Linh Ký - An Tư Công Chúa

Chương 62




Tập 62.

Đoạn Trịnh Minh đưa mắt nhìn, chợt nhiên ánh mắt vô tình chạm vào mắt Trần Cao Vân đang đứng ngay bên cạnh Trịnh Chiến, Trần Cao Vân chợt nhiên thấy như có luồng hơi lạnh chạy qua cơ thể, lông tóc dựng đứng cả lên, đôi mắt nhìn chăm chăm vào Trịnh Minh trên thành, thế rồi chợt nhiên thấy Trịnh Minh mỉm cười với mình, Trần Cao Vân lặng người không nói gì cả, chợt một nỗi lo sợ mơ hồ dâng lên trong lòng Cao Vân chẳng sao lý giải nổi, nụ cười kia, sao giống như nụ cười của Ngô Văn Dũng vào cái đêm trước khi mất, sao giống như nụ cười của Nguyễn Phi lúc chọn hy sinh để ở lại cản giặc…

Bấy giờ Trịnh Minh ở trên thành nói lớn:

- Con trai hiếu tử của ta, ta bị giặc bắt, nằm trong nhà ngục đã bao lần nghĩ tới cái chết để trọn lòng trung với nước, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, nếu ta là phó tướng trong quân thì có thể chết ngay chẳng cần suy tính gì, đàng này ta lại là đại tướng, là linh hồn của quân dân đông Gia Lâm, nên gượng cố giữ cái mạng già này mà khích lệ lòng binh sĩ, để các tướng đỡ nản lòng, nhưng nay thấy thế này, thì xem chừng cái mạng ta lại là vật cản đường cho việc lớn quốc gia….

A Lý Hải Nha nghe đến đó thì chợt hiểu ra, giật mình kinh hãi, hét lớn lên:

- Lôi nó lại ngay!

Hai quân lính áp giải Trịnh Minh nghe gọi thì giật mình, vội chồm tới Trịnh Minh. Minh tay không tấc sắt nhưng vẫn thừa đủ sức đánh gục cả hai tên, đoạt lấy kiếm, các tướng của A Lý Hải Nha liền siết chặt vây Trịnh Minh vào mặt thành.

Ở bên dưới, quan quân nghe những lời của Trịnh Minh đều xôn xao cả lên, cả Trần Cao Vân và Trịnh Chiến đều cùng hiểu ra ý, hét vội lên:

- Hiền đệ khoan hãy nghe ta nói đã!

Bấy giờ chợt nhiên khói bụi mù trời,từ xa có quân đội kéo lại ầm ầm, thì ra là bọn Huyền Thiên, Nguyễn Địa Lô đã cùng về tới, chúng cùng phi hết tốc lực tới ngay chỗ Trần Cao Vân, định tâu gấp lại mọi chuyện nhưng các tướng cùng đang hướng lên mặt thành, Huyền Thiên theo quán tính cũng hướng lên nhìn thì thấy ngay Trịnh Minh đang bị tướng Nguyên dồn tới mặt thành, Huyền Thiên cũng lặng người chẳng biết nói gì.

Đoạn Trịnh Minh hét lớn lên:

- Quân ta đã tới đông rồi còn chờ gì nữa!

Thế là dùng khinh công, nhón chân một cái, nhảy phốc lên mặt thành cao hơn một trượng.

A Lý Hải Nha lại hét lớn:

- Bắt hắn lại ngay, không được để cho hắn chết!

Nhưng Trịnh Minh đã gào lên:

- Công thành đến chết cho ta, nếu mày rút quân, đừng nhận là con trai họ Trịnh! Đại ca, mang đệ về Vu Sơn mà chôn, để đệ được sống cùng các huynh mãi mãi!

Thế rồi gieo mình từ trên mặt thành xuống, vừa rơi xuống miệng vừa hô lớn lên:

- Thánh Thượng vạn tuế, Đại Việt anh hùng!

Đoạn rơi xuống từ thành cao ba mươi trượng, toàn thân nát bấy chết ngay lập tức.

Đại tướng quân Hoài Nam tướng Thiên triều, tướng Tế Giang, Gia Lâm Trịnh Minh chết ở ải Vũ Ninh, Gia Lâm, hưởng thọ năm mươi tư tuổi.

Thật là,

Trông xa một ánh sao mờ

Tế Giang tướng Việt lòng thờ chữ trung

Làm trai thỏa sức vẫy vùng

Vào cơn bĩ cực nguyện cùng nước non

Trọn đời giữ tấm lòng son

Nghìn đời sau mãi vẫn còn khắc ghi.

Trịnh Chiến thấy cha chết ngay trước mặt mình, gầm lên một tiếng kinh thiên động địa, toàn quân cùng nghe thấy mà kinh hồn bạt vía, ngựa của Trần Cao Vân ngay sát bên cũng loạng choạng khuỵu ngã, tới cả Trần Cao Vân cũng kinh hãi rùng mình, Huyền Thiên là người tỉnh khỏi đầu tiên, hét lớn lên:

- Dương Hát, Địa Lô, giữ thiếu chủ lại!

Dương Hát ở ngay bên cạnh, nhanh tay túm lấy vai Trịnh Chiến nhưng Chiến vùng mạnh một cái khỏe tới kinh người, tay Dương Hát văng ra ngay, đoạn Chiến quật thương vào mông ngựa, ngựa phi vùn vụt về thành Vũ Ninh, ngay nơi thây Trịnh Minh còn nằm đó.

Trần Cao Vân hét lớn lên:

- Các tướng theo ta!

Huyền Thiên cũng hét lên:

- Lên bảo vệ thiếu chủ!

Quân sĩ nhìn thấy cảnh ấy, ai nấy đều trào thương nước mắt, nhất loạt cùng lao lên công thành như vũ bão.

A Lý Hải Nha vội vàng lệnh cho quân cung nỏ bắn tên xuống như mưa nhưng cũng không ngăn cản được quân Việt tiến lên ầm ầm như thác lũ, quân sĩ trúng tên đổ xuống chết như rạ nhưng cứ hết lớp quân này tới lớp quân khác cùng tràn lên.

Trịnh Chiến lao ngựa như bay tới chân thành, tay múa tít cây trường thương để đỡ tên, Chiến bị hai phát tên vào vai và ngực, nén đau mà lao lên tới được chân thành, đoạn vứt cả thương, giật cương cho ngựa xoay đầu, nghiêng người tay túm lấy cái thây đã nát của Trịnh Minh, đoạn vắt lên cổ ngựa mà rồi chạy.

A Lý Hải Nha giật ngay lấy cung tên, nhắm thẳng vào hướng Chiến mà bắn, mũi tên găm ngay vào lưng Trịnh Chiến nhưng Chiến vẫn bất chấp mà chạy, đoạn lại tiếp tục bắn, lần này nhắm ngay giữa đầu Chiến mà giương cung.

Tướng Việt là Nguyễn Địa Lô nhìn thấy thế cũng giương cung lên, nhắm vào Hải Nha trên thành bắn, A Lý Hải Nha nhận ra, né người tránh được nhát tên chí tử của Địa Lô, nhưng cũng lỡ mất thời cơ bắn Trịnh Chiến.

Chiến cắm đầu chạy thẳng ngay về phía trung quân, tới được nơi thì gục ngã khỏi ngựa, quân sĩ vội vàng đỡ lấy yểm trợ cho rút lui.

Quân sĩ lao lên kéo máy công thành đẩy ầm ầm về phía cổng thành, thang cũng được đẩy lên liên tục, lính chết trên thang rơi xuống thì lại có người khác trèo lên không nghỉ.

Bấy giờ chợt nghe thấy tiếng quân reo hò từ xa, Huyền Thiên mới choàng tỉnh giật mình, phi ngựa dưới làn tên lại bên sát Trần Cao Vân hét to:

- Tướng quân, cho lui quân thôi, Mãng Cổ Đái dẫn đại quân tới!

Trần Cao Vân nghe thế sợ hãi nhìn lại, quả nhiên cờ Nguyên rợp trời đang lao ầm ầm tới đây.

Trần Cao Vân tiếc nuối nhìn lại, nơi cổng thành Vũ Ninh đã sắp bị công phá tới nơi, Cao Vân trong lòng buồn bã khôn nguôi, ngửa mặt lên trời mà than:

- Lần này không lấy được thành này, thì chẳng biết cho ngày nào lại được đặt chân tới đây nữa, thật là trời hại ta rồi…

Huyền Thiên lại vội giục:

- Nhanh đi thôi, giờ quân giặc tới rồi, có vào được thành cũng chết.

Bấy giờ A Lý Hải Nha ở trên mặt thành cao cũng nhìn thấy quân của Mãng Cổ Đái từ xa tới, trong lòng mừng lắm, hét to lên:

- Quân ta tới rồi!

Đoạn lệnh cho tất cả các tướng ra ngoài nghênh địch, bản thân cũng mặc giáp cầm binh khí, trèo lên ngựa, mở toang cổng thành, dồn hết quân lực trong thành Vũ Ninh đánh thốc ra, phối hợp với quân của Mãng Cổ Đái từ phía tây đi tới tạo thành thế kích xảo nhốt quân của Trần Cao Vân vào giữa.

Cao Vân lệnh cho quân sĩ rút lui về thành Đông Ngàn, Huyền Thiên và Dương Hát cùng đưa Trịnh Chiến, xác Trịnh Minh đi tuyến đầu, quân sĩ lần lượt rút cả, Trịnh Giảo Lâm ở lại tuyến giữa, chỉ huy cho quân rút lui theo từng toán, Cao Vân và Nguyễn Địa Lô ở lại đánh chặn hậu.

Bấy giờ hai đạo quân Nguyên hợp lại, A Lý Hải Nha và Mãng Cổ Đái đi đầu, các tướng Phùng Ngưu, Triệt Thoát, Lục Bôn, Đà La cùng đi theo truy kích, nhưng gặp Trần Cao Vân đánh chặn hậu, các tướng không có cách gì vượt lên được.

A Lý Hải Nha đích thân vác cây chùy sắt to nặng hơn bốn mươi cân lên đánh với Cao Vân, hai bên đánh hơn hai mươi hiệp thì đuối thế, Mãng Cổ Đái cũng cùng lên đánh, Cao Vân nhắm sức đương không lại hai bọn chúng, cố tình câu kéo thời gian cho đạo quân rút đi an toàn rồi cũng từ từ rút chạy, quân Nguyên lại tiếp tục truy kích phía sau, Cao Vân dùng phép Bọc Hậu của Thiên gia, cứ đi năm dặm lại cùng quân bọc hậu quay lại đánh một lần, cứ thế tới cả canh giờ, quân sĩ đều rút đi hết, bấy giờ phía sau đã chẳng còn ai, Cao Vân mới yên dạ, đoạn quay sang nói với Nguyễn Địa Lô:

- Hãy dẫn những quân sĩ bọc hậu cuối cùng trở về thành.

Địa Lô giật mình hỏi:

- Thiên tướng nói gì thế? Đã ở lại bọc hậu là xác định phải chết rồi, nay cùng quay lưng mà chạy, tất bị giặc giết sạch, phải liều chiến thôi chứ sao mà về?

Cao Vân nói:

- Ta sẽ bọc hậu cho quân bọc hậu, nay quân số đang thiếu, không nên để phí một binh tốt nào thêm.

Địa Lô nghe thế thì kinh hãi rụng rời, Cao Vân lại vỗ vai Địa Lô, cười mà nói:

- Ta không chết được đâu mà lo, ta phải về Gia Lâm kẻo Gia Lâm nguy mất, việc ở lại đây, hãy kí thác hết cho Huyền Thiên, dù quân địch có đông cũng không dễ gì mà lấy được Đông Ngàn đâu, bởi lẽ toàn quân chủ lực của ta đã đưa về đây cả rồi.

Nói đoạn nhắm ngựa chạy về hướng tây, Địa Lô thì dẫn quân rút về đông nam.

Quân của A Lý Hải Nha đuổi tới nơi, thấy Cao Vân đang chạy, Mãng Cổ Đái hỏi:

- Sao lại chia ra thế? Đánh lạc hướng ta chăng? Giờ đi bắt ai được?

A Lý Hải Nha nói:

- Thuật nó vừa dùng là thuật Bọc Hậu của binh pháp Thiên gia, nay quân của Trịnh Chiến đã rút về cố thủ trong Đông Ngàn, có lẽ giờ chấn chỉnh xong được lực lượng rồi, mới đánh liên tiếp mấy trận, giờ quân ta có đuổi tới đó cũng không đánh được tiếp nữa, hãy đuổi theo Trần Cao Vân, bắt được hắn là lấy được Gia Lâm, Chính Lộ, Lĩnh Sơn. Ngươi có làm theo kế ta bày không?

Mãng Cổ Đái đáp:

- Tôi làm đúng y kế của thừa tướng, chia quân làm hai đường đánh thẳng vào Chính Lộ, quân ở đó do Mai Huỳnh giữ.

Hải Nha hỏi:

- Tướng đi là ai?

Thật là,

Chiến địa Vũ Ninh, Trịnh Minh lưu danh sử

Một phen sinh tử, Cao Vân đánh Hải Nha.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.