Linh Ký - An Tư Công Chúa

Chương 7




Tập 7.

Tối hôm đó Trịnh Chiến lên giường đi ngủ, chẳng hiểu sao trước khi ngủ chàng lại mở cửa sổ ra.

Chàng đã luôn mở cửa sổ ra khi ngủ kể từ sau cái tối hôm đó, cái đêm chàng mộng thấy có con bướm lạ bay vào phòng.

Chàng không thể lý giải được cảm giác của mình, chỉ là chàng muốn nghe lại giọng nói đó một lần nữa, dù chàng biết rằng giấc chiêm bao cũng khó thể nào mà quay lại.

Ấy thế nhưng từ hôm đó, những đêm sau cô gái đến rất thường xuyên, có khi hôm nào cũng đến, có khi lại hai ba hôm đến một hôm, mỗi khi cô tới, Chiến tỉnh táo hoàn toàn nhưng chẳng thể cử động được thân mình, chàng chỉ nằm im mà nghe cô gái cứ ngồi ở đầu giường nói chuyện.

Cô gái huyên thuyên đủ thứ chuyện trên đời với chàng, thế rồi lại đi vội vã, chàng vẫn chẳng nhìn được mặt cô.

Có những ngày chàng có thứ gì hay lạ muốn cho cô xem, ví như có thứ đồ chơi gì đẹp chàng mua về ngoài chợ, chàng lại để lên bàn để tối đến cô gái vào phòng thì thấy…

Đêm hôm nay, cô gái lại đến nữa…

Đoạn cô ghé mặt lại gần Chiến, hít hà rồi lắc đầu nói:

- Sao mùi rượu nồng nặc thế này? Em nói chàng bỏ rượu một tuần chàng chẳng làm được sao?

Chiến lắp bắp nói:

- Tôi, tôi quên mất…

Cô gái chợt đổi giọng có vẻ giận hờn, nói:

- Hôm nay chàng đi đâu? Sao trên người chàng toàn có mùi thơm của đàn bà thế này?

Trịnh Chiến nghe thế thì chột dạ, chẳng biết sao lại lo quýnh cả lên, lắp bắp nói:

- Tôi…Tôi…

Cô gái hờn dỗi nói:

- Anh chẳng phải giải thích, xem như tôi nhìn nhầm người.

Nói đoạn toan bỏ đi, Trịnh Chiến chẳng biết cô ta là ai, là người hay ma, ngay đến mặt cũng chẳng nhìn thấy, nhưng chẳng biết vì sao chàng có cảm giác thân thương với cô gái vô cùng, nghe cô gái nói như thế, lòng chàng lại thấy xót xa lắm, cảm giác như hụt hẫng chơi vơi, chàng vội nói to lên:

- Chẳng phải như thế đâu, tôi bị rủ rê tới Thanh Lâu nhưng tôi tới đó chỉ uống rượu thôi chứ có làm gì đâu? Oan cho tôi lắm.

Cô gái nghe thế thì dừng bước chân, lại quay lại giường chàng, đăm chiêu mà nói:

- Có thật không đấy?

Chiến nói:

- Thật mà, thật mà.

Cô gái nghĩ ngợi một hồi rồi nói:

- Thôi được rồi tạm tin, ta tha cho chàng đấy, nhớ là sau này không được tới mấy chốn đó nữa.

Trịnh Chiến nói:

- Nhưng nàng cho tôi biết nàng là ai có được không? Nàng là người hay ma quỷ? Nàng tên họ là chi? Nàng có giải phép cho tôi cử động được không? Hay cho tôi xem mặt cũng được?

Cô gái cười khúc khích nói:

- Chàng đừng có gạt em, cho chàng cử động rồi chàng làm chuyện gì có trời mới biết. Chàng đừng có hỏi gì em cả, em vẫn nói lời cũ đó thôi, nếu chàng bỏ rượu được một tuần rồi thì em sẽ thưa với chàng hay.

Trịnh Chiến nói:

- Nàng nhớ lời đấy nhé!

Cô gái lại cười nói:

- Chỉ cần lúc đó chàng thấy mặt rồi chớ chê em xấu xí là được.

Thế rồi cô ung dung bước đi ra phía cửa, Trịnh Chiến kêu lên:

- Sao nàng đi vội như thế?

Cô gái nói:

- Ngày mai chàng còn phải ra thao trường, chàng chẳng nhớ chăng? Nếu chàng cứ thức đêm hôm như thế thì thời gian đâu mà luyện quân? Em về cho chàng nghỉ ngơi.

Chiến hỏi:

- Mai nàng còn đến không?

Cô gái đáp:

- Nếu mai chàng không uống rượu em sẽ đến chơi với chàng.

Nói rồi lại vội vã bỏ đi.

…Cô gái đi rồi, Chiến cứ miên man nghĩ về cô mãi chẳng thôi, trằn trọc tới gần sáng.

Sáng hôm sau ở buổi luyện quân, Chiến ngồi trên trướng phủ nhưng cứ gật gà gật gù, thầy binh ngồi bên cạnh nhận ra được ngay, liền hỏi:

- Thần khí thiếu chủ chẳng được tốt lắm, đêm qua ngủ không được ngon giấc sao?

Chiến gãi đầu nói:

- Hôm qua tôi say rượu, đêm thì khó ngủ.

Thầy Binh nói:

- Không phải mình hôm qua, dạo gần đây đều như thế, thiếu chủ cứ uống rượu hoài, sao mà lo được việc lớn đây?

Trịnh Chiến gãi đầu không nói, trong lòng chàng cũng chợt nảy ra một ý…

Cô gái kia, dù là người hay ma quỷ, nhưng rõ ràng cô ta có thuật lạ mới khiến được chàng bất động, những việc này, chẳng phải là thầy Binh rất am hiểu sao? Có nên nói chuyện này với thầy hay không?

Ngẫm nghĩ một hồi, rồi Chiến nói:

- Tan buổi tập binh, thầy gặp con có chút chuyện muốn thưa.

Tan buổi tập binh, bấy giờ cho quân sĩ về nghỉ cả, Trịnh Chiến mới gặp Hồ Văn Binh mà thưa riêng việc về cô gái kì lạ nọ, Binh nghe xong thì đăm chiêu suy nghĩ, sực nhớ lại việc đêm hôm nọ nhìn thấy phép đánh dấu lên người thiếu chủ nhưng bận bịu công việc, lại không thấy nguy hại gì nên quên bẵng đi. Nay nghe thiếu chủ kể lại câu chuyện mới nhớ ra, liền biết ngay có sự liên quan, có lẽ thiếu chủ đã trúng phải bùa tà rồi, nên mới bị ma theo về nhà.

Nghĩ thế nhưng Binh chưa nói ra miệng vội, liền cùng với Trịnh Chiến nhanh chóng trở về nhà, bấy giờ lại phòng riêng của Trịnh Chiến mà xem xét cẩn thận.

Đoạn thầy Binh bảo Trịnh Chiến cởi hết đồ ra cho thầy kiểm tra, quả nhiên ở sau lưng thiếu chủ có một dấu vết đỏ hình bán nguyệt, trông như dấu móng vuốt của loài hồ ly.

Thế rồi thầy Binh kiểm tra cẩn thận lại một lượt căn phòng của thiếu chủ, đoạn dừng lại nơi đầu giường. Thầy cúi xuống dò xét tỉ mỉ, thấy dưới cột giường có một vết đất nhỏ, thầy liền cậy lên xem quả nhiên thấy một cái vật gì lạ màu trắng trông như cái răng nanh hoặc móng vuốt của loài bạch hồ ly.

Từ nãy tới giờ Trịnh Chiến chỉ biết lặng im coi thầy làm việc, thấy thầy lần dở một hồi lôi lên được một vật như thế thì sợ hãi hỏi ngay:

- Thầy tìm được thứ gì thế?

Thầy Binh đáp:

- Tôi nói ra sợ thiếu chủ phải sợ đó thôi, tôi nghi thiếu chủ bị ma đánh dấu rồi, cô gái đêm nào cũng tới tìm thiếu chủ là ma chứ chẳng phải người đâu.

Trịnh Chiến nghe thế thì kinh hãi giật mình, thầy Binh vội trấn an ngay:

- Thiếu chủ chớ lo, tôi là đạo sĩ của Vu Sơn, xưa kia từng học với thầy ở Bạch Hạc Sơn, thứ yêu hồ ma nữ, tôi có thể trừ được.

Trịnh Chiến nghe thế vội nói:

- Không, không. Ý con không phải thế, con không muốn trừ, con chỉ muốn xem rõ hình hài nó thôi có được không?

Thầy Binh nghe xong thì đăm chiêu nhìn Chiến, thấy đôi mắt thiếu chủ hoang mang vô định, hình như đang suy nghĩ điều gì lung lắm, thầy chợt giật mình nói:

- Chết, chớ nói thiếu chủ đang tương tư nó rồi đó? Nếu giao hợp với ma quỷ sẽ làm tổn hao đi vượng khí, không có lợi cho người dương. Thiếu chủ có hay mộng tinh không?

Trịnh Chiến nói:

- Chưa có việc nam nữ chăn gối như thế đâu, bởi mỗi lần cô ấy tới, con đều bất động chẳng nhúc nhích được, với cả thực người đó chẳng hại gì tới con cả, lại thường xuyên lo lắng quan tâm, thậm chí còn sợ con đi ra thao trường thiếu ngủ, không cho con uống rượu nhiều, người nghĩ thử mà xem, đối tốt với con như thế, dù gì con cũng chẳng nỡ hại.

Thầy Binh nghe thế, biết ra được Trịnh Chiến đã thầm nhớ thương hồ ly, thì thở dài nói:

- Trần Linh công tử nói chẳng hề sai, thiếu chủ có cái dũng của bậc chiến thần, có cái nghĩa của bậc trượng phu, nhưng lại quá nhân từ, dễ mủi lòng, chẳng thể làm được người đại tướng. Tôi nghe qua là biết thiếu chủ đã phải lòng nó rồi, thiếu chủ thử nghĩ xem, xưa nay âm dương không chung đường đi, tình người duyên ma từ cổ chí kim tới nay đều chỉ mang lại bi thương đau khổ, ấy là nếu nó chỉ là người đã chết còn đỡ, đàng này nó có khi là con hồ ly trên núi, đó lại là con súc sinh còn sống sờ sờ, sao mà nên chuyện được đây?

Trịnh Chiến nổi giận ngắt ngang lời:

- Hồ ly thì đã làm sao? Chẳng phải Trần Phu Nhân* cũng là hồ ly đó sao?

(*Trần Phu Nhân: Trịnh Chiến nhắc tới Trần phu nhân ở đây là chỉ Ngũ Thu Nguyệt, vợ của Trần Cao Vân, là chủ sự thống soái binh mã của đất Tế Giang. Khi còn ở Tế Giang, cha con họ Trịnh, Hồ Văn Binh và cả phủ Trịnh Gia đều dưới quyền người này làm chủ.)

Hồ Văn Binh thấy thiếu chủ có vẻ giận, thôi chẳng nói nữa, chỉ cúi mặt thở dài.

- Vậy tôi bày mưu cho thiếu chủ bắt được nó, sau đó ra sao thì tùy vào người.

Trịnh Chiến mừng rỡ nói:

- Đa tạ thầy hiểu cho lòng con.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.