Linh Ký - An Tư Công Chúa

Chương 25




Tập 25.

Bấy giờ Thánh Tông nói:

- Việc này cần tra cứu ngọn ngành cho rõ đầu đuôi, phải xác minh lại đã rồi mới quyết được, những người đang ở đây chớ có ai bàn tán về việc này, còn Trịnh tướng quân tạm thời về phủ chờ lệnh, các ngươi ai về phủ nấy cả đi, riêng có Thượng Hoàng, Nhân Huệ Vương, Mạc Đốc, Trịnh Minh cùng ở lại đây để ta hỏi việc.

Thế rồi Vua cho giải tán thượng đàn, liền có hai người lính tới đưa Trịnh Chiến đi ngay, các quan nội hầu và quan cấm vệ cũng đứng xung quanh công chúa, tách biệt chỗ đứng của công chúa với Trịnh Chiến, đoạn nói:

- Mời công chúa hồi cung.

An Tư nói:

- Ta tự đi được, các ngươi chẳng cần giục.

Đoạn nhìn Trịnh Chiến, nói với theo:

- Hãy giữ cây trâm đó cho khéo chàng nhé, thấy trâm là như thấy người, việc của hai ta, em sẽ lo liệu.

Thế rồi quan nội thị đẩy cả công chúa và Thu Linh đi, công chúa hậm hực khó chịu nhưng sau cùng đành phải đi khỏi.

Thế rồi liền có một viên tướng, chính là Thiều Kỷ, đội trưởng cẩm y vệ, bước ra nói:

- Mời Trịnh tướng quân theo chúng tôi một phen, xin dành cho ít thời gian, rồi cấm quân sẽ đưa tướng quân về tới tận phủ.

Trịnh Chiến nghe thế thì trong lòng hoang mang lo sợ, ngước mắt lên nhìn, thấy Trịnh Minh và Trần Linh đều cùng gật đầu, Chiến mới vững dạ đi theo Thiều Kỷ, thế là cấm quân liền dìu chàng cho lên cáng, rồi cùng điệu đi đâu chẳng rõ.

Bá quan văn võ theo lệnh của Thượng Hoàng, lần lần tản đi cả.

Đỗ Khắc Chung cũng lệnh cho các tướng cùng đi theo rời khỏi thượng tọa, rồi Đỗ Khắc Chung tới nói với các tướng:

- Nay lẽ ra là việc vui, thế nhưng điều Trịnh tướng quân vừa nói đã biến thành việc không vui bởi lẽ An Tư công chúa là người em út được Thượng Hoàng yêu nhất, nhưng công chúa vốn khác người từ nhỏ nên chỉ đi lại trong cung cấm, chỉ có vương thân nội tộc và một số ít quan đại thần giường cột của quốc gia mới biết. Việc của công chúa xưa nay đều là việc kị húy, ấy thế mà nay Trịnh tướng quân chẳng hiểu vì sao lại mang ra nói giữa chốn ba quân, chẳng trách làm cho vương thân đều khó xử, nếu chẳng có công chúa xin cho có lẽ Trịnh tướng quân mang vạ vào mình rồi.

Trần Sâm hỏi:

- Nếu thực họ có hẹn ước với nhau, thì liệu có khi nào Trịnh Chiến trở thành phò mã được không? Bảo Nghĩa Vương chẳng phải cũng thế hay sao?

Đỗ Khắc Chung nói:

- Lâu nay việc kết hôn với các công chúa chỉ có trong nội tộc nhà Vua, đó là chính sách từ thời Thái Sư Trần Thủ Độ, Bảo Nghĩa Vương là dòng dõi Vua Lê Đại Hành, lại lập nhiều công lao, được Vua ban quốc tính, Trịnh Chiến chỉ là một tướng quân trẻ còn chưa có công danh gì, lại không phải người hoàng tộc, sao có thể so bì với Nghĩa Vương được? Nếu công chúa cương quyết bảo vệ cho thì cấm quân vẫn cứ phải điều tra kĩ lưỡng việc này nữa rồi mới quyết được, các công có nhìn thấy Thiều Kỷ đã đưa Trịnh Chiến hay không?

Các tướng đều gật đầu, Khắc Chung nói:

- Thiều Kỷ là đội trưởng cẩm y vệ, chuyên lo về việc mật vụ và thẩm tra, nếu đưa Trịnh tướng quân đi, thì sẽ làm việc tra khảo xét hỏi nhân duyên việc với công chúa… Thế lại hỏi các ông có biết vì sao Vua đuổi hết, chỉ cho ở lại Nhân Huệ Vương, Trịnh Minh và Mạc Đốc không?

Các tướng cùng lắc đầu, Khắc Chung lại nói cho chúng nghe:

- Bởi lẽ Nhân Huệ Vương lo về việc binh mã hoàng tộc, thái sư lại vốn lo về việc hoàng thân nội tộc, Mạc Đốc là người chủ quản mật vụ cẩm y vệ, đó đều là các chức sắc sẽ tham gia vào việc điều tra, Trịnh Minh là cha Trịnh Chiến, phen này bị giữ ở lại cũng chẳng có gì lành, các ông hãy lấy đó làm bài học răn thân, sau này đừng có phát ngôn bừa bãi nơi có thánh giá và nơi trước mặt ba quân, sau này các ông đều được dùng để giữ binh cho xã tắc quốc gia, đường binh lộ đều còn dài, mọi lời phát ngôn đều phải căn chuẩn, chẳng tới mức chặt chẽ như hàng văn sĩ, hàng hổ tướng cũng chẳng phải cần quá chú trọng vào lời nói hay, thế nhưng đã làm quan trong triều thì đều cần chú ý, nói có thể không hay, nhưng không thể nói sai, nói không phù hợp, nếu không thì đôi khi công lao chục năm trời sẽ bị hủy hoại chỉ trong một vài lời nói khi ngông cuồng càn rỡ, hoặc khi rượu chè say sưa. Các ông nhớ cho kĩ, bệnh từ miệng mà vào, họa từ miệng mà ra, khi uống rượu say, đừng nên phát ngôn gì cả, người làm võ tướng lại càng phải thâm trầm kín đáo, chớ để sai lầm như Trịnh tướng quân.

Các tướng đều nhất loạt cúi lạy lời chỉ bảo của chi hậu cục thủ đại nhân Đỗ Khắc Chung. Bọn Nghĩa Vương, Trần Sâm nghe quan đại nhân nói như thế, trong lòng lại càng thêm lo lắng cho Trịnh Chiến, cơ thể hắn đang bị thương như thế, lại bị người của cấm quân lôi đi, chẳng biết có bị việc gì không? Việc này mà thành thì mừng, chứ nếu còn không thành, công chúa tất nhiên là chẳng bị sao, chỉ có hàng người ngoài thấp bé nhẹ cân như hắn là phải chịu thiệt thòi…

Nghĩ tới đó ai nấy đều thương cảm cho hắn, đoạn cùng nghĩ ngay tới Trần Linh. Thế là Bình Trọng và Sâm cáo biệt các quan, tướng và Đỗ Khắc Chung, cùng tìm ngay Trần Linh để dò hỏi việc của Trịnh Chiến.

Hai tướng quân tới phủ bạch vương gia để chờ đợi, thì gia nhân báo rằng công tử Trần Linh đi vào cung từ sáng chưa thấy về, các tướng chờ mãi tới xế trưa cũng không thấy vương gia về, trong lòng nóng như lửa đốt, liền cùng rủ nhau đi tìm hỏi nhưng quan lại của các bộ thân cận mà mình quen biết, nhưng ai nấy đều lắc đầu nói:

- Mật tá vụ cẩm y vệ làm gì thì chỉ có Thượng Hoàng biết chứ hỏi chúng tôi làm gì, giờ chỉ còn chờ đợi thôi.

Thế là buồn bã cùng đi về.

Lại nói tới Trần Linh, vì có thân phận và thẻ bài đặc biệt nên đi lại được trong cung, đoạn lại sai gia nhân nghe ngóng dò la hành tung, bấy giờ tìm về bộ chỉ hủy của cấm quân, liền tới ngay trước cửa phòng mật khảo của cấm quân, đoạn thấy có hai mật vụ đang đứng gác, thấy Trần Linh đến, chúng chắp tay chào thưa:

- Bái kiến Bạch vương gia.

Trần Linh nói:

- Tôi tới muốn vào trong thăm Trịnh tướng quân, không biết có được không?

Một trong hai người là Trần Xuân Xích, là quan mật tá vụ cẩm y vệ, nói:

- Thiều Kỷ đại nhân đang ở bên trong làm việc, xin vương gia quay về.

Trần Linh nói:

- Tôi chỉ vào xem một tý thôi cũng không được à? Tôi là Bạch vương gia chứ có phải ai xa lạ đâu?

Chợt Trần Xuân Xích chẳng kiêng nể gì, tuốt thẳng kiếm ra, Trần Linh sợ hãi lùi lại mấy bước, Xuân Xích nói:

- Mật Tá Vụ* chỉ làm việc theo lệnh Thượng Hoàng, ngay cả đương kim Thánh Thượng cũng chẳng có quyền gì nói gì tới vương gia? Nếu vương gia không về đi, thì mời ngồi đó mà chờ, cố vào thì đừng trách tội bất kính.

(*Mật Tá Vụ: lực lượng chuyên trách thuộc về cẩm y vệ và cấm quân, được Thánh Tông sáng lập ra, chỉ làm theo lệnh đội trưởng, đội trưởng có thẻ bài miễn chết, chỉ làm theo lệnh Thánh Tông, sau này Thánh Tông băng hà, quyền chỉ huy lực lượng này trao lại cho Nhân Tông, cứ thế truyền đời, tới khi nhà Trần mất lực lượng này mới mất. Tổ chức của lực lượng này ra sao, biên chế thế nào, thành viên số lượng, cũng như họ làm công việc gì, ở đâu, ngoài Thánh Tông ra, đều không ai biết cả, sử sách cũng không ghi chép gì về họ và công lao của họ.)

Trần Linh ruột nóng như lửa, chỉ sợ Trịnh Chiến bị mật tá vụ bức hại nên chẳng dám bỏ đi, thế là ngồi yên ở ngay bên ngoài đó mà chờ đợi.

Mãi tới sang đầu chiều, bấy giờ liền thấy tướng quân Thiều Kỷ, là thượng tướng của cẩm y vệ bước ra, Trần Linh vội tiến lại chào hỏi ngay, Thiều Kỷ chào đáp lễ, rồi nói:

- Vương gia tới có việc gì chỉ dạy chăng?

Trần Linh biết không thể dọa dẫm gì được, hạ giọng nhún nhường nói:

- Nói thực tôi tới đón người anh em kết nghĩa của tôi là Trịnh Chiến tướng quân, xin hỏi có thể đưa về được chứ?

Thiều Kỷ nói:

- Vương gia hãy ngồi chờ có lệnh.

Nói đoạn sai hai người của cấm quân pha trà mời.

Trần Linh sốt ruột chẳng biết Thiều Kỷ đã đi ra rồi mà Trịnh Chiến còn ở bên trong phòng mật khảo làm gì, hỏi mấy lần, Thiều Kỷ thậm chí còn chẳng thèm đáp lời nên Linh đành chỉ ngồi chờ, Linh biết có mình ngồi đây cũng chẳng tới nỗi có chuyện gì, vì chẳng lẽ lại không nể mặt?

Chờ thêm nửa canh giờ thì có nội thái sử Mạc Đốc đi tới, cả Trần Linh và Thiều Kỷ ra vái chào, Mạc Đốc nói:

- Có lệnh của Thượng Hoàng, đưa Trịnh tướng quân về phủ nghỉ.

Trần Linh vội nói ngay:

- Tôi chờ ở đây từ ban sáng, để tôi đưa về được rồi.

Thiều Kỷ liền hạ lện, tức thì Trần Xuân Xích và một quan cẩm y cùng đi vào trong, thoáng sau thấy có hai người lính cẩm y điệu chiếc cáng ra, Trịnh Chiến nằm co ro trên cáng, mặt mũi trắng bệch, chân đã được băng bó lại cẩn thận.

Thiều Kỷ nói:

Trịnh Chiến gượng nói:

- Thủ tục thôi, cảm ơn vương gia quan tâm, ban nãy rơi từ trên cao xuống, người chẳng được khỏe, xin vương gia giúp cho được về phủ nghỉ ngay.

Trần Linh thở dài gật đầu, vái tạ Mạc Đốc, Thiều Kỷ và Trần Xuân Xích, đoạn lệnh gia nhân khẩn trương đưa người về lại Trịnh phủ…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.