Linh Ký - An Tư Công Chúa

Chương 45




Tập 45.

Bấy giờ hồi kinh vừa dứt, công chúa đọc khấn nguyện và làm lễ khấn nguyện, An Tư cũng vội làm theo y hệt, đoạn công chúa nhìn sang An Tư, nói:

- Em đến chị đã thấy, nhưng không thể dừng lời kinh ngay, đã khiến em phải chờ đợi rồi.

Các sư chùa cũng buông mõ tụng và khánh, cùng chắp tay lạy chào công chúa, An Tư nói:

- Em đã ngồi vào đây là cùng muốn tụng kinh, chị hãy cứ tự nhiên như thường, chớ cần bận tâm đến em.

Thụy Bảo nghe thế, ra hiệu cho các sư tiếp tục làm lễ, đoạn chắp tay trước tượng Như Lai mà khấn tiếp:

- Nay đệ tử con Thụy Bảo, có tấm lòng thành bằng lời kinh câu kệ, nguyện dâng lên đảnh lễ Đức Thế Tôn, chư Phật các đời quá khứ, hiện tại và vị lai, chư Phật và chư Thánh Thiên khắp mười phương pháp giới, chư Bồ Tát và Thần Linh, con cầu kinh Diệu Pháp Liên Hoa, mong được dùng tâm từ này mà hồi hướng mong bình an cho chồng, nay lại tiếp tục xin thay chồng cầu kinh sám hối, xin nguyện dùng lời kinh tha thiết này mà xóa tội nghiệt cho chồng con ở nơi biên thùy, làm tướng nơi sa trường chẳng tránh khỏi tay kiếm vấy máu tanh, đao sắc đoạt nhân mạng, làm soái trong ba quân chẳng tránh khỏi khi phải bất nhân, làm tôi trung trong nước chẳng tránh khỏi phải phụng mệnh mà gây ra điều thất đức, làm người dùng binh pháp, chẳng tránh khỏi phải trí trá đa mưu, nhưng xin bề trên chứng cho tấm lòng thành, nước Việt là nước nhân nghĩa, truyền thống từ ngàn đời nay vốn nhân văn lương thiện, nào có muốn gây ra những tội nghiệt ấy bao giờ? Nước Việt là nước giàu lòng ái quốc, giặc đến nhà bậc đại trượng phu há có lẽ nào lại ngồi yên mà nhìn? Vậy nên vì tình yêu nước mà phạm phải các tội khó tránh được đó thôi, tội nghiệt ấy thật sâu dày, tướng quân bận nơi trinh chiến, phận làm người nương tử ở nhà, chỉ biết dùng tấm lòng này, dùng lời kinh này mà sám hối cho chồng, hồi hướng cho chồng, mong phần nào giảm đi oan nghiệt.

An Tư nghe xong, chợt nhiên thấy khóe mắt bất giác cay, liếc sang nhìn Thụy Bảo, thấy có dòng lệ đổ dài trên mắt công chúa, công chúa chắp hay tay trước ngực, đầu ngẩng lên phật, ánh nhìn tha thiết tới khôn cùng…

Công chúa đang nhớ Bảo Nghĩa Vương lắm phải không?

Nghe tin Trần Sâm chết, công chúa cũng lo lắng cho Bảo Nghĩa Vương nhiều lắm phải không?

Đoạn công chúa Thụy Bảo nhắm đôi mắt biếc, tay lần tràng hạt, tiếng mõ lại vang lên, lời kinh sám hối cất lên, trong phòng đều cúi đầu, không kìm được thương cảm xót xa cho phận của người con gái có chồng làm tướng nơi biên thùy.

- Xin cho tướng Trần Bình Trọng có được oai lực của những kinh này, đã được bình an, lại được sám hối, không bị nghiệp báo, chẳng đọa vào cõi ác.

Đoạn không kìm nén được, nước mắt tuôn rơi lã chã, mọi người đều lại vỗ về.

An Tư hỏi:

Thụy Bảo đáp:

- Từ ngày Bình Trọng nhận mệnh Vua, rời kinh ra biên ải, ngày nào chị cũng tụng kinh cầu bình an cho vương gia, không sai một chữ, kinh hãy còn nhiều loại, chị thường tụng rất khuya, nay có em gái yêu tới chơi, chị xin nghỉ sớm.

Đoạn ra hiệu cho các sư chùa và gia nhân cùng ra, còn mình ân cần nắm lấy tay An Tư, đưa ra vọng nguyệt lầu mà thưởng trà, chị em hàn huyên tâm sự.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.