Linh Ký - An Tư Công Chúa

Chương 6




Tập 6.

Chiến xua tay đi, con bướm bay vút lên nhưng không thoát ra ngoài mà bay lởn vởn trong phòng.

Chiến cho là say rượu nên nhìn gà hóa cuốc, đoạn cũng chẳng quan tâm nữa, liền để mặc cửa sổ vậy, về giường nằm ngủ tiếp.

Con bướm đen cũng liền theo chàng bay về lại đầu giường.

Rồi Chiến từ từ thiếp đi vào giấc, chợt nhiên Chiến thấy có một bàn tay mát lạnh đặt lên mặt, rồi có giọng người nữ dịu nhẹ vang lên:

- Trời ơi, uống rượu gì mà để ra nông nỗi say thế này chứ?

Chiến nghe rõ tiếng người nói, lại cảm nhận được đôi bàn tay mát lạnh đặt lên mặt, biết rõ có người nữ đứng ở đầu giường đang nhìn mình, mà chàng chẳng sao ngoái đầu lại mà nhìn người ta được, chàng thấy đầu, cổ, cơ thể chàng cứng ngắt cả.

Cô gái lại nói:

- Chàng đừng uống nhiều rượu nữa nhé? Em lo lắm.

Thế rồi người đó rời bàn tay ra, Chiến lại mới cử động được khuôn mặt, nhưng cơ thể vẫn chẳng ngồi dậy được, đoạn ngoái cổ lại sau thì thấy có người con gái cao cao, gầy gầy, mặc y phục màu trắng, tuy nhiên riêng khuôn mặt người đó lại chẳng nhìn ra được, chỉ thấy màu tối cứ thấp thoáng.

Cô gái lại nói:

- Chàng uống say nôn cả mật ra như thế này, đêm hôm lại mở cửa cho gió lùa vào, thế lỡ may bị phong hàn bán liệt thì biết làm thế nào?

Chiến cử động được miệng, biết đó chẳng phải người, nhưng lạ thay chẳng hề thấy sợ hãi, cả hình tướng, cả giọng nói nghe chừng có vẻ thân quen, ấm áp, lại chẳng có ý như là hại mình, đoạn Chiến liền hỏi:

- Xin hỏi tiểu thư là ai đó?

Cô gái nói:

- Nếu chàng bỏ rượu được một tuần, em sẽ cho chàng biết.

Nói rồi cô gái bắt đầu đưa mắt nhìn quanh, rồi càm ràm về căn phòng của chàng, nói:

- Sao phòng của công tử có gia nhân hầu hạ quét dọn hàng ngày mà mùi hôi sặc sụa lên thế này?

Chiến ấp úng đáp:

- À, do tôi …Mới nôn ra mà.

Cô gái ra điều sực nhớ ra, nói “ừ nhỉ”, thế rồi lại bước lại bàn sách của chàng, hỏi:

- Chàng đọc sách gì thế?

Chiến đáp:

- Tôi đọc binh pháp.

Cô gái nói:

- Chàng có biết làm thơ không?

Chiến đáp:

- Thơ phú tôi chẳng giỏi giang gì.

Cô gái che miệng cười khúc khích, nói:

- Nhìn chàng là em biết rồi.

Bấy giờ Chiến thấy người ta tùy ý đi lại hỏi han được, còn mình thì chỉ có nằm mà trả lời, chẳng biết gì cả, chẳng sao cử động được, đâm ra khó chịu, nói:

- Sao người tôi cứng đơ không nhúc nhích được, cô có lại kéo tôi với được không?

Cô gái che miệng cười nói:

- Không được, chàng cử động được để chàng bắt em à? Em thân con gái yếu đuối làm sao chống lại được tướng quân? Chờ em đi khỏi, chàng lại cử động được đó thôi.

Thế nhưng cô ta nào có đi đâu? Cô ta cứ nhởn nhơ trong phòng, hết nhìn ngó cái này lại hỏi han cái kia, Trịnh Chiến trả lời được vài câu thì vừa mệt mỏi, vừa bực lại sẵn men rượu đang say, ngủ thiếp đi khi nào không biết, sáng sớm hôm sau tỉnh dậy thì men rượu trong người đã tan hết rồi, Chiến thấy đau ê ẩm hết cả thân mình, tỉnh giấc thấy bãi nôn của mình đêm qua đã kết khô, đoạn nhìn ra thì thấy cửa sổ vẫn đang mở, Chiến nhìn quanh căn phòng một lượt, chẳng có dấu chân hay dấu giày gì cả, chàng đi lại nơi bàn đọc sách của mình, thì thấy cuốn binh pháp đang mở ra để trên bàn. Ở nơi kẹt giữa hai thanh thẻ tre có vật gì đen đen, chàng cầm lên rút ra thử, nó là một sợi tóc dài….

Vậy là đêm qua…Giấc mơ lạ đêm qua…

Suốt những chuỗi ngày dài kể từ hôm đó, tình cảm giữa các vị công tử tôn thất họ Trần là Trần Linh, Trần Sâm, Trần Bình Trọng đối với Trịnh Chiến càng thêm sâu sắc, chúng suốt ngày tới phủ họ Trịnh rủ rê cậu cả họ Trịnh đi xuống phố, nào là đi xem hội, nào là ra chợ xem đồ, nào là đi xem kịch múa, diễn tuồng, Trần Linh còn rủ họ tới cả mấy nơi chơi bời, hút hít…Trần Linh tiêu tiền rất mát tay, bất kì đi đâu cũng trả hết mọi khoản không để cho các bạn hữu bỏ hầu bao ra, cũng vì phong thái đó mà đi tới đâu Linh cũng được người ta chào đón nồng nhiệt, tất cả các quán hàng ngoài chợ đều biết và quen mặt hết với vị công tử con vương, tất cả hội thi ca, thơ phú trong kinh thành nầy, những hàng họa, hàng lụa, hàng gốm, kể cả nơi bán thịt bán rau cũng đều biết tới Trần Linh, đi đâu người ta cũng tươi cười đon đả, thật là phong thái nhất đời, phong lưu tột bậc chẳng ai sánh bằng, có thể nói Trần Linh là đệ nhất tài tử của Kinh Sư Đại Việt cũng chẳng ngoa.

Hôm ấy Linh lại rủ cả bọn đi tới tửu điếm Thanh Lâu, Trịnh Chiến cũng chẳng thích mấy nơi kĩ viện cho lắm, nhưng Trần công tử đã nói thì chẳng thể không đi, bọn Trần Bình Trọng và Trần Sâm cũng miễn cưỡng đi theo, mới bước chân vào Thanh Lâu, tú bà và các cô gái trong đó đã lại mời chào đon đả, toàn hướng về Linh mà cười nói, ngỡ như rất thân thuộc, Trần Linh nói với tú bà:

- Chỗ chị có còn phòng thượng hạng không? Còn cô nương nào sang không, nay có mấy vị huynh đệ của tôi tới, chị đón tiếp cho chu đáo.

Tú bà cười sởi lởi nói ngay:

- Ai chứ Trần thiếu gia có khác gì là chủ nơi này? Bất kì khi nào ngài tới, không có phòng cũng thành có phòng, không có người cũng thành có người, thiếu gia còn phải hỏi lại như thế thì thực là khinh tôi quá. Có điều hiện nay các cô nương xinh tươi đều đang có khách, nếu vào gọi họ ra chắc phải bồi hoàn đôi chút cho khách mới êm…

Trần Linh ngắt lời tú bà, nói:

- Tiền bạc đâu có thành vấn đề, bao nhiêu cũng được, miễn là huynh đệ của ta vui.

Thế là tú bà cười tươi như hoa, gọi ngay cho người hầu sắp xếp phòng và người.

Trần Bình Trọng nói:

- Thưa công tử, chắc người cứ vào trong thôi, anh em chúng tôi ngồi ngoài này uống rượu là được.

Trần Linh cười phá lên nói:

- Bảo Nghĩa Vương là người anh hùng mà sao thấy đàn bà lại nhát thế? Thế cũng là anh hùng sao?

Đoạn quay sang Trần Sâm và Trịnh Chiến hỏi:

- Các huynh theo ta lên lầu chứ?

Cả hai đều cùng chắp tay lạy, lắp bắp mà thưa:

- Dạ thưa hiền huynh, chúng em thích uống rượu hơn, xin cho ở dưới này chờ.

Trần Linh cười nói:

- Vậy được, thế thì chuẩn bị các nàng nào có tài ca kĩ ra đây ca vài bài góp vui hầu rượu cho anh em của ta.

Các khách khác thấy Trần Linh đều tươi cười, nhường ngay cho ba người kia bàn tốt, ở giữa hướng lên sân khấu.

Nói đoạn Trần Linh ung dung phẩy quạt bước lên lầu.

Trần Linh vừa đi khỏi, liền thấy có ba cô nương xinh tươi hoa nhường nguyệt thẹn bước lại bàn rượu cả ba người, rồi có vài cô nương cầm đàn bước lên sân khấu mà ca hát.

Hương thơm các cô gái tỏa ra ngào ngạt phủ kín cả phòng Thanh Lâu, bọn Trịnh Chiến ngẩn cả người, lửa tình đôi mươi rực cháy, nhưng sợ về tới phủ bị quở trách nên chỉ ngồi im mà uống rượu, chẳng dám ho he bước lên. Các cô cứ xúm xít xung quanh, tay vịn tay đỡ, môi kề vào má, quấn quít không rời. Ba người vốn chẳng quen cảnh ở Thanh Lâu, ngượng nghịu chẳng biết làm gì, cứ thế thi nhau uống rượu cho đỡ cơn bí bách.

Một lát sau thì Trần Linh bước xuống, hay tay khoác vai hai cô nàng xinh đẹp, nhìn bọn Trịnh Chiến mà cười to, nói:

- Sao mặt ai nấy đỏ gay thế kia?

Bình Trọng đáp:

- Thưa công tử, rượu ngon nên uống say.

Linh lại bắt bẻ ngay:

- Thế à? Tôi tưởng ở cạnh đàn bà nên mặt đỏ thế. Người ta tới Thanh Lâu thì say tình, các anh tới Thanh Lâu thì say rượu.

Gia nhân và người trong quán nghe Trần Linh nói thế cùng phá cười lên, thực công tử nói ra câu nào ẩn ý sâu xa tới đó.

Thế rồi cả bọn lại cùng kéo nhau về.

Thật là,

Văn chương thơ phú nhất đời

Hào hoa phong nhã bậc trời còn thua

Khoáng đạt tiền rải như mưa

Muôn nơi nức tiếng từ xưa tới giờ.

…Bấy giờ cùng bước ra mà về, chợt giữa ngay lối bốn người đi qua, có một người ăn mày bò ra, tay mân mê cái nón rách nói:

- Các đại gia cho tôi xin đồng…

Trịnh Chiến thương cảm, định rút tiền cho, nhưng chợt Trần Linh đá phăng ngay cái nón của ông ta, rồi đạp cho ông ta một cái.

Trịnh Chiến thấy thế giật mình nói:

- Ta nào có khó khăn gì, người ta thiếu thốn, hay là cho ít đồng làm công đức?

Trần Linh đáp:

- Thứ dân đen ngu dốt, tay chân lành lặn không làm lấy mà ăn đi ngửa tay xin, chúng đều là bọn chó lợn dọc đường đi, bổn vương nào phải bận tâm tới? Những loại thế này chỉ làm đất nước đi xuống mà thôi. Ta có nhiều tiền nhưng không cho bọn này bao giờ, thà ta lấy tiền cho kĩ nữ ở Thanh Lâu còn hơn.

Đoạn trỏ tay vào Trịnh Chiến mà dạy:

- Làm tướng nơi sa trường, dấn thân vào nơi mưa tên hòn đạn mà cướp hoàng kì, sao lại mủi lòng chỉ vì việc nhỏ nhặt? Người luyện võ làm tướng như ngươi mà hèn yếu như đàn bà thế thì công danh đi về đâu?

Trịnh Chiến nghe thế định phản bác lại nhưng thấy Bình Trọng khéo giữ lấy tay áo, nên laị im lặng mà bước đi tiếp. Đoạn ngoái lại nhìn người ăn mày đầy thương cảm, nhưng chợt thấy ông ta nhoẻn một nụ cười, rồi nói vọng theo:

- Vương gia dạy phải lắm, tướng quân ghi nhớ lấy điều đó cho.

Trần Linh nghe thấy thì đứng sững lại, bọn Trịnh Chiến cũng cùng giật mình quay lại, Trần Linh thét to:

- Ngươi nói cái gì?

Người ăn mày phá lên cười, đoạn bò lết đi, ngâm nga mấy câu thơ:

“Thần nhân thì phải về trời

Cha đi con ở chịu lời đắng cay

Thương cho tài tử hôm nay

Sao dời vận đổi mai này tính sao?

Hãy nghe mà nhớ lời phường ăn xin.”

Bọn Trịnh Chiến nghe xong thì còn ngẫm nghĩ chưa hiểu, nhưng Trần Linh vốn là người học rộng tài cao, nghe qua biết ngay lời phú trù ẻo tới mình, gầm lên tức giận, sai gia nhân xông lên mà đánh người ăn xin nọ túi bụi, đánh cho hộc cả máu mũi máu miệng.

Tới khi người ăn xin nằm im chằng còn kêu la được nữa, Trần Sâm sợ đánh chết người, lên tiếng mà can, bấy giờ mới thôi. Trần Linh tức giận bỏ đi, các tướng lại cùng vội vàng đi theo.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.