Nhắc tới việc nợ đệ tử nữ nhân kia một cái nhân tình làm Băng Linh Linh không thoải mái, Băng Mộ Tuyết không biết việc giữa hai người ra sao nhưng nàng vẫn là nói khiến mẫu thân nàng yên lòng:
-Người khỏi lo, hắn đã nhận được bí pháp Băng Ngưng Quyết 4 tầng đầu của Băng Nguyệt Cung chúng ta, thậm chí cả Băng Hoàn cũng cho hắn rồi.
-Ngay cả Băng Hoàn, chẳng phải là con nói mất rồi sao.
-Việc này rất khó nói, mẫu thân không nên hỏi nữa có được không.
-Tốt ta không hỏi nữa.
Thấy Băng Mộ Tuyết bộ dáng khó xử, Băng Linh Linh không thêm dò hỏi, nàng cũng không tiếc Băng Hoàn vì ngoài việc dùng nó hấp thu hàn khí thì nàng còn chả biết dùng làm cái gì nữa, chả là đó là vật mà cung chủ đời trước để lại khiến nàng không an lòng một chút. Băng Mộ Tuyết thế nhưng suy tư rồi nói:
-Tuy vậy, hắn đã giúp con nhiều vậy thì sau này hắn có chuyện thì chúng ta cũng nên giúp hắn.
-Được, ta theo ý con.
Hồ Tuyết Nghi nghe hai người nói chuyện không hiểu gì cả nhưng nàng lại rất vui vì sư tỷ khỏe lại, lập tức ôm cánh tay Băng Mộ Tuyết nũng nịu cười đùa khiến tâm tình cả hai tốt lên.
Vương Lăng đi vào thức hải của Băng Mộ Tuyết hồi lâu, hắn thấy một thiếu nữ nhỏ nhắn dễ thương đang ngồi trên một chiếc ghế tạc băng, nàng tuy chỉ là tiểu hài tử 4,5 tuổi nhưng khuôn mặt đã hiện rõ nét cứng rắn, khả ái thu hút, nhưng lại biểu lộ trên khuôn mặt nhỏ biểu dáng không khóc không cười như những đứa trẻ khác.
Phía dưới nàng là hơn ngàn người quỳ gối khom đầu nhìn nàng với dáng vẻ cung kính, trong ánh mắt đám người có thành kính, có xem thường, đủ loại thần thái. Tiểu nữ tử kia chỉ biết nhìn xuống nghe những lời bọn họ nói không biết hiểu được bao nhiêu.
-Cung chủ tương lai sẽ dẫn dắt chúng thần khôi phục vinh diệu của tổ tiên.
-Cung chủ xin hãy dẫn dắt tất cả tộc nhân.
Vương Lăng thế nào mà không hiểu mấy cái ánh mắt, cái kỳ vọng này cơ chứ, hắn cũng là từ nhỏ chịu sự mong đợi của người khác cơ mà. Hắn có thể thấy được tiểu nữ hài kia đã chịu khổ mà dốc sức tu luyện, chịu bao gian khổ để mà đáp ứng nguyện vọng của tộc nhân. Nàng không được vui chơi hay đùa giỡn như bao đứa trẻ khác, tất cả chỉ là tu luyện mà thôi.
Tình ái là thứ mà nàng ta đã từ bỏ từ lâu rồi, Vương Lăng giờ mới thấu nỗi lòng của Băng Mộ Tuyết, hiểu rõ vì sao nàng ta nguyện ý song tu cùng hắn, gánh vác trách nhiệm nặng nề nàng đã không thể nghĩ cho bản thân nữa rồi. Bây giờ đây hắn chỉ muốn nhìn thấy nàng mỉm cười thật lòng, thật sự có những tháng ngày vui vẻ.
Mở trừng mắt ra, hắn cảm thấy cơ thể vẫn còn đau đớn, cả thân người hình như khó lòng di chuyển, hắn di dời ánh mắt xuống nhìn thấy cơ thể trần truồng, hơn trăm mũi châm cắm lên khắp các huyệt đạo của hắn, hắn biết đây là ai làm ra. Ảnh Tư Mệnh châm thêm một cái ở huyệt khiếu thiên khiến hắn rú lên, nhìn qua vị sư tỷ than thở:
-Sư tỷ người có thể nhẹ nhàng hơn không.
-Hừ, ngươi còn biết sợ đau, như vậy mà cứ vác cái xác đi bố thí thiên hạ.
Tuy không thể nhìn thấy dung mạo của nàng nhưng chỉ dựa vào phong thái yểu điệu cùng đôi mắt đen tuyền, sâu thẳm xinh đẹp kia, hắn liền biết nàng chắc chắn là một nữ nhân khuynh quốc khuynh thành. Cảm nhận mục nhãn của hắn, Ảnh Tư Mệnh càng thêm hung hăng cắm xuống làm hắn đau muốn khóc, lòng thầm nói nếu sau này có cưới vợ thì quyết không tìm nữ nhân hung dữ như vậy.
Tuy nói cách này của nàng có hơi thô bạo nhưng hiệu quả bất ngờ, hắn liền mau chóng có thể cử động lại, cơn tê buốt cũng biến mất, thế nhưng hắn lại phát hiện ra một vấn đề nghiêm trọng khác, cảnh giới của hắn bây giờ chỉ còn là dung linh sơ kỳ, thậm chí pháp lực trong người hắn như biến mất, còn chả xài được. Hắn liền hoảng hốt lập tức dò hỏi Linh Tôn:
-Tiền bối, ta làm sao lại cảm thấy kinh mạch tắc nghẽn toàn thân thế này, chỉ có thể cảm nhận chút linh khí.
-Ngươi dùng phương pháp tự đả thông thập nhị kinh kỳ, tam lục tử mạch thì đồng nghĩa với việc bước tới tử môn quan rồi, còn sống là phúc khí rồi. Còn nói tình trạng như vậy là còn tốt chán, ít nhất không hoàn toàn là phế vật.
-Không hoàn toàn là phế vật, ta như vậy có khác phế vật là mấy, không thể tiếp tục tu luyện, kinh tuyến mạch động tách nghẽn, còn đánh đấm gì nữa.
Hắn tức giận đấm mạnh lên tường khiến bàn tay tê nhói, nếu sớm biết thành ra như vậy thì hắn có còn giúp Băng Mộ Tuyết, cả người mệt mỏi ngã bệt ra đất, hắn cứ như vậy một lúc, Linh Tôn không nói gì, việc này thì hắn phải tự vượt qua.
Rốt cuộc Vương Lăng cũng lấy lại tinh thần, liền đứng dậy lao ra ngoài, hắn muốn nhờ Gia Nộ đại sư giúp hắn, là một Thần sư thì việc này dĩ nhiên không làm khó được lão. Ảnh Tư Mệnh từ trên mái nhà nhìn thấy hắn chạy ra ngoài không nói gì, âm trầm rồi liền biến mất.
Làm hắn bực tức là Gia Nộ hiện không có ở trong phòng, chắc hẳn là Dược Thư Kỳ đã gọi lão đi rồi, hắn buồn phiền đi ra ngoài, bất ngờ cảm thấy bao ánh mắt nhìn chằm chằm về phía hắn, hắn ngước mắt nhìn một bóng dáng xinh đẹp hiện ngay trước mặt hắn làm hắn xóa tan bao phiền não, trở nên vui vẻ.
-Nàng đến gặp ta.
-Ta có chuyện muốn nói với ngươi.
-Như vậy thì chúng ta tìm một chỗ thật đẹp để nói chuyện, ta dẫn nàng đi.
Băng Mộ Tuyết không phản đối, cùng hắn ngồi vào một phòng trong Tịnh Hương Lâu, hắn mỉm cười rót cho nàng ly trà nói:
-Mau uống đi, trà Ô Long Tĩnh uống nguội không ngon đâu.
Nàng không uống chỉ nhìn tới hắn, cố gắng hỏi.
-Ngươi thật sự không vấn đề gì chứ.
-Nàng nói vậy là sao.
-Vì ta mà ngươi mất hết tu vi hiện tại, thậm chí còn không thể tiếp tục tu luyện.
Hắn nghe như vậy khuôn mặt liền rũ xuống, nhìn không thấy sắc thái hằng ngày, hắn cũng tự mình biết, bản thân có thể trở thành phế vật, trong thế giới này như thế đồng nghĩa với cái gì, ai cũng hiểu. Băng Mộ Tuyết linh động liền lấy ra một chiếc hộp màu lam bích tinh xảo đẩy về phía hắn.
-Đây là tín vật của Băng Nguyệt Cung bọn ta, chỉ cần ngươi giữ nó thì sẽ không có kẻ nào dám tìm ngươi gây phiền toái, Băng Nguyệt Cung từ nay sẽ che chở ngươi.
-Ý tốt của nàng làm ta rất vui, nhưng ta lại không thích thứ này.
Hắn từ chối khiến nàng không khỏi nhướng hàng lông mi, có chút không vui nói:
-Với tình trạng hiện giờ của ngươi, dù cho có cả đời cùng đừng mong có thể tiếp tục tu luyện, ngươi có thật sự hiểu bản thân là mục tiêu của bao nhiêu thế lực không.
-Điều này dĩ nhiên ta biết, thế nhưng ta lại không muốn nàng dùng cách này trả nợ ta, như thế thì giữa chúng ta sẽ không còn quan hệ đúng không.
-Từ đầu chúng ta đã không có quan hệ gì rồi.
Băng Mộ Tuyết lạnh nhạt trả lời, không chút cảm xúc trả lời hắn. Hắn đành bất lực thở dài, liền đứng dậy, Băng Mộ Tuyết liền nhìn hắn không khỏi khó chịu.
-Ngươi thật sự không nhận.
-Ta nói rồi, ta chỉ muốn một thứ từ nàng mà thôi.
-Ngươi muốn gì mới có thể khiến ta không còn cảm thấy mắc nợ ngươi nữa.
-Thứ ta muốn, nàng hiểu mà. Như vậy nàng cứ đợi hẹn ước 5 năm đi.
Vương Lăng miệng khẽ cong lên, hiện ý cười nhưng trong lòng thì vô vàn khó khăn, suy nghĩ chồng chất. Băng Mộ Tuyết thấy hắn đã rời đi, trong lòng khó chịu, nàng không hiểu sao bao năm thanh tâm dục quả mà tại hắn quấy phá khiến nàng trong lòng không khỏi có tia dao động, nàng tự hỏi bản thân đang có cảm giác gì.
Vương Lăng quyến tiếc chia tay Băng Mộ Tuyết, tuy hắn muốn cùng nàng nói nhiều hơn nhưng với tình trạng bây giờ hắn lại không có tâm trạng, hắn đổi ý liền quay về Viên Tâm hội, trước tiên sắp xếp vài thứ. Đến khi hắn quay lại thì thấy một cửa hàng bị phá hủy, bàn ghế vỡ nát, dược liệu nằm tứ tung, có mấy đệ tử nằm một góc không thể cử động, máu me cả người. Hắn cả người run lên, lập tức đi tới dò xét một đệ tử còn tỉnh táo hỏi:
-Chuyện gì xảy ra.
-Bang chủ, là người của Phi Long hội.
-Lại là bọn chúng, đúng lúc ta đang khó chịu, lần này ta phải cho chúng biết tay.
Hắn đỡ vị huynh đệ này nằm xuống, song quyền nắm chặt muốn tìm người tính sổ nhưng bất chợt nhận ra bản thân giờ gần như là phế nhân thì có thể đánh lại ai chứ, tỉnh táo lại hắn biết không cần phải động võ cứ dùng não là được.