Linh Ký - An Tư Công Chúa

Chương 18




Tập 18.

Trần Linh ở vị trí thân vương, nằm trong hàng quan chủ khảo, lo chấm điểm các thí sinh về binh pháp trong ba vòng, đoạn nói với bọn Trần Bình Trọng rằng:

- Các đệ cứ thi thố tài năng, nếu có việc khó ở đâu cứ nói với ta, ta sẽ xin qua cho.

Thế nhưng bọn Bình Trọng, Trần Sâm, Trịnh Chiến đều là mãnh tướng, lại được Linh nói cho biết trước tin nên lâu nay âm thầm rèn luyện khắc khổ, tài năng đều vượt trội, vượt qua tất cả các kì thi từ đối kháng, thể lực cho tới binh pháp, đấu pháp, đấu mưu, đều không phải nhờ cậy gì tới Linh cả. Linh cũng lấy thế làm hài lòng, luôn ra sức mà động viên các tướng cố gắng.

Sau khi qua được kì thi hạch cuối là thi bày trận đánh giả, cả ba người cùng lọt vào hàng kiện tướng, cùng với một người nữa là Nguyễn Địa Lô, vốn là môn khách trong nhà Hưng Đạo Vương Trần Quốc Tuấn, cả bốn người cùng được vào doanh trại cung rồng để thi nốt vòng cuối, có đích thân VuaTrần Nhân Tông, Thượng Hoàng Trần Thánh Tông và chủ sự kì thi là Trần Hưng Đạo cùng các thân vương chấm thi, chiều đó Hưng Đạo Vương cho triệu tập các thí sinh lọt qua từ vòng tam cung mà phủ dụ, động viên khích lệ tinh thần, lại cho xả trại, đêm đó ai về nhà nấy nghỉ ngơi.

Đêm ấy Trịnh Chiến về phủ, Trịnh Minh mở tiệc khao to trong phủ, Huyền Thiên tới chúc rượu, nói:

- Tôi biết thiếu chủ cũng có ngày này.

Trịnh Chiến cười mà rằng:

- Tôi hôm nay mới thắng được cuộc thi bày trận giả, ấy đều là nhờ công thầy Binh dạy dỗ cho binh pháp bấy lâu nay, thế nhưng mai mới là kì thi cuối, làm tiệc khao từ bây giờ e là còn sớm quá.

Thầy Huyền Thiên nói:

- Thiếu chủ chớ có khiêm nhường, thiếu chủ vượt qua muôn ngàn tướng vào được tới vòng này rồi, thì dù có thua cũng là vẻ vang.

Trịnh Minh lại vỗ vai con trai mà nói:

- Quân sư nói chẳng có sai, ta nghe được rằng các tướng qua được Kì Thi Tam Cung* đều được dùng cho việc quân sắp tới.

(*Kì Thi Tam Cung: là kì thi trước hai vòng của kì thi đánh trận giả, vào tới vòng tam cung này vẫn còn hơn bốn mươi tướng, sau này họ đều anh dũng trong lửa binh, gìn giữ cho non sông Đại Việt chống được nạn xâm lăng của người Nguyên.)

Trịnh Chiến nghe thế, lại được thầy và cha động viên, lấy làm đắc chí, đêm đó tuy vui nhưng người nhà chẳng để cho uống say bởi mai còn có kì thi quan trọng. Đoạn rượu ngà ngà chếnh choáng, Chiến xin phép cha và thầy cho về phòng nghỉ, những người còn lại uống rượu tiệc tùng tiếp cho tới khuya.

Đêm ấy Chiến ngủ chẳng được, trăng thanh gió mát, chàng cứ ngồi ở cửa sổ ngóng đầu ra ngoài chợt nhớ người xưa tới rơi lệ hai hàng mi…

Giờ này công chúa đang làm gì? Nàng có hay chăng ta đã làm được? Ta đã vào được tới kì thi tứ hổ, Thánh Thượng đã nói có sẽ trọng thưởng lớn cho người nào thắng nhất kì thi này, nếu ta thắng nhất, ta hỏi xin cưới nàng, liệu có được hay chăng? Liệu quán quân võ tướng có xứng đôi với công chúa không? Liệu ta có bị chém đầu không?

Hàng ngàn câu hỏi bủa vây quay cuồng trong đầu óc vị tướng quân trẻ tuổi tài ba, rồi chợt chẳng cầm được lòng, chàng bật ra tiếng khóc.

Bấy giờ có tiếng động lạ ở bụi cây bên ngoài cửa sổ, chàng ngó ra nhìn thì giật mình, trong lòng chợt có một cảm giác hân hoan tới khó tả, có một con cáo đang nhìn mình chăm chăm, chàng cất tiếng hỏi:

- Có phải em Ngũ Thu Linh đó không?

Chàng hỏi xong thì thấy cáo liền bước lại nơi cửa sổ, nói:

- Em phụng mệnh công chúa tới đây chúc mừng tướng quân, công chúa trong phủ, có nghe được tin chàng vào được kì thi tứ hổ.

Chiến vui lắm, mở rộng cửa sổ ra, nhưng hồ ly đáp:

- Bên ngoài cửa có dán lá bùa, em không vào trong được.

Trịnh Chiến nghe vậy thì giật mình, vội mở cửa đi ngay ra ngoài, theo lời hồ ly chỉ thì liền đào đất lên, tìm được ngay lá bùa, Chiến nói:

- Hẳn là bùa của thầy tôi…

Thu Linh đáp:

- Chính là như thế, vì bùa này mà cô em không tới đây được, kể từ ngày biết tướng quân đăng kí thi kì thi võ, cô ngày nào cũng sai em tới nhưng chỉ đứng ở bên ngoài, không vào trong được, may sao đêm nay tướng quân lại không ngủ nên mới thấy được em.

Chiến nghe như thế thì lòng vui lắm…

Nàng vẫn chưa quên ta….Nàng vẫn tới tìm ta nhưng vì bị thầy ta cản trở mà đành quay về…

Chiến gỡ bùa ra ngay, Thu Linh liền nhảy phóc vào trong phòng qua lối cửa sổ, Chiến cũng đóng cửa sổ lại rồi vào trong, cài chặt then vào.

Bấy giờ Thu Linh nói:

- Đã thời gian dài trôi qua kể từ dạo đó, sau đêm cuối cùng cô tới đây về cứ khóc mãi chẳng thôi, cô em nay đã mắc bệnh trầm uất tương tư, ngày nào cũng nhung nhớ tới tướng quân, chẳng còn nói cười với ai nữa…

Trịnh Chiến nghe thế thì trong lòng xót thương vô hạn, chàng thương công chúa nhiều lắm, không kìm lòng được, lệ lại tuôn rơi hai bên hàng mi.

Thu Linh nói:

- Chẳng biết người xưa có còn như xưa không hay giờ đây có công danh nên cũng có mĩ nhân bên cạnh rồi?

Chiến nói ngay:

- Tôi ngày nào cũng nhớ tới công chúa da diết, biết là chẳng hợp lẽ, nhưng tôi cố gắng đi được đến ngày hôm nay, ấy cũng là vì có sở nguyện được gặp lại công chúa chỉ một lần, nếu Thu Linh chẳng chê cười, vậy ngày mai, xin hãy nói công chúa tới đây tìm gặp tôi cho thỏa lòng kẻ si tình này có được không?

Thu Linh cười nói:

- Sáng ngày mai đã là kì thi cuối, chỉ cần tướng quân giành giải nhất, thì đâu cần phải gặp nhau lén lút về đêm nữa?

Trịnh Chiến nói:

- Tôi cũng có nghĩ tới việc đó nhưng chẳng biết ra làm sao, Thu Linh bày cho tôi kế có được chăng?

Thu Linh nói:

- Thực sự tướng quân có nhân duyên nên vào đêm quan trọng thế này mới được nói chuyện cùng nhau, xin gỡ cái túi trên cổ ra.

Trịnh Chiến nhìn lại, bấy giờ mới để ý thấy trên cổ hồ ly có treo một cái túi gấm trắng, Chiến liền gỡ ra, rồi mở túi gấm ra, bên trong là một cái trâm ngọc.

Thu Linh hỏi:

- Tướng quân có nhận ra nó không?

Chiến đưa trâm lên mũi mà ngửi, cây trâm vẫn còn thoang thoảng mùi hương làn tóc công chúa An Tư, Chiến áp trâm lên má mà nói:

- Cả đời này tôi cũng chẳng quên được.

Thu Linh cười đáp:

- Vậy chẳng bõ công cô em ngày nào cũng sai em giữ cây trâm ngồi ngoài bụi cây chờ hầu chuyện tướng quân.

Trịnh Chiến nghe thế thì nhìn lại hồ ly, đoạn ngồi xuống bên cạnh, vuốt ve lông trên đầu hồ ly, nói:

- Thu Linh vất vả nhiều rồi.

Thu Linh cũng dụi đầu vào tay Trịnh Chiến đáp lễ, đoạn nói:

Nói đoạn vẫy đuôi, chẳng để chiến nói thêm câu gì, Thu Linh vụt ra ngoài cửa sổ đi mất.

Chiến gặp được Thu Linh thì trong lòng vui lắm, lại được Thu Linh bày mẹo cho, cứ khấp khởi bồn chồn chẳng yên, nằm lên giường mà đầu óc tâm trí cứ suy nghĩ vẩn vơ về viễn cảnh mộng đẹp trong tương lai, cứ trằn trọc mãi, thế rồi thiếp đi lúc nào chẳng hay…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.