức ăn bên ngoài được? Không tin ngươi nếm thử xem.”
Nói vậy, Hoàng Phủ Kỳ ôm lấy Ly Thu, thuận thế đặt y ngồi trên đùi mình, cầm lên một miếng bánh đưa tới miệng y.
Ly Thu khẽ rụt cổ lại, đôi mắt sáng hướng thẳng tuấn dung gần ngay trước mặt nhìn đến ngây người.
Rồi sau đó mới hé môi cắn một miếng, vừa nhai vừa gật đầu nói “Quả nhiên là ngon, ngọt mà không ngấy, vào miệng lập tức tan ra, lại không hề dính.”
“Thích không? Sau này ngày nào ta cũng sẽ mang tới cho ngươi.” Hoàng Phủ Kỳ sủng nịch nhìn y cười cười.
“Cảm ơn Gia.” Ly Thu theo thói quen đáp lời hắn, cho tới giờ y vẫn đều nói vậy với những người ban thưởng y.
“Đừng gọi ta là Gia, gượng gạo lắm.” Hoàng Phủ Kỳ lại đưa miếng bánh tới bên miệng Ly Thu “Tên tự ta là Văn An, từ giờ ngươi gọi ta là Văn An cũng được.”
“Gì?” Thiếu chút nữa Ly Thu phun cả nửa miếng bánh ra ngoài, kết quả liền bị sặc.
“Thật là, ngốc, sao ăn một chút thôi đã thành ra thế này rồi.” Hoàng Phủ Kỳ cười vui vẻ vỗ vỗ lưng y, lại đưa tới một chén trà cũng không quên nhắc nhở lại.
“Nào, gọi một tiếng Văn An cho ta nghe, không gọi ta sẽ không bao giờ mang bánh đến cho nữa.”
“A? Nhưng mà…” Lần này Ly Thu không phun trà, nhưng lại dở khóc dở cười, lời này được tính là uy hiếp chăng?
Ai…Rốt cuộc ai mới là Gia đây? Ly Thu bỗng nhiên cảm thấy so với hắn, bản thân mình còn được hầu hạ đến sắp thành đại gia mất rồi!
“Không nhưng mà gì cả, gọi ta là Văn An đi.” Hoàng Phủ Kỳ một tay cuộn cuộn lọn tóc dài của Ly Thu, một tay thân thiết ôm thắt lưng y “Ta gọi ngươi là Thu nhi, đều không giống bên ngoài mọi người gọi là Thu Quan Nhi, thật chẳng xuôi tai chút nào! Từ hôm nay ngươi chính là Thu nhi của ta!”
Đêm đó, Hoàng Phủ Kỳ không lưu lại, hôn lên mặt y một cái đã tiêu sái đi mất.
Mấy ngày sau vẫn như thế, người nọ coi y như món bảo bối trân quý, khiến Ly Thu ngược lại có cảm giác không thích ứng được.
Lại trở nên đề phòng hơn một chút.
Chưa từng có ai kiên nhẫn chờ đợi y như vậy.
Người này, không chỉ là muốn thân y, còn muốn cả tâm y nữa.
Tâm ư? Ly Thu thở dài.
Chỉ sợ Ninh vương tìm sai người mất rồi.
Người ta nói con hát vô tình, còn vọng tưởng y có tâm?
Diễn kịch người đời, nhân tiện mang màn diễn của chính mình lên diễn luôn cả.
Trên đài dưới đài, đã sớm không còn có Ly Thu kia nữa.
Một Ly Thu chân thật non nớt, một Ly Thu ôm mộng tưởng tốt đẹp kia, từ ngày xuất sư đã được mai táng tại sương phòng nào quẩn quanh mây khói.
Đau đớn đêm ấy, hoảng loạn đêm ấy, sợ hãi đêm ấy, kêu gào đêm ấy, cầu khẩn đêm ấy, khóc than đêm ấy, máu tươi đêm ấy.
Chôn vùi một Ly Thu, lại sinh ra một Ly Thu khác.
Y hiện giờ, chính là một kẻ vô tâm lại thích cười, thoáng nhìn nhu thuận khả ái, an phận nam linh.
Thân này quay quắt chốn hồng trần, tâm này, đã sớm vứt bỏ ngoài lục đạo.
Giờ lại có người muốn tâm của y?
Nhất định lại là một hồi dây dưa vấn vít.
Ly Thu tiếc nuối lắc đầu, ngẩng lên, vầng trăng sáng treo cao cũng u sầu vì y.
Bên kia Hoàng Phủ Kỳ vẫn thực an tâm.
Hắn muốn có, còn không có được sao? Không hề! Chưa bao giờ!
Hắn có vô vàn thứ trong tay, bao gồm cả tâm của người nọ, sớm hay muộn cũng sẽ hướng về hắn thôi.
“Hoàng nhi, nghĩ gì mà xuất thần vậy?” Lão Hoàng đế từ ái nhìn Hoàng nhi trước mắt.
Nhị Hoàng tử này, là do phi tử lão sủng ái nhất sinh thành.
Nữ tử kia xinh đẹp tựa thiên tiên, không thể diễn tả chỉ bằng vài lời thủy linh nhu mỹ.
Vậy mà lại nhiễm tật bệnh, cư nhiên hương tiêu ngọc tẫn, khiến Hoàng Hậu sau lưng được một trận cười đến đứt cả hơi thở.
Nhưng là Hoàng đế lại thương tâm thật lâu, từ đó lại càng yêu thương Hoàng nhi nhiều hơn.
Năm đó, Hoàng Phủ Kỳ chưa tròn mười hai tuổi.
Hắn nhớ rất rõ mẫu phi trước khi lâm chung có gọi hắn tới bên giường dặn dò “Làm việc gì cũng phải ‘nhẫn’, con nhớ kỹ, phải khiến Phụ hoàng hài lòng, có hắn bảo hộ sủng ái con mới có thể bình an lưu lại nơi này!”
Hắn đã làm được, những năm tháng đó đã khiến hắn từ một hài tử nhỏ bé yếu ớt trở thành Nhị Hoàng tử được Phụ hoàng yêu thương dân chúng ngưỡng mộ.
Ngay đến Hoàng Hậu thân sinh Đại Hoàng tử, dù cho nhìn hắn như cái gai trong mắt cũng phải kiêng nể ba phần.
Hoàng Phủ Kỳ nhìn về phía Phụ hoàng, lão đã già rồi, thân hình từng cao lớn giờ đã bắt đầu khô héo, đôi mắt từng sáng ngời biến màu đùng đục, động tác cũng theo đó chậm chạp đi nhiều.
Tuy uy nghiêm bậc đế vương vẫn còn, nhưng rốt cục tuổi tác không chống trọi được với tuế nguyệt, liệu còn có thể ngồi trên vương vị được bao lâu nữa?
Lại chưa cân nhắc được ai.
Một ngày lão ngã xuống rồi, Hoàng thất này tất sẽ nổi sóng một phen gió tanh mưa máu.
Mà Hoàng Phủ Kỳ hắn, nhất định là kẻ thắng, bằng không là chết. Điểm này hắn là người minh bạch nhất.
“Phụ hoàng, nhi thần đêm qua mơ thấy mẫu phi, người dặn dò nhi thần nhất định phải hiếu thuận với Phụ hoàng. Mẫu phi khóc nhiều lắm, nói những năm tháng qua không thể ở bên hầu hạ Phụ hoàng, người thực lòng tạ lỗi.”
Hoàng Phủ Kỳ vẻ mặt bi thiết, khiến đôi mắt Phụ hoàng cũng ngân ngấn dòng lệ, nhớ tới ái phi đã thần hồn tiêu tán lại vô cùng đau lòng.
“Hoàng nhi, mấy năm nay thật khổ cho con, Hoàng hậu nàng… Ai…”
“Nhi thần không khổ, có Phụ hoàng thương nhi thần là đủ rồi.”
Hoàng đế nhìn đứa con trước mắt, dù cho nó đã trưởng thành ở trong mắt mình vẫn cứ là đứa bé con tập tễnh bước đi năm nào.
Bản thân cũng muốn sớm truyền ngôi vị cho nó, nhưng lại vướng Hoàng hậu cùng Đại Hoàng tử bên kia, nên làm thế nào cho tốt?
Đầu Hoàng đế lại bắt đầu đau.