Thấy nàng mím chặt môi cố gắng không phát ra tiếng rên khiến hắn thêm kích thích, cả hai tay đặt trong áo nàng vo ve hai núm hạt nhỏ xinh hồng nhung đang cứng hẳn ra. Hàn Bắc Nguyệt hai mắt sóng tình, mờ nhạt mở ra, khuôn mặt xinh đẹp như tiên nữ giáng trần đang hiện nét thẹn thùng, nàng hai mắt thẫn thờ nhìn hắn cầu xin tha thứ. Vương Lăng nhìn thấy nàng như thế thì càng thêm say mê, hắn hô hấp dồn dập cắn nhẹ tai nàng.
-Nguyệt nhi, nàng thật đẹp. Ta thật sự rất thích nàng.
-Nói gì vậy chứ, … ưm… a… Vô lại.
Hàn Bắc Nguyệt rên giọng thả cả người vào lòng hắn, nàng chưa từng cảm nhận kích thích như thế này, cảm giác sung sướng này là lần đầu nàng hiểu được. Vương Lăng ôm lấy nàng, đặt nàng xuống ghế, hắn mở toang y phục nàng ra để lộ sau lớp thánh trang y phục màu trắng thánh thần một cảnh vật sống động. Ngực nàng không to, làn da trắng sáng như bánh kem, chiếc yếm hoa mẫu đơn nàng đang mặc vì hắn giật mạnh tách khỏi người bị hắn ném sang một bên, nàng chỉ có thể phản kháng yếu ớt, hai mắt ẩm ướt nhìn hắn cầu tình.
-Chúng ta chưa bái đường, không thể làm những việc này.
-Nàng yên tâm, ta sẽ không làm gì quá đáng đâu.
Không làm gì quá đáng, hắn nói nghe thật hay, ngay bây giờ đây hắn đang khi dễ nàng hết lẽ, dù là biết vậy nhưng Hàn Bắc Nguyệt cũng không nghĩ được rõ hơn, vì người trước mắt nàng là người nàng không thể từ chối được.
Vương Lăng nhìn dáng vẻ khiêu khích kia nuốt nước bọt, hắn dần quên luôn cả mục đích của mình, tiến sát tới, mạnh bạo hôn lên đôi nàng, tiếng “chụt, …chụt” phát ra vang từ miệng nhỏ hai người, hắn vân ve núm hoa nàng khiến nàng vô lực để hắn cuốn lấy chiếc lưỡi mềm đinh thơm của nàng.
Lưỡi hắn cuốn lấy lưỡi nàng, dòng nước ngọt của nàng bị hắn tham lam hút cạn, cảm giác hắn chả biết gì hơn là nữ nhân trước mặt này. Hắn thò tay xuống dưới, lọt vào bên trong chiếc động ẩm ướt phía dưới, dù ở nơi nào da thịt nàng đều rất mềm mại đàn hồi, hắn tìm thấy khe núi thần bí muốn dùng ngón tay tiến vào thì bị hai bàn tay nhỏ yếu chặn lại yếu đuối. Hàn Bắc Nguyệt thở hổn hển, miệng bị hắn chiếm cứ cố phát ra lời van xin.
-Đừng.. mà… không.. được…
Nghe nàng yếu giọng van cầu, bộ dáng ướt át, da thịt trắng nõn phập phồng dù cho có là Liễu Hạ Huệ cũng khó mà dừng lại. Cả cổ họng Vương Lăng khô khốc cúi đầu xuống ngậm lấy núm ngực nàng, hắn dùng miệng day day bú nút như hận không thể đem của nàng nuốt hết vào người.
Hàn Bắc Nguyệt dùng hai tay đẩy đầu hắn ra như vô lực, hắn mỉm cười ngón tay chọt sâu vào khe động của nàng ra vào khiến nàng như bị điện giật run rẩy ngả cả người ra sau, hai môi mím chặt, có chút dòng nước chảy ra từ miệng, hai mắt nàng thờ thẫn. Vương Lăng vẫn chưa dừng lại, hắn ngước đầu nhìn nàng tỏ vẻ si mê, hắn đã hiểu rõ vì sao nhiều nam nhân như vậy thích nàng, Tào Lân, Thần Quân, đâu chẳng phải là bậc nam nhân nhất nhì, đều si mê nàng như vậy dĩ nhiên là nàng vô cùng có mị lực như vậy.
Vương Lăng vui mừng vì bản thân đã vô tình chiếm được cảm tình nàng, hắn tuyệt đối sẽ không nhường nàng cho bất cứ ai. Hắn di chuyển đầu xuống phía dưới, kéo tiết khố của nàng xuống, Hàn Bắc Nguyệt dù muốn phản ứng cũng đã quá muộn, âm động hồng hào trần trụi hiện ra trước mắt hắn, nó đã ẩm ướt dưới sự trêu trọc của hắn, cảnh tượng vô cùng động lòng, kích tình.
-Vương Lăng, không được.. ngươi không được nhìn…
Hàn Bắc Nguyệt cố khép chân lại, hắn mặc kệ dùng sức tách hai chân nàng ra, đầu dúi xuống dưới sự kinh ngạc của nàng.
-A. Ngươi làm gì vậy.
Nàng run rẩy xấu hổ muốn độn thổ, hối hận vì lúc đầu đã phản kháng quá yếu ớt để hắn khinh nhờn. Vương Lăng đưa chiếc lưỡi của mình quét quanh mép động, dù là nơi bí ẩn nhưng mùi hương thánh tuyền nhẹ nhàng vẫn tỏa ra, quả nhiên là tiên nữ thì thứ gì đều đẹp.
Hắn như bị hấp hồn lưỡi ngoáy sâu khắp nơi, nhìn hạt đậu nhỏ bên dưới hắn cúi đầu cắn nút say sưa, chiếc lưỡi có dịp luồn lách vào động khai của mỹ nhân, hắn cố sức làm nàng cảm thấy sướng khoái, ngước mắt lên nhìn thấy nàng dù đê mê nhưng vẫn mím chặt môi khiến hắn thầm khâm phục nàng.
Hắn hết mút lại liếm, làm cho nàng dù cho là thánh nữ thanh cao thì cũng phải mềm người đạt khoái cảm, nàng run người giật mình một cái, dòng nước ấm áp trắng tinh từ trong âm động chảy ra ngoài chảy vào miệng hắn. Vương Lăng miệng nhận chút hoa tinh cả người thư sướng, lại nghe được tiếng nức nở êm ái phía trên.
Hắn giật mình ngó lên thấy Hàn Bắc Nguyệt nức nở, hai mắt rơi đầy lệ, nàng lấy hai tay ôm mặt khóc thành tiếng. Vương Lăng hoảng hồn giật mình, đứng phắt dậy, hai tay luống cuống rời khỏi người mỹ nhân. Hắn hai mắt sáng trong, bộ dáng u khuất mở miệng an ủi.
-Nguyệt nhi, ta xin lỗi, là ta không tốt. Ta không nên khi dễ nàng.
-Ta không nghe ngươi nói, ngươi mau cút đi.
Nàng khóc òa lên, vô cùng ủy khuất, nàng cảm thấy bản thân không khác gì những nữ nhân phóng đãng khác, dễ dàng để nam nhân khi dễ như vậy dù biết nam nhân kia không xa lạ, mặt mũi của nàng phải giấu ở đâu đây.
Vương Lăng xoa xoa trán, thật sự hiểu bản thân hơi quá đáng, với một nữ nhân trong sáng như nàng bị hắn khi dễ tới nhường kia thì khó mà chấp nhận, đủ cầm thú rồi. Hắn kiên định đi tới, vòng tay ôm lấy nàng dịu dàng nói:
-Nguyệt nhi, nàng đừng lo. Việc ta làm ta chắc chắn sẽ chịu trách nhiệm, ta sẽ cho nàng lễ thành thân lớn nhất trước giờ để xem ai còn dám nói gì.
-Ngươi nói bậy gì đó. Ai sẽ gả cho ngươi.
Hàn Bắc Nguyệt nín khóc, xấu hổ giấu mặt, nàng vừa vui vẻ nhưng cũng tức giận vì hành động vô lại của hắn. Vương Lăng cười, quay mặt nhìn khuôn mặt giận lẫy của nàng.
-Nàng không gả cho ta, là ta gả cho nàng được không.
-Ngươi nói chuyện sao lại không có quy củ gì hết vậy.
Hắn dịu dàng cầm y phục giúp nàng mặc lại y phục, Hàn Bắc Nguyệt thẹn thùng để hắn hầu hạ mặc đồ, cũng không phản đối. Hắn chỉnh chu cho nàng xong thì mới u buồn nói:
-Như vậy là nàng không chịu gả cho ta. Nếu vậy thì ta chỉ biết chôn chặt kỷ niệm với nàng trong lòng vậy. Ta đi đây.
Hắn đứng dậy bộ dáng muốn bỏ đi khiến nàng giật mình không biết phản ứng sao, nếu lại đuổi hắn thì nàng sợ hãi hắn sẽ thật bỏ rơi mình, nàng đành ủy khuất giọng nức nở.
-Ngươi thật sự thích khi phụ ta sao.
-Xin lỗi nàng, ta sẽ không làm như vậy nữa đâu. Mà dù sao thì có muốn làm sau này cũng không có cơ hội.
Hắn thở ra một hơi dài bước từ từ ra cửa, Hàn Bắc Nguyệt vừa vội vừa giận, nàng vung tay, một bạch quang lướt ngang qua vai hắn đục ngay cửa một lỗ to, để lại trên tường phía sau một lỗ to khác. Hàn Bắc Nguyệt run người, mắt thanh tuyền, giọng ấm ức.
-Ngươi không được đi, làm như vậy với ta còn muốn rời đi.
Vương Lăng mồ hôi lạnh đầy lưng, hắn không nghĩ nàng lại ra chiêu độc như vậy, nếu nhích sang chút thì hắn nguy rồi. Hắn khổ não quay đầu lại vẻ mặt rất biết điều cười hì hì:
-Như vậy thì nàng chấp nhận gả cho ta rồi phải không.
-Đâu có dễ dàng như vậy. Ngươi phải hỏi ý mẫu thân cùng gia gia của ta đã.
-Điều đó là tất nhiên.
Nhìn thấy nàng đã bình tĩnh lại, hắn cũng yên tâm hơn, nàng thì đang nhìn hắn vừa yêu vừa hận làm hắn bối rối, hắn liền lên tiếng hỏi.
-Nguyệt nhi, nàng thích ta không.
-Ngươi hỏi thứ này làm gì.
-Điều này với ta rất quan trọng.
Vương Lăng hai mắt sáng như sao nhìn nàng, Hàn Bắc Nguyệt xấu hổ quay người, một lúc mới trả lời hắn.
-Điều đó, dĩ nhiên là thích.
-Thật vậy. Nhưng mà ta yêu nàng mà nàng chỉ thích ta hình như vẫn chưa đủ.
-Ngươi sao lại lắm điều như vậy.
Hàn Bắc Nguyệt hậm hực làu bàu, nàng quay đầu liếc mắt nhìn hắn rồi trở lại nói.
-Ta không biết, nhưng mà ta thích ở bên cạnh ngươi, nhìn thấy ngươi, ta cũng không hiểu sao.
-Như vậy thì là nàng trong lòng có ta. Ta thật sự rất vui.
Hắn chạy tới vòng tay ôm lấy nàng, hôn chụt lên má nàng một cái khiến nàng xấu hổ. Giờ khoảng cách giữa hắn và nàng đã gần hơn rồi, hắn cùng nàng ngồi đối diện, hắn nhìn nàng mà nàng lại quay đầu nhưng thỉnh thoảng vẫn ngó lấy hắn. Nghĩ đi nghĩ lại, hắn bắt đầu mở miệng:
-Như vậy nàng có thể chấp nhận ta yêu thêm người khác chứ.
-Cứ mơ đi, đừng hòng ta cho phép.
Hàn Bắc Nguyệt phồng má, quay đầu, lần này thật sự không thèm ngó hắn nữa.
Hóa ra dù là có làm gì thì nữ nhân này vẫn là một hủ giấm chua. Hắn chỉ biết cười khổ chịu thua mà thôi.