Linh Ký - An Tư Công Chúa

Chương 13




Tập 13.

Bấy giờ Thu Linh nói:

- Thưa thầy, việc của cô nhà con, chắc tướng quân cũng đã nói cho thầy tường tận, nay có việc gì dặn dò xin thầy cứ nói, rồi cho con xin cây trâm về.

Thầy Binh gật đầu, vậy là Trịnh Chiến đưa cây trâm lên, hồ ly há miệng ra ngậm lấy.

Đoạn thầy nói:

- Cô cũng là người biết đạo huyền, lại làm được phép Xuất Hồn cho công chúa thì tức là sẽ biết được cách thức nghi lễ, vậy cũng chẳng có gì cần dặn thêm, tôi dùng thuật Trùng Hồn đã thâu Mặc Na Thức của công chúa vào trong trâm này, cô cứ mang về làm lễ như thông thường là được.

Hồ ly gật đầu cảm tạ, thầy Binh ngập ngừng trong giây lát rồi nói:

- Khi công chúa điện hạ hồi tỉnh, cô tâu lại với công chúa rằng việc xuất hồn có nhiều nguy hiểm, có lẽ từ nay, công chúa đừng xuất hồn tới đây nữa để giữ gìn cho thân ngọc, nếu có điều không hay xảy ra như vừa rồi, thì họa vô đơn chí, phủ chúng tôi gánh vác chẳng nổi.

Trịnh Chiến và Thu Linh nghe xong, đều hiểu ý thầy muốn cấm cản chuyện này, cùng buồn rầu trong lòng chẳng nói nên lời, thế rồi Thu Linh miễn cưỡng gật đầu, nói:

- Vậy thì chào thầy, chào tướng quân tôi đi. Ơn cứu mạng cô tôi, tôi xin ghi nhớ trong lòng, Nếu có duyên mai này xin lại còn gặp nhau, nếu duyên đã hết, cũng xin chúc thầy và tướng quân vạn sự hanh thông…

Trịnh Chiến buồn man mác, lưu luyến muốn giữ hồ ly nói thêm nỗi lòng nhưng thầy Huyền Thiên biết ý, đã nắm lấy tay cản lại.

Ngũ Thu Linh chẳng nói thêm nửa câu, ngậm chặt cây trâm, ngắm hướng cửa sổ lao vụt ra ngoài.

Hồ ly đi rồi, Trịnh Chiến nói:

- Từ nay chẳng còn được gặp nàng nữa, con thực chẳng đành lòng, nỗi buồn này, khi nào mới có thể nguôi ngoai được đây.

Thầy Huyền Thiên vỗ về an ủi, nói:

- Chuyện tình cảm nam nữ thì rồi dần dần sẽ nguôi ngoai thôi, thiếu chủ nhờ công tử Trần Linh tìm cho một mối nào đó con của các vị quan trong triều, cái gì cũng thế, môn đăng hộ đối thì mới dễ có hạnh phúc lâu bền.

Trịnh Chiến biết thầy Huyền Thiên nói đúng, nhưng nghĩ về những lần hai người nói chuyện thâu đêm, trong lòng chẳng khỏi nhớ nhung buồn bã, đoạn thở dài một tiếng não nề, rồi thầy trò ai về phòng người đó nghỉ…

….

Lại nói tới Ngũ Thu Linh rời khỏi phủ Trịnh Gia, liền đi một mạch trở về hoàng cung, biến lại thành hình người, dùng thẻ bài mà đi vào khỏi cửa cung cấm vệ, trở về thẳng cung công chúa mà không gặp ngăn trở gì. Bấy giờ lẳng lặng lập đàn lễ tràng, cắm lên bảy cây nến, thắp cho cháy lên, ở vị trí cây nến thứ tám thì đặt cây trâm ngọc vào đó.

Đoạn đi vào trong phòng, bế xốc công chúa ra, cõng ra đàn tràng, đặt nàng nằm vào vị trí giữa đàn, mình thì ngồi vào vị trí tế đàn rồi niệm chú khấn vái hồi lâu, dần dần từ trong cây trâm xuất ra một thần thức, bay nhập vào thân công chúa.

Bấy giờ công chúa ho lên vài tiếng, rồi từ từ ngồi dậy.

Thu Linh làm lễ xả đàn, xong xuôi đâu đó bước lại bên cạnh công chúa mà nói:

- Mừng quá, công chúa đã được bình an.

An Tư vẫn biết hết mọi sự việc diễn ra với mình trong cung, nhưng không biết được sự việc bên ngoài cung. Bấy giờ tỉnh lại, câu đầu tiên nàng nói ra là:

- Chàng ra sao rồi?

Thu Linh có vẻ không vui, nói:

- Vì Trịnh tướng quân mà công chúa bị một nguy hiểm, nay mới hồi tỉnh còn chưa biết ra sao đã vội hỏi tới người ta rồi.

Công chúa nhoẻn cười nói:

- Mấy ngày chẳng được gặp chàng ta lo lắng lắm, chẳng biết không có ta thường xuyên nhắc nhở, chàng có sa đà vào rượu chè với bọn Trần Linh không.

Thu Linh nói:

- Thương cho công chúa trao tình yêu chẳng đúng chỗ, từ nay công chúa chớ nên quan tâm tới tướng quân đó nữa.

Công chúa giật mình hỏi:

- Vì sao lại thế?

Thu Linh nói:

- Em bị truy bức quá buộc phải nói thân phận của cô ra, người ta vừa nghe xong đã sợ chạy mất mật rồi, lại được cả ông thầy pháp ngăn cản, người ta chẳng còn dám gặp cô nữa đâu.

Nói đoạn đem hết chuyện ở phòng của Trịnh Chiến ra kể lại cho An Tư nghe. An Tư nghe xong thì buồn thiu, nói:

- Tôi nhớ chàng nhiều lắm, từ nhỏ tới giờ tôi chưa từng yêu ai cả, giờ bảo tôi không được gặp chàng nữa, làm sao tôi chịu đựng nổi đây?

Thế rồi ôm mặt mà khóc, Thu Linh chẳng biết nói gì, chỉ biết an ủi vỗ về.

Một lát sau công chúa chợt nín khóc, lấy tay lau nước mắt rồi nói:

- Ấy là do chàng sợ về danh phận đấy, lại do có vị thầy pháp quân sư kia ra sức can ngăn, ngày nào cũng tiêm nhiễm vào đầu đâm ra chàng sợ, chứ tôi biết chàng cũng yêu tôi mà, bây giờ tôi tới động viên an ủi chàng, rồi cùng đồng tâm đồng lòng mà cầu xin cả hai bên gia đình, thì biết đâu việc lại chẳng thành?

Thu Linh nghe xong giật mình can ngăn ngay:

- Ấy chết như thế đâu có được? Hồn lìa xác đã lâu nay mới về lại cần thời gian phục hồi, nếu giờ công chúa mà đi nữa thì sợ sẽ bị nguy hiểm đó.

An Tư nói:

- Vậy để vài ngày nữa.

Thu Linh định can nhưng công chúa không muốn nghe, vội đứng dậy lảng đi mất, nói:

- Tôi mệt trong người quá, phải về ngủ nghỉ đã, em Thu dọn lại đi.

Nói rồi bước đi thẳng chẳng để cho Linh kịp mở lời, Thu Linh biết có can cũng chẳng được, bấy giờ thở dài một tiếng, lặng lẽ sắp xếp lại vật dụng đồ lễ của đàn.

Sáng hôm sau thì Vua Nhân Tông tới thăm sớm, quả nhiên sau năm ngày liền đã thấy công chúa đứng dậy mà ra tiếp kiến được y như lời hồ ly nói. Tuy công chúa cũng chẳng vui vẻ gì, chằng thẻm nói năng gì, Vua hỏi thì câu được câu chăng, câu nào không thích trả lời thì không trả lời, ra điều khó chịu, lại có ý chẳng muốn nói chuyện lâu, thái độ cau có bực bội nhưng đó đã là việc thường xưa nay vẫn thế nên Vua biết công chúa tâm thần không ổn, bị trầm cảm xưa nay nên cũng chẳng bận tâm đến, vậy là Thu Linh thoát chết, Vua nói:

- Ta biết việc này có điều linh dị, nhưng chỉ cần người còn là được, mày hãy ở bên cô ta, tận trung với cô, rồi ngày sau sẽ chẳng phải chịu thiệt thòi đâu.

Thu Linh cúi đầu lĩnh mệnh, thế rồi Vua đi khỏi.

Lại nói tới Trịnh Chiến đêm hôm đó sau khi Thu Linh đi rồi cứ nằm trằn trọc cả đêm chẳng sao ngủ được, tới sáng hôm sau thức dậy thì người mệt lả cả đi, xin cha cho nghỉ ra thao trường một ngày, cứ nằm lặng trong phòng, vắt tay lên trán mà ngẫm nghĩ những chuyện đã qua, nhớ lại khuôn mặt công chúa vào cái đêm cuối cùng bị chàng bắt hiện ra khi chàng phun ba hạt gạo vào người…

Ôi chao mà kiêu sa lộng lẫy, xinh đẹp nhất đời đến như thế…Ôi chao, khi ấy khuôn mặt nàng hoang mang, run sợ biết bao nhiêu, điều đó càng chỉ làm cho nàng trông trở nên xinh đẹp yêu kiều…

Rồi đây những đêm trường cô đơn lạnh giá, sẽ chẳng còn nàng bầu bạn hàn huyên nữa hay sao?

Chiến lấy làm ân hận trong lòng vì đã nghe theo lời thầy Binh lắm…

Đoạn buồn rầu chẳng nói nên lời, cứ nằm thế đến tận mãi trưa thì chợt nghe có tiếng chân người ầm ầm kéo vào, mở tung cửa ra. Thì ra là bọn Trần Linh, Trần Bình Trọng và Trần Sâm cũng xộc vào, Trần Linh nói:

- Trịnh Chiến ốm đau thế nào rồi? Có đi uống rượu với chúng tôi không?

Chiến nhân lúc đang buồn bã trong người, liền nói:

- Chẳng phải ốm đau, hôm nay lười quá nên xin cha cho nghỉ thôi, ta cùng đi, tôi cũng đang thèm rượu đây.

Lại nói bọn Trần Linh đều là công tử con nhà vương gia đại thần, nhưng tới phủ Trịnh Gia như cơm bữa, trong kinh thành này đều biết các công tử qua lại chơi với nhau tình như anh em nên khi họ đến, cứ thế mà vào, gia nhân đều quen mặt cũng chẳng cần phải báo, do vậy mà tới thẳng được phòng Chiến mà Chiến không biết.

Thế là cả bọn cùng kéo nhau đi uống rượu.

Bấy giờ rượu đã vài tuần, Chiến cũng cứ uống rượu tì tì mặc cho các vị huynh đệ nói chuyện vui vẻ, chiến chẳng nói câu gì cả, Bình Trọng nhìn Trịnh Chiến, thấy thế chợt nói:

- Chẳng phải ta đoán mò chứ nói thật ta thấy dạo gần đây tâm thần hiền đệ chẳng ổn, lúc nào cũng thấy ủ rũ, ngay cả ngoài thao trường doanh trại là nơi đệ thích nhất mà khi ở đó cũng chẳng được hưng phấn như ngày đầu, đệ có chuyện gì trong lòng chăng? Cứ cùng tâm sự ra đây, bọn ta chẳng giúp được gì thì cũng lắng nghe cho khuây khỏa trong lòng.

Trần Linh cười nói:

- Nếu hắn chẳng có bệnh ngoài thân, ta nghĩ chỉ còn bệnh tương tư mà thôi.

Cả bọn phá lên cười, thế nhưng Chiến lại buồn rầu chẳng đáp, Trần Linh nói:

- Hiền đệ thích con gái nhà ai? Cứ nói ra đây đại ca xem thử, ta nói thật với đệ, dưới gầm trời này, chỉ có người của nhà Vua là ta chẳng dám đụng vào, còn bất kể đàn bà thiên hạ, chỉ cần đệ thích, ta sẽ đứng ra tới hỏi xin cưới về cho đệ là xong việc, hà cớ gì phải đăm chiêu?

Trịnh Chiến buồn rầu nốc cạn chén rượu, rồi nói:

- Việc này huynh chẳng quản được đâu.

- Ô thế ra hay đệ thích một trong các công chúa? Hay là đệ có ý với ai trong hậu cung của nhà Vua thật à?

Cả bọn nghe Trần Linh châm chọc Trịnh Chiến như thế thì cùng phá lên mà cười, Trịnh Chiến chẳng biết nói sao, cũng đành cười trừ chữa thẹn…

Phải…Kể chi nàng là bất kì ai trong thiên hạ này…Trong ngàn vạn nữ nhân, cớ sao nàng lại phải là công chúa? Thật xót xa xiết bao.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.