Băng Mộ Tuyết thả lỏng tâm hồn một lúc rồi hạ ánh mắt nhìn ra xa, Băng Linh Linh cũng chung cảm nhận với nàng nói.
-Để mẩu thân đi xem thử, con đang bị thương không nên lỗ mãng.
-Vậy mẫu thân cẩn thận.
-Con đừng lo, còn ai có thể làm hại ta được chứ.
Băng Linh Linh liền nhìn theo hướng có tranh đấu lăng không hướng về phía đó bước đi. Sau một lúc thì Hồ Tuyết Nghi từ ngoài cửa bước vào nhìn vào Băng Mộ Tuyết hỏi:
-Sư phụ đi đâu rồi.
-Người đi có chút chuyện, muội khỏi lo lắng.
Nhìn thấy thần thái của Băng Mộ Tuyết vẫn lãnh đạm như vậy khiến Hồ Tuyết Nghi sinh lòng thương tiếc, một nữ nhân dung mạo xuất chúng nhưng lại vẫn luôn lạnh nhạt, vô cảm như vậy, ngay cả khi nàng là sư muội cũng chưa từng thấy nàng ta cười bao giờ. Nàng liền hướng ánh mắt ra bên ngoài chạy tới ôm cánh tay Băng Mộ Tuyết muốn kéo đi.
- Sư tỷ, bên ngoài có nhiều thứ vui lắm. Chúng ta đi nhìn.
- Muội đi đi, ta không thích những thứ như thế.
- Sao lại như thế, những thứ đó rất là thú vị đấy. Muội biết một nơi có đồ ăn rất ngon, chúng ta cùng đi.
Băng Mộ Tuyết nhìn thấy thần sắc nhí nhảnh của vị tiểu sư muội cũng không còn cách nào thuận ý gật đầu, Hồ Tuyết Nghi vui mừng nắm tay nàng kéo đi. Vừa đi được một đoạn thì nàng cảm nhận hơi lạnh truyền tới, Băng Mộ Tuyết cả người run rẩy, hàn khí tỏa ra làm nàng tê dại gần như ngã xuống may có Hồ Tuyết Nghi dìu nàng. Hồ Tuyết Nghi mặt méo máo như muốn khóc đỡ Băng Mộ Tuyết tới giường thút thít:
- Sư tỷ, tỷ làm sao thế.
- Đừng lo. Tỷ nghỉ nghơi chút là khỏi, muội không cần lo cho ta, ta tu luyện Băng Ngưng Quyết quá sức mà thôi, đây chỉ là hậu chứng.
- Thật sự như vậy. Nếu thế thì tỷ đợi một lát, muội liền tìm thứ gì đó cho tỷ làm ấm người.
Hồ Tuyết Nghi nói xong cũng chạy ra khỏi phòng, Băng Mộ Tuyết nhìn bộ dáng vô ưu vô lo của nàng có chút ghanh tị cùng hâm mộ.Hàn Bắc Nguyệt theo một lộ trình cũ quay về giáo viện của mình, bất chợt nàng dừng lại phát ra một kim quang óng ánh về phía một căn nhà bên dưới, một tiếng hét thảm vang lên, một gã áo đen liền nằm gục ra đất, máu me đầm đìa. Hàn Bắc Nguyệt lạnh lùng đáp xuống gần đó quát lên:
-Tất cả các ngươi mau ra đây hết đi.
-Hihi. Không ngờ vị thánh nữ của chúng ta lại tàn độc như vậy, ra tay giết người mà không do dự một chút nào.
Một thiếu nữ kiều diễm bước ra, khoác bên ngoài y phục màu tím nhạt bó sát toàn thân, mái tóc đen dài, đôi mắt lung linh, vẻ mặt xinh đẹp như tạc nhưng vẫn hiện nét tinh quái. Hai hàng nhân thủ mặc hắc y liền chia ra bao vây Hàn Bắc Nguyệt nhưng nàng không bận tâm, chỉ nhìn nữ nhân áo tím lạnh nhạt nói:
-Lũ người tà giáo thì không cần phải khoan nhượng.
-Tà giáo, ngươi chỉ biết nghĩ bọn ta là người của tà giáo, vậy chỉ cần là người của tà giáo thì ngươi liền giết à.
Lãnh Thiên Tố bộ dáng kiều diễm toàn phần, so với Hàn Bắc Nguyệt thanh cao thoát tục hoàn toàn trái ngược, vẻ đẹp cùng với Hàn Bắc Nguyệt so ra vẫn không biết là ai hơn ai. Hàn Bắc Nguyệt vẫn lạnh lùng không chút biểu cảm, nàng mang trên mặt một chiếc mạng che mặt tránh khỏi cái nhìn của đám nam nhân ma giáo nàng căm ghét kia.
Trên tay nàng cầm một thanh kiếm màu trắng bạc lộng lẫy, tinh tế. Nàng chém ra một đường kiếm nhắm ngay người Lãnh Thiên Tố, những cánh hoa như cánh hoa ánh đào rơi rụng đẹp mắt nhưng mang theo hung tính sắc bén bay về phía Lãnh Thiên Tố.
Một bóng ảnh lao ra, người này mang theo một mặt nạ dạ quỷ có hai cái sừng trông rất hung tợn, nhìn không ra độ tuổi. Gã vừa xuất hiện thì một đoàn ảnh lang sói hung tợn xé nát không khí lao nhanh tới người Hàn Bắc Nguyệt, đằng sau tạo ra từng vệt tử khí quỷ dị. Một vụ nổ hình thành phân khai một góc phố thành bình địa.Tuy uy lực thế nhưng cũng không có ai bị thương, Hàn Bắc Nguyệt vẫn lạnh giọng nói:
-Hôm nay ta phải bắt tất cả lũ tà giáo các ngươi.
-Cứ luôn miệng nói bọn ta là tà giáo có phải là ngươi rất ghét phải không.
-Dĩ nhiên, các ngươi việc ác nào cũng dám làm, hại biết bao nhiêu người rồi. Những kẻ tu luyện theo tà công, dị lực toàn là hung tàn, cuồng sát.
-Như vậy thì thật tốt, ngươi chắc hẳn cũng phải rất ghét hắn, như vậy thì ta sẽ không phiền thu nhận hắn đâu.
Lãnh Thiên Tố nở nụ cười ma nữ, giọng điệu khiêu khích khiến Hàn Bắc Nguyệt khó chịu trong lòng, không khỏi nhăn mày hỏi:
-Ý ngươi là nói hắn là ai.
-Còn thế nào nữa, ngươi biết ta ý ta nói đến ai mà.
-Ta không biết, không có người nào mà ta biết có dính dáng tới ngươi cả.
Hàn Bắc Nguyệt lạnh nhạt trả lời, nàng tăng thêm phần băng lãnh mong đợi giải quyết nữ nhân khó chịu trước mắt càng sớm càng tốt. Lãnh Thiên Tố vẫn bộ dáng ung dung, đám hắc y nhân muốn xông xáo lên bị nàng chặn lại hạ lệnh lui xuống, nàng lấy ra một chiếc trường y được nàng nâng niu giữ gìn rất kỹ, Hàn Bắc Nguyệt nhìn vào nhận thấy có điểm quen mắt. Lãnh Thiên Tố nở nụ cười vui vẻ khác hẳn vẻ tinh ranh trước đó.
-Vật này là hắn đưa ta làm vật định ước đấy.
-Chỉ là một chiếc trường y, tên nào lại ngốc như vậy.
Hàn Bắc Nguyệt hừ lạnh, loay hoay nãy giờ cũng không biết nữ nhân kia muốn cái gì, Lãnh Thiên Tố môi hồng đỏ thắm lộ ra hàm răng trắng như ngọc.
-Đúng hắn rất ngốc, không nghĩ tới việc hắn lại quay lại cứu một nữ nhân nào đó mà không tiếc chém giết. Hại ta vụt mất cơ hội tốt khử ngươi.
-Ngươi muốn nói tới hắn.
Hàn Bắc Nguyệt sao không biết nữ ma đầu này là người hại nàng suýt nữa rơi vào tay của cầm thú, nếu không phải có Vương Lăng thì nàng đã sớm chịu nhục rồi. Nàng hai mắt tóe lửa nhưng vẫn giữ bình tĩnh nói.
-Thật tiếc nhưng hắn với ngươi chả có chút quan hệ nào cả.
-Sao lại không có, ta còn nghĩ mối quan hệ của ta và hắn còn mãnh liệt hơn ngươi nữa.
Mấy hắc y nhân hai mắt nhìn nhau không biết là hai nữ nhân này nãy giờ đang tranh cãi vì điều gì, dĩ nhiên chả ai biết rõ hơn là hai nữ nhân này. Cả hai nhìn nhau ánh mắt thù địch, Hàn Bắc Nguyệt lúc này hận không thể đem Vương Lăng trái tim móc ra, hắn ngay cả ma nữ này mà cũng trêu ghẹo, làm nàng tức muốn điên rồi. Lửa giận của nàng bốc lên, liền muốn xông tới thì Lãnh Thiên Tố liền phất tay nhìn đám thủ hạ xong lại quay qua nhìn Hàn Bắc Nguyệt.
-Vậy thôi, chúng ta sau này sẽ còn gặp lại. Sau này gặp hắn đối chứng thì sẽ hiểu, hihi.
-Muốn chạy sao ma nữ.
Ngay tiếp đó một làn khói mờ nhạt hiện ra, trong chốc lát cả đám người Lãnh Thiên Tố không biết đã đi đâu. Chỉ còn mình Hàn Bắc Nguyệt ở lại một mình, nàng hàng lông mi dài phủ xuống thể hiện sự tức giận, nàng run người nắm chặt tay thần thái lạnh lùng.
-Hay lắm, ngươi ngay cả con ma nữ này cũng trêu vào, để ta xem ngươi sau này nói gì với ta.
Nàng liền nhìn theo phương hướng dang dở lăng không rời đi, ở gần đó Băng Linh Linh chỉ kịp nhìn thấy vài thứ, không thấy gì đáng quan tâm nàng liền rời đi. Vừa trở về phòng nàng liền gặp Hồ Tuyết Nghi trước cửa phòng, tiểu hồ ly liền nhí nhảnh chạy tới ôm một cánh tay nàng cười vui vẻ:
-Sư phụ, người đã về.
-Con đấy, lớn đầu như vậy mà vẫn như con nít. Nếu để ai mà nhìn bộ dáng bây giờ của con thì chắc sẽ không nhận ra là con đâu.
-Sư phụ, đồ nhi khi ở trước mặt người cùng sư tỷ mới như vậy thôi.
Hồ Tuyết Nghi miệng nhỏ chu ra, Băng Linh Linh chỉ biết cảm khái đứa nhỏ này, nàng cũng thở dài nhìn vào bên trong phòng nhìn thiếu nữ u buồn kia mà lòng cũng sầu muộn.
-Nếu như sư tỷ con cũng có được một chút sự vô ưu vô lo của con thì thật tốt.
-Sư phụ, tại sao sư tỷ lại trở thành như vậy, trước kia nhìn tỷ ấy tuy là lạnh lùng nhưng không hề bi thương như bây giờ.
-Nói đến điều này làm ta cảm thấy tức, nếu ta mà biết tên nào làm con gái ta trở thành bộ dáng này ta chắc chắn sẽ không tha cho hắn.
Băng Linh Linh tỏa ra hàn khí lạnh lẽo, Hồ Tuyết Nghi chưa từng thấy sư phụ tức giận như vậy, hiểu ra kẻ kia đã làm một việc vô cùng bất nhân. Nàng ôm lấy tay Băng Linh Linh nói:
-Sư phụ người khỏi lo, nếu tìm ra kẻ đó con nhất định khiến hắn trả giá.
Băng Linh Linh nở nụ cười ấm áp xoa đầu Hồ Tuyết Nghi làm nàng thích thú, cả hai liền tạm thời bỏ qua kẻ kia bước vào trong phòng.
Vương Lăng đang luyện đan thì tự dưng hắc hơi, hắn khịt mũi tự hỏi:
-Sao hôm nay ta hắt hơi nhiều thế, có phải bị cảm rồi không nhỉ. Hay là mấy vị phu nhân lại nhớ tới ta rồi nhỉ.
Hắn ngồi cười một mình như thằng bệnh, nhớ tới bóng dáng nữ nhân từng người từng người một, rồi một tiếng nổ vang lên, mặt hắn đen như than, ho sặc sụa, vì phân tâm mà lại tiếp tục nổ lò