Một thanh niên tóc tai bù xù, tầm 25,26 tuổi, trên mặt có mấy sợi tóc dài phấp phơ, tay cầm một hủ rượu, hắn hùng hổ bước vào nhìn một dàn những nam nhân ở trong phòng đến khi nhìn thấy Vương Lăng thì miệng nở nụ cười loạng choạng bước tới, vác tay qua vai Vương Lăng giọng say xỉn:
-Hóa ra là Vương tiểu đệ à, là đệ muốn thành người một nhà cùng chúng ta sao.
-Dược huynh, đã lâu không gặp.
Dù hơi ngạc nhiên khi gặp Tửu Quỷ ở đây nhưng Vương Lăng vẫn vui vẻ đáp lại, bộ dáng này không sai khác với bộ dạng lần đầu mà hắn gặp. Dược Hư nhìn hai giới chỉ trong tay của Vương Lăng nhanh tay chộp tới, lại cười đê tiện nói:
-Thế tiểu đệ muốn cưới vị tiểu muội nào của ta, ta đều giúp ngươi.
-Dược huynh, nếu ta nói muốn cưới cả hai thì huynh có giúp ta không.
Nghe Dược Hư thiện ý như thế Vương Lăng cũng đùa giỡn đáp trả, Dược Hư nghe xong cười khoái chí nói:
-Được, dĩ nhiên là được nhưng phải coi hai vị biểu muội của ta có để ngươi vào mắt không.
-Biểu ca.
Dược Thư Kỳ thấy hai người nói chuyện xấu hổ lên tiếng, vẻ mặt như phấn hồng dậm chân nhìn rất khả ái, Vương Lăng trố mắt ra nhìn, không ngờ có thể thấy dáng vẻ này của nàng, bắt đầu suy nghĩ lại việc có nên thu nàng ta vào phòng hay không, bất quá nhớ tới Hàn Bắc Nguyệt hắn liền nuốt xuống cái ý nghĩ này. Bạch Tử Sinh dù sao cũng đã sớm đạt được mục đích nên vội vã tới trước mặt của Dược Thư Kỳ chắp tay.
-Dược tiểu thư, tại hạ cáo lui trước, hẹn ngày gặp lại.
-Công tử khách khí rồi.
Dược Thư Kỳ vui vẻ đáp lễ, Bạch Tử Sinh quay qua Vương Lăng rồi Dược Hư chào tạm biệt rồi mau chóng rời đi. Dược Hư nhìn theo gã quay qua nhìn lại Vương Lăng nói:
-Tiểu tử này xem ra không tệ.
-Quả thật không tệ.
Vương Lăng cũng gật gù, nhưng trong lòng thì đang suy nghĩ mục đích tên này là gì, chắc chắn sẽ không đơn giản là cầu thân thôi đâu. Tây Môn Hoạn nãy giờ bị coi như không khí liền tỏ vẻ khó chịu quát:
-Tiểu tử họ Vương, sau này chúng ta sẽ gặp lại, nhớ giữ kỹ cái mạng.
Rồi gã lại bước đến trước Dược Thư Kỳ thái độ quay ngược lại, mau lẹ nở nụ cười.
-Dược tiểu thư cứ chờ ta, chúng ta sẽ còn sớm gặp lại.
-Mong tới lúc đó.
Dược Thư Kỳ biết người này không phải là người có thể đắc tội cũng lễ phép đáp lễ, Tây Môn Hoạn liếc mắt qua Vương Lăng tạo hung quang, rồi quay lưng bỏ đi. Đi được một đoạn thì gã ngã sõng soài ra đất cũng khiến Dược Thư Kỳ cũng không nhịn được che tay cười. Gã quay đầu trừng to, biết là kẻ say xỉn nào đó ngáng chân, Dược Hư ở bên cạnh gã loạng choạng tỏ vẻ quan tâm hỏi.
-Vị công tử này làm sao lại nằm ngã ra đây.
-Hừ, ta không sao. Biểu ca đừng lo.
-Ai là biểu ca ngươi nhỉ?
Dược Hư bộ mặt khó hiểu, Tây Môn Hoạn mặt đỏ như quả ớt rất tức giận nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh.
-Là ta gọi nhầm, Dược huynh.
-Ấy, phải là Dược lão đại mới đúng.
Dược Hư đưa tay muốn kéo Tây Môn Hoạn, vò rượu cũng vô ý rớt lên người gã đổ ướt cả người. Dược Hư liền hốt hoảng nhìn vào Tây Môn Hoạn tỏ vẻ đau lòng.
-Rượu của ta.
-Ngươi. Được lắm, các ngươi hãy nhớ kỹ mặt ta.
Tây Môn Hoạn không kiềm chế nổi cơn giận chỉ tay vào Dược Hư cùng Vương Lăng, phất tay áo bỏ đi. Dược Hư vẫn gọi vọng lại.
-Trả lại rượu cho ta, chưa gì đã muốn đi sao.
Vương Lăng nhìn vào cười sặc sụa, liền giơ ngón tay cái với Dược Hư, cả hai người liền cười sang sảng. Dược Thư Kỳ lại có chút lo lắng nói.
-Biểu ca làm như vậy thật sự không sợ đắc tội Tây Môn gia sao.
-Có sao đâu, bọn chúng cách chúng ta cả một đại hải, lo gì.
-Nhưng phòng xa vẫn hơn.
Dược Thư Kỳ vẫn hiện rõ nét lo lắng, nàng rất hiểu biểu ca này, đều làm mà không chịu nghĩ tới hậu quả. Vương Lăng nhìn thấy biểu hiện của nàng liền đi tới nói:
-Dược tiểu thư đừng lo, ta chắc chắn bọn chúng không dám đắc tội Dược gia bây giờ đâu. Lúc nào cũng có thể nhưng quãng thời gian này thì không được rồi.
-Tại sao ngươi lại nghĩ chắc như vậy, bây giờ thì không nhưng sau này thì sẽ thế nào.
Vương Lăng không hề nao núng, vẫn điềm nhiên nói tiếp.
-Chẳng phải bây giờ bọn chúng đang nghỉ ngơi ở Hỏa Dược đấu giá hội sao. Bọn chúng lấy lòng còn chưa hết thì nào dám đắc tội, chả phải việc Tây Môn Hoạn tới đây là đủ chứng mình rồi sao. Với lại nghĩ kỹ xem, dù ta có đắc tội với chúng hay không thì chỉ cần thục lực ta đủ mạnh thì còn sợ ai.
Nghe lời hắn nói cũng có lý nhưng Dược Thư Kỳ vẫn không thể chịu được hành động tùy tiện này, Dược Hư liền mỉm cười nói.
-Vương tiểu đệ nói đúng, chúng ta cần gì phải sợ bọn chúng.
-Thôi bỏ đi, dù sao thì mọi việc cũng đã rồi.
Nàng thở dài, lại nhìn qua Vương Lăng hỏi tiếp:
-Nghe nói ngươi tới tìm ta có việc, chắc không phải là chỉ như vậy chứ.
-Dĩ nhiên là có việc. Ta sao lại mau quên như vậy.
Hắn vỗ đầu cười cười nhìn vẻ mặt cau có của nàng có chút thích thú. Dược Hư liền nhảy xen vào hỏi:
-Là việc gì, ta có thể nghe được không.
-Cũng được nhưng sợ là lão huynh không thích nghe mấy chuyện đại sự này.
-Nếu là mấy chuyện nhàm chán thì thôi đi, các ngươi cứ nói, ta ra ngoài kia đợi Vương tiểu đệ.
Dược Hư lảo đảo bước ra, nhìn hai người tiện thể khép cửa lại. Vương Lăng liền ngồi xuống chỉ tay về chỗ bên cạnh mình đập đập tay mời Dược Thư Kỳ nhưng nàng cau mày đi tới ngồi đối diện hắn. Hắn cũng thôi vào vấn đề chính.
-Thật ra chuyện ta cần nói cũng liên quan tới Tây Môn Hoạn.
-Ngươi muốn nói về điều gì.
-Ta chỉ thắc mắc là bọn chúng thật sự vẫn ở trong phòng khách của hội đấu giá Hỏa Dược?
-Đúng vậy, mấy tháng này bọn họ ngoài việc ra ngoài thăm quan vài thứ cũng chưa quyết định rời đi.
Vừa nghe xong thì hắn liền vuốt cằm suy tư lại hỏi tiếp:
-Họ có nói là tại sao chưa rời đi không.
-Hình như là muốn thăm thú gì đó, tiện thể nhìn xem thành thị ở Đông phương đại lục phồn thịnh thế nào. Nếu ngươi muốn hỏi thêm thì ta chưa từng thấy họ làm gì đáng ngờ cả, chỉ là Tây Môn thiếu gia kia cứ suốt ngày đến tìm ta làm phiền mà thôi.
Nhớ tới bản mặt háo sắc của Tây Môn Hoạn làm Dược Thư Kỳ tức giận, nàng lại nhìn qua Vương Lăng thấy hắn khuôn mặt trở nên nghiêm túc, dáng vẻ suy tư, vẻ mặt này rất thu hút nàng, nàng khẽ ngắm nhìn thỏ thẻ:
-Tại sao nhìn ngươi nhứ thế này thì lại rất có mị lực.
-Nàng nói gì cơ.
-Không có gì.
Dược Thư Kỳ hoảng hốt vội lấy một cố trà uống lấy, lại nhận ra Vương Lăng vẻ mặt kỳ quái khiến nàng không khỏi hỏi hắn:
-Ngươi nhìn ta làm cái gì.
-Không có gì, chẳng là tách trà nàng vừa uống là của ta đấy. Đây có thể xem là hôn gián tiếp không.
-Gián tiếp cái đầu ngươi.
Dược Thư Kỳ mặt đỏ sẫm tức giận đứng bật dậy, quay người đi nói.
-Nếu như chỉ có vậy thì ngươi rời đi được rồi.
-Ta tưởng nàng còn hỏi ta cái gì nữa chứ.
Vương Lăng cười khổ nhìn dáng người nàng lồi lỏm cân xứng hấp dẫn mà nhớ lại cảnh đêm kia từng nhìn thấy nàng trần trụi làm tiểu đệ nhảy dựng lên. Dược Thư Kỳ quả nhiên là còn muốn hỏi quay qua thấy hắn nhìn chằm chằm vào người mình liền quát:
-Ngươi dám đem ta cùng muội muội ta ra để hứa là thế nào. Chẳng thèm để ý đến cảm nghĩ của bọn ta.