Linh Ký - An Tư Công Chúa

Chương 21




Dỗi thì cũng dỗi thiệt chứ cũng hk nỡ drop truyện vì vẫn biết có nhiều bạn còn yêu truyện mình lắm.

Thôi thì cô dì chú bác đi qua, ai có điều kiện mời vô gr ủng hộ tác giả 100k, ai ko có điều kiện thì tặng tác 1 like để tác nhanh nhận oscar văn học nha.

Tập 21.

Bấy giờ Trịnh Chiến thấy tình thế bất lợi, thầm nghĩ trong lòng…

Xét về tài cung tiễn thì ta đâu có bắn xa bắn nhanh bằng họ? Nếu như bắn bằng cách của họ thì kết quả cũng chẳng thắng được họ, chi bằng dùng chiến thuật để dành được điểm chiến thuật thì hơn là xét điểm trên mục tiêu.

Nghĩ đoạn cầm lấy cung tên, đoạn tế ngựa đi ra giữa ba quân, thế rồi Trịnh Chiến chẳng ngắm bắn ngay, thúc ngựa chạy nước đại.

Ngựa hí vang trời, lao ầm ầm về phía trước, đoạn Trịnh Chiến lái cương, ngựa bẻ ngoặt hướng chạy vụt ra hướng bàn giám khảo, theo hướng song song với các vị trí đặt bia.

Cả khán trường đều im lặng chờ Trịnh Chiến biểu diễn, bấy giờ Chiến mới giương cung ra, cho hai mũi tên vào cung, đoạn nhoài người ngay khi ngựa đang chạy, nhắm bắn vào các bia.

Các quan tướng và giám khảo đều hết sức kinh ngạc vì ở khoảng cách bày bia mà đi ngựa nước đại vừa đi vừa bắn thì gần như chẳng thể bắn trúng được.

Hai mũi tên xé gió lao đi, một mũi tên chẳng trúng vào đâu, mũi tên còn lại may sao ghim được vào cánh tay trái của bia số một hình nhân đứng, là bia được chấm điểm thấm nhất.

Đoạn Chiến không dừng lại, tiếp tục thúc ngựa đảo vòng về, rồi trong vòng hai lượt ngựa chạy, lại rút tên ra bắn liên tiếp cho tới hết tên, tất cả các phát bắn đều dùng song tên, trượt ra ngoài mất tám mũi, chỉ trúng hai mũi vào các bia điểm thấp.

Bấy giờ bắn xong mũi tên cuối cùng, Chiến ghìm cương ngựa dừng lại thở dốc, đoạn kín đáo liếc mắt dò ý…

Cả hội trường cùng reo vang vỗ tay rầm rầm cổ vũ cho phần thi độc lạ, Chiến thấy quan chi hậu cục thủ Đỗ Khắc Chung khẽ mỉm cười gật gù, còn các quan chủ kí và phó sự thì cùng đang cắm cúi ghi chép…

Họ đang tính điểm chiến thuật cho ta chăng?

Chiến biến rõ bắn bằng kĩ thuật đó thì mười mũi trúng hai là may rồi, ai cũng vậy thôi, nếu thế thì che giấu được đi điểm yếu của Trịnh Chiến so với các tướng khác, còn đứng trực diện mà bắn thì trăm phần Chiến chẳng đấu lại được với Địa Lô và Bình Trọng, thật là một mưu kế tuyệt hay.

Bấy giờ ở trên khán đài thượng tọa cũng đều quan sát được sự việc ấy, Nhân Tông quay sang hỏi Quốc Tuấn đại vương:

- Hắn làm thế là có ý gì?

Hưng Đạo Vương cười nói:

- Hắn dùng chiến thuật đó, như thế thì làm giám khảo không thể tính điểm trên bia được bằng cách thông thường, kẻ này xem ra tài cung cũng chỉ tạm được, nhưng đầu óc lại khôn ngoan. Ta cứ chờ xem quan giám khảo chấm điểm hắn ra sao?

Nhân Tông gật gù khen hay, đoạn cùng hướng mắt theo dõi.

Bấy giờ Trần Linh kín đáo liếc mắt sang, liền gặp ngay ánh mắt công chúa An Tư đang hấp háy cười mà nhìn xuống thao trường, nàng đang thì thầm gì đó với con hầu bên cạnh, hai người cùng cười ra vẻ thích thú lắm.

Trần Linh thấy thế thì hiểu ngay, liền nhếch mép cười…

Ra là như thế, quả nhiên công chúa tới đây là để xem Trịnh Chiến thi tài…

Bấy giờ Trịnh Chiến giao lại cung tên và ngựa cho người quản ngựa, rồi cùng bước lại cạnh Nguyễn Địa Lô ngồi chờ, Lô nói:

- Tướng quân trình diễn hay lắm.

Trịnh Chiến cười nói:

- Tài của tôi so với anh chẳng đáng kể gì, anh mới thực là cung thủ giỏi từ xưa tới nay chưa có bao giờ.

Địa Lô cười nói:

- Tướng quân quá lời rồi, vậy ta cùng chờ kết quả từ hội đồng.

Thế rồi hai người cùng ngồi theo dõi Trần Bình Trọng và Trần Sâm bắn nốt các lượt sau.

Tới khi thi xong bắn cung, các tướng lại tụ tập về, Đỗ Khắc Chung bước ra động viên các thí sinh, đoạn nói:

- Các anh thi đều tốt cả, tôi có lời khen ngợi các anh, phần thi của các anh đã được giám khảo đánh giá xong, bây giờ các anh cùng bước vào thi vòng tiếp theo. Nay tôi phổ biến luật, các anh có bốn người, chia làm hai đội, cùng tác chiến như cũ, binh khí và ngựa tùy ý chọn, tác chiến với bên đối phương không cần đánh gục, không cho các chiêu hạ sát, các chiêu hạ thủ, việc đoạt ngựa hay đoạt binh khí của đối phương cũng không bị cấm, sẽ được đưa vào phần đánh giá điểm, nhưng cũng chưa phải thắng, các anh thi đấu tới khi có hiệu lệnh của giám khảo thì mới dừng lại, trừ khi có người xin dừng.

Các tướng đều nắm rõ luật, đoạn đi tới hộp bốc thăm để chia đội.

Đỗ Khắc Chung nói:

- Các anh mỗi người rút một trái cầu, trên trái cầu có đánh số, người số một và số ba cùng một đội, người số hai và số bốn cùng một đội.

Trần Bình Trọng bước lên đầu tiên, vọc tay vào trong hộp bốc ra một trái cầu tre, trên trái cầu dán ghi số ba.

Trần Sâm bước lên kế tiếp, đoạn vọc tay vào bốc cầu, cầm quả cầu ghi số hai.

Trần Bình Trọng cười nói:

- Nay ta và đệ được dịp đọ sức phen này rồi.

Trần Sâm cũng cười nói:

- Để xem Trịnh Chiến sẽ bên nào đây.

Trịnh Chiến mời Nguyễn Địa Lô bốc trước, Địa Lô liền bốc cầu trúng vào số bốn. Trịnh Chiến nói:

- Vậy tôi cùng đội với anh Bình Trọng.

Chia đội xong xuôi, các tướng lại cùng đi chọn ngựa và chọn binh khí.

Trịnh Chiến vừa rong ngựa đi, vừa thầm nghĩ trong lòng rằng việc bốc thăm bất lợi.

Trần Sâm sức khỏe vô địch nhưng chắc không qua được Bình Trọng, Địa Lô là tay cung thủ cự phách, luật chơi lại không cấm, nếu hắn chọn cung tên thì bất lợi lớn cho Chiến. Và nếu có thắng được họ, thì vòng sau đấu đối kháng, Chiến sẽ phải đương đầu với Trần Bình Trọng vốn là một người dũng tướng xuất chúng…

Đoạn các tướng cùng bước ra, Trần Bình Trọng tế ngựa tới giá binh khí, chọn một cây trường kiếm, Trần Sâm thì chọn lấy một thanh đại đao to, Trịnh Chiến lấy cây trường thương sở trường của mình.

Ai cũng nghĩ Địa Lô sẽ lấy cung tên nhưng tướng lại chọn một cây phương kích, Trần Bình Trọng hỏi:

- Sao anh không dùng cung tên?

Địa Lô đáp:

- Các vị đều dùng vũ khí tầm gần, nếu tôi dùng binh khí đánh tầm xa thì thiếu đi tinh thần thượng võ.

Đoạn quay sang nhìn Trần Sâm, Trần Sâm cùng một đội với Địa Lô, thế nhưng cũng đồng tình với ý của Lô, đoạn nói:

- Việc sở trường sở đoản của ai thì giám khảo đã có sự đánh giá rồi, dù kết quả thế nào thì đó cũng đâu phải là thang điểm cuối cùng để chấm, trong thi đấu phải giữ tinh thần thượng võ ấy, tôi đồng ý với anh.

Bình Trọng cười nói:

- Quả là hảo hán!

Thế rồi hai bên chia ra, mỗi bên đứng ở một phần đầu trường, cùng quay mặt vào nhau.

Bấy giờ Địa Lô hỏi Trần Sâm:

- Tôi đã theo dõi các vòng thi đấu của ba vị tướng quân trong thời gian qua rồi, tôi chỉ thấy uy lực của Trịnh tướng quân và Bảo Nghĩa Vương thực vô song, không tìm được sơ hở, tôi có biết ngài và hai vị ấy là anh em kết nghĩa, thường ngày luyện tập trên thao trường cùng nhau, liệu họ có điểm yếu gì ta dùng được chăng?

Trần Sâm đáp:

- Trịnh Chiến và Bảo Nghĩa Vương đều dùng ngựa và dùng binh khí sở trường của họ rất giỏi, nhưng sức bền của Bảo Nghĩa Vương thì kém hơn, nếu đánh được dài lâu sẽ có ưu thế. Họ đánh tập với nhau đã nhiều rồi, giờ cốt sao tách họ ra khỏi nhau sẽ được. Khi đủ thời gian, một trong hai thấm mệt trước khi ấy hợp lại, tôi có thể lực vượt trội hơn họ, ta dồn lại đánh một thì người kia tất phải ra cứu, khi đó mới dồn sẽ có ưu thế giông được cả hai người đó.

Địa Lô hỏi:

- Nếu tách ra thì tôi đánh với ai được? Và cầm cự trong bao lâu thì được?

Trần Sâm nói:

- Ông hãy đánh với Trịnh Chiến đi, nên nhớ tránh đối đầu trực diện với hắn, chủ yếu cầm chân và trốn chạy, chỉ cần cầm cự qua đủ ba mươi hồi, tôi sẽ dùng sức dồn ép Bảo Nghĩa Vương, sau thời gian đó thì Bảo Nghĩa Vương đã thấm mệt, tôi với ông hợp sức đánh thì Trịnh Chiến phải thua.

Địa Lô gật đầu, đoạn cả hai tế ngựa lên trước trận.

- Nguyễn Địa Lô chọn kích, đó là thứ binh khí nhẹ mà nguy hiểm, hắn chọn dùng thứ đó để sử dụng như trường thương khi đỡ đòn, khi chạy thì nhẹ như kiếm, và về cuối trận đấu có thể dùng như mũi lao, ấy là lợi dụng vào cái sở trường của hắn là cung tên, nếu hắn dùng như mũi lao, tầm xa của hắn sẽ rất mạnh, luật không cho sát thương , vậy hắn sẽ nhắm vào ngựa, đệ hãy giữ ngựa cho vững, nếu gặp tình huống bất trắc thì chủ động bỏ ngựa để tránh bị thương.

Trịnh Chiến gật đầu xin vâng, đoạn hai người cùng thúc ngựa lên đối địch với phía bên kia.

Thế rồi cả bốn tướng quất ngựa cùng lao lên, cát bụi bay tung trời, ở dưới, bách dân cùng hò reo vang dội, ở trên khán đài, vương thần và giám khảo cùng căng mắt chăm chú theo dõi…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.