Linh Ký - An Tư Công Chúa

Chương 17




Tập 17.

Lại nói bấy giờ tin nhà Vua chiêu mộ người hiền tài lan truyền khắp cả nước, quả y như lời Trần Linh nói, bọn Trịnh Chiến, Trần Sâm, Trần Bình Trọng đều vui mừng hân hoan, công sức bấy lâu nay luyện tập cuối cùng cũng có dịp được trổ tài, thế là cũng vui vẻ cùng kéo nhau vào kinh đăng kí ứng thí.

Trần Bình Trọng và Trần Sâm trong ngày đầu tới đăng kí đã liền được ngay, nhưng tới lượt Trịnh Chiến thì quan chủ bạ nói rằng hôm nay đã hết số lượng người đăng kí do quá đông, hẹn mai quay lại. Công tử cũng về, hôm sau quay lại vẫn nhận được câu trả lời y như thế, cứ vậy tới ba lần liền đều phải về.

Hôm đó về phủ tâm trạng buồn bã, tối đó cùng đi uống rượu với bọn Trần Linh mới đem việc ấy nói ra, định cậy nhờ tới Trần Linh, Trần Linh hỏi ngay:

- Quan chủ bạ là ai?

Trịnh Chiến nói:

- Quan chủ bạ là Nguyễn Công Lệ, làm lễ bộ thượng thư, quan chủ kí là Phạm Minh, là quan ngũ phẩm trong bộ lễ.

Trần Linh nghe xong thì cười nói:

- Thì ra là Nguyễn thượng thư đại nhân, kẻ này nổi tiếng tham như mỏ khoét, chắc lại muốn vòi tiền thí sinh đây mà, em ta ngây dại chẳng biết việc chính trường nên hắn làm khó dễ vậy.

Trần Bình Trọng nói:

- Chúng tôi không bị như thế.

Trần Linh đáp:

- Các ngươi đều là tôn thất nên hắn có kiêng nể, Trịnh Chiến là người ngoại tộc, lại là con của quan lại nhỏ, có tiền bạc, hắn biết thế nên mới dở thói.

Trịnh Chiến nói:

- Vậy cần bao nhiêu tiền để mai em mang đi?

Trần Linh cười đáp:

- Đã nói với ta rồi mà còn phải mất tiền nữa thì còn nói chuyện gì? Mai khi nào đệ tới ghi danh, báo để ta cùng đi.

Trịnh Chiến gật đầu, thế là cả bọn cùng uống rượu say sưa.

Tới sáng hôm sau Chiến tới, quả nhiên quan chủ bạ lại nói:

- Hôm nay cũng đã đông người, ngày mai công tử quay lại.

Trịnh Chiến nói:

- Tôi đã đi lại tới bốn lượt rồi, sao không cho tôi vào trước?

Quan thượng thư là Nguyễn Công Lệ ngước mặt lên hỏi:

- Ngươi tra hỏi bản quan sao? Về hỏi cha ngươi xem bản quan là ai, đi ra đi, mai quay lại!

Bấy giờ từ nơi cửa liền bước vào một người, các quan thấy thế đều đồng loạt đứng dậy, sĩ tốt cũng liền đứng dậy vái chào, thì ra là Trần Linh.

Nguyễn Công Lệ cười nói:

- Vương gia sao tới chốn này?

Trần Linh nói:

- Tôi tới xem các ông làm ăn ra sao, ông đưa sổ danh sách đăng kí cho tôi xem thử.

Công Lệ nói:

- Vương gia có lệnh của Chiêu Quốc Vương hay của Thánh Thượng không? Nếu không có thì xin vương gia thứ cho tội vô lễ, bản quan là chủ của bộ lễ, công văn giấy tờ tuyệt mật dù là vương gia hỏi bản quan cũng chẳng đưa được.

Trần Linh cười nói:

- Ta phụng lệnh cha ta tới đây giám sát việc thông quan đăng kí cho sĩ tử vào thi, ta là công tử phủ Chiêu Quốc Vương mà ông cũng dám hỏi giấy tờ sao? Nếu ông không đưa sổ sách ra đây, ta sẽ về báo với cha ta việc này!

Bấy giờ Công Lệ và Phạm Minh nhìn nhau ngần ngại, rồi Công Lệ gật đầu ra hiệu, Phạm Minh liền dâng sổ lên cho Trần Linh.

Trần Linh xem sổ xong, mặt biến sắc nói:

- Cả sáng tới giờ mới có hai mươi người đăng kí, còn đang chờ ở ngoài cả trăm người, vị công tử này đến sớm, sao lại bảo là đã hết lượt?

Công Lệ bình tĩnh đáp:

- Thưa vương gia, sổ sách ghi riêng, đó là nghiệp vụ của bộ lễ, vương gia không am hiểu thì sao lại đi kiểm tra cho được, vương gia cứ về xin lệnh của Chiêu Quốc Vương tới đây rồi thần sẽ giải trình.

Trần Linh nói:

- Ta thấy ông cậy là quan đại thần, khinh nhờn vương pháp, ăn tiền bỏ túi trong khi đất nước có việc nguy cấp, cái tội này của ông to lắm,

Công Lệ nói:

- Vương gia không có bằng chứng gì mà vu khống cho đại thần như thế thì chẳng hay đâu. Nếu vương gia không tin lão thần, thì cứ mời Chiêu Quốc Vương tới sẽ rõ.

Thì ra Công Lệ có quà cáp biếu xén cho Chiêu Quốc Vương Ích Tắc, là cha của Trần Linh, nên chẳng sợ hãi gì. Trần Linh ngẫm nghĩ một hồi, cũng đoán được là như thế, liền cười nói:

- Tôi thử xem đại nhân là người thế nào đó thôi, lòng ngay của đại nhân tôi còn lạ gì, nói thực với đại nhân, Trịnh công tử đây là người em kết nghĩa của tôi, đại nhân có cho nó vào trước được không?

Công Lệ vui mừng nói ngay:

- Hóa ra là thế, sao chẳng nói từ đâu? Thế thì xin mời công tử tới ghi danh.

Thế là Trịnh Chiến ghi danh thành công, bấy giờ cùng bước ra ngoài thì Sâm và Bình Trọng đã chờ sẵn cùng hỏi việc, Trịnh Chiến kể lại đầu đuôi, Bình Trọng nói:

- Rõ là có điều khuất tất rồi.

Trần Linh nghiến răng nói:

- Nó là tay chân của cha tao nên khinh nhờn tao đó mà.

Bình Trọng nói:

- Việc hôm nay huynh đắc tội với ông ta rồi, đó là quan thượng thư đại thần chứ không phải quan lại thường, nếu có bị thù ghét thì tính làm sao?

Trần Linh nói:

- Cha ta còn đó, thù ghét thì làm gì được ta? Thế nhưng hiền đệ nói chẳng sai, đối mặt với kẻ ác cũng chẳng bằng đối mặt với tiểu nhân sau lưng, nếu nó để trong bụng, lỡ mai này thất thế thì cũng có lúc tìm mưu mà hại ta lắm. Thứ này chắc phải trừ đi trước thôi.

Trịnh Chiến nói:

- Anh bảo ông ta là tay chân của cha anh, trừ làm sao được?

Linh nói:

- Người ngoài chẳng bằng cha con, việc đã rồi thì cha ta cũng đành tặc lưỡi quở ta vài câu chứ làm được gì?

Trần Sâm hỏi:

- Anh định hạ bệ thế nào? Bằng cớ đâu buộc tội tham ô?

Trần Linh nói:

- Làm người như nước chảy, nước mạnh cắt được đá, nước yếu kiếm chiếm không đứt, đối với quân tử thì ta quân tử, đối với hàng tiểu nhân ta cũng là tiểu nhân, rồi đấy các đệ xem!

Bình Trọng đem lại việc ở nơi đăng kí ứng tuyển và lời của Trần Linh về kể cho vợ là công chúa Thụy Bảo, con gái của Vua Trần Thái Tông, là cô ruột của Trần Linh, công chúa nói:

- Trần Linh giống cha, từ nhỏ đã thông minh tuyệt vời, lại lạnh lùng nhẫn tâm không từ thủ đoạn, hắn muốn hại ai là hại được ngay thôi, dưới gầm trời này trừ tông thất ra chứ kể gì hàng đại thần ngoại tộc, làm sao là đối thủ của hắn được? Chàng cứ chờ mà xem. Mà chàng với hắn, xét vai vế thì chàng là chú hắn, còn xét về thân tình thì kết giao chàng gọi hắn là huynh trưởng, như thế lại càng gần gũi thân thiết, càng thân thiết với những kẻ như thế, chàng hãy càng hết sức đề phòng. Trần Ích Tắc xưa nay vốn có hiềm khích với Thượng Hoàng, lại là kẻ có chí lớn ôm mộng bá vương, con trai hắn chắc cũng như thế, nếu chàng gần gũi Trần Linh thì phải chú ý, đừng có đối đầu với hắn, cảm thấy không kết giao được với nhau thì tránh đi nghe không? Chàng không phải đối thủ của hắn, nếu để hắn nhắm vào thì em cũng chẳng cứu được cho chàng đâu.

Trần Bình Trọng nghe thế thì trong lòng cũng sợ, nhưng lại cũng nói:

- Ta đây quân tử đường đường chính chính, không bao giờ làm gì sai quấy với đạo nghĩa thì tự dưng không đâu Trần Linh bức hại ta làm gì mà nàng dặn ta thế?

Công chúa nói:

- Thì việc đàn ông em cũng biết gì đâu, chỉ là người trong nhà biết tính nhau nên em dặn dò như thế. Chàng cứ thân thiết với hắn cho lắm vào thì họa có ngày.

Bình Trọng hỏi:

- Vậy theo như phu nhân, Trần Sâm và Trịnh Chiến là người ra sao?

Công chúa bật cười nói:

- Hai anh cù lần đó, cộng thêm với chàng, cả cả là ba anh cù lần, nói thì nói thế, chứ không có Trần Linh, các anh rồi cũng bị phường gian ác hại thôi.

Quả nhiên lời công chúa Thủy Bảo ứng. Chỉ vài ngày sau, triều đình bị một phen chấn động khi quan thượng thư lễ bộ Nguyễn Công Lệ bị thích khách đâm chết ngay giữa kinh thành khi đang đi ngoài phố, vệ sĩ của quan thượng thư bắt được thích khách thì hắn cắn lưỡi chết ngay. Việc quan đại thần bị sát hại là việc lớn, các bộ báo lên, Nhân Tông sai phán thủ bộ binh và bộ hình cùng hợp tác điều tra. Các quan này đều biết Nguyễn Công Lệ là vây cánh dưới quyền Chiêu Quốc Vương nên đến xin hỏi ý.

Lại nói Phạm Minh là quan chủ kí phụ tá cho Nguyễn Công Lệ, cũng có mặt ở kì tuyển sinh hôm đó, từ sau khi quan thượng thư Nguyễn Công Lệ chết thì sợ hãi cáo quan về quê gấp rút, nhưng đi được nửa đường thì bị Trần Linh sai sát thủ giả làm thổ phỉ hại chết cho tiệt nòi.

Tất cả thân thích và gia quyến của Nguyễn Công Lệ đang làm trong triều mà đương giữ từ chức quan lục phẩm trở lên, Trần Linh dùng quyền bá vương, bức cho hoặc là phải cáo quan về quê, hoặc là kẻ ngang bướng thì khép vào trọng tội hoặc sai môn khách đi thủ tiêu bí mật. Trần Linh giỏi dùng mưu gian và dùng sát thủ, hành động đều cẩn mật, lại có Chiêu Quốc Vương chống lưng, tất cả đều êm xuôi, như không có chuyện gì. Vua và các thân vương bận việc chuẩn bị cho chiến tranh nên cũng chẳng mấy quan tâm tới hàng quan ấy, có người đoán già đoán non ra được nhưng cũng kệ, thế là việc ấy chẳng ai truy cứu.

Kể từ sau việc đó, bọn Trịnh Chiến, Trần Sâm, Bình Trọng đều kinh sợ Trần Linh, nhưng vì nể cái nghĩa quân tử và cái sự khí khái của hắn mà vẫn theo hắn. Riêng Trần Linh nói gì, các tướng đều răm rắp nghe theo chẳng dám trái. Linh cũng rất khéo léo, chẳng vì cậy quyền thế mà làm khó dễ huynh đệ bao giờ, nên chúng vừa sợ vừa kính, tình cảm thân giao vẫn giữ được như xưa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.