Linh Kiếm Ma Đế - Ma Linh Song Tu

Chương 219: Triệu gọi sư tỷ




Thoát ra vùng không gian ý thức, hắn liếc mắt nhìn thấy La Phách đang ngồi yên một chỗ chăm chút thanh đao trong tay, Vu Phân có vẻ đang dạy Cổ Lực đọc chữ. La Phách thấy Vương Lăng đã tỉnh lại thì cười hào sảng.

- Không ngờ Vương đệ lại tu luyện nhập thần đến vậy. Đến cả yêu thú tập kích cũng không thèm để tâm.

Hắn nghe ra La Phách không hề có ác ngữ gì, chỉ là nói quá thẳng, quần áo lũ rượi xem ra chiến đầu khá chật vật, có lẽ đã nghĩ ngơi được một lúc nên tinh thần thoải mái. Dù sao do hắn đang tập trung nên khó lòng mà phòng bị, may là đám người La Phách không có ác ý, còn thay hắn hộ pháp. Hắn cảm kích chắp tay:

- Đa tạ La huynh hộ pháp.

- Đừng khách khí, đó là điều tất nhiên phải làm. Đệ cứu bọn ta một mạng, ta cũng không ngại trả lại cái mạng này.

- La huynh làm người quả nhiên khí phách.

Vương Lăng nhìn lên bầu trời đã mờ sáng, hắn tính toán xem ra bản thân ở trong vùng không gian ý thức khá lâu nhưng ở bên ngoài chỉ mới có một đêm. Vương Lăng vươn vai đứng dậy, quay qua nói:

- La Phách huynh theo ta đến đây là đủ ân nghĩa rồi, đường tiếp theo tiểu đệ có thể tự đi được rồi.

- Nếu vậy thì Vương lão đệ cẩn thận.

La Phách biết bản thân thực lực yếu kém, nếu theo tiếp chỉ cản trở mà thôi, sáng suốt liền tự động rời đi. Vương Lăng liếc qua nhìn Vu Phân, thấy nàng vẫn đang chỉ dạy Cổ Lực không có ý cùng đi với La Phách, hắn cũng không nói gì, quyết định lên phía trước thám thính trước.

Sử dụng “Xích Lam Tà Đồng”, cái tên hắn đặt cho đôi mắt âm dương, hắn nhìn rõ được phạm vi yêu thú xung quanh cả trăm dặm đường, so sánh với việc cảm thụ từng luồng linh lực dao động trước kia thì quả nhiên khác một trời một vực.

Hắn thấy rõ ràng phía xa trên núi có một luồng tà khí tỏa ra dày đặc che khuất tất cả tầm nhìn hắn, hắn cố nhìn sâu hơn thì đôi mắt hắn liền nhói lên đau đớn, tầm nhìn đột ngột trở nên tối đen. Hắn dừng phát động âm dương nhãn, hai tay bịt mắt vận một luồng chân hồn mạnh mẽ loại bỏ oan khí xâm nhập. Từ đôi mắt hắn tỏa ra những đám mây màu đen hình dáng những cô hồn dã quỷ dữ tợn tiêu thất trên không trung bị Bạch Linh hỏa diễm của hắn thiêu đốt không còn dấu vết tồn tại.

Vương Lăng thở ra mệt nhọc, một cảm giác khó chịu như xua đuổi hắn rời đi, xem ra bên trên kia có thứ gì đó vô cùng quỷ dị, cũng có thể là một hồi tạo hóa của hắn. Hắn do dự không biết có nên tiếp tục, chỉ tiếc là Tiểu U đã ở lại chỗ của sư tỷ Ảnh Tư Mệnh, nếu không thì hắn cũng không cố kị như vậy.

Đám oan hồn kia dường như đang sợ hãi thứ gì đó làm chúng bay đi tán loạn, lại gần như bay hết về phía hắn, xem ra chúng bị luồng âm dương khí tỏa ra từ âm dương nhãn thu hút. Vương Lăng quyết định lùi ra, rời khỏi cái nơi khốn nạn kia. Hắn chạy về một đoạn lại bị bao vây bởi đám oan hồn, hắn không chút chần chờ thiêu rụi từng con dám bén mảng tới gần. Nắm tay hắn có lại, hắn định bạo liệt dùng Thôn Phệ Hỏa Nhân giải quyết một lần, giọng nói quen thuộc truyền thẳng tới đầu hắn:

- Đừng rút lui, ở nơi đó đợi ta.

- Sư tỷ.

Vương Lăng kinh hô không biết sư tỷ đang ở đâu quan sát hắn, nhìn một lượt xung quanh không có, đến khi nhìn đến trên cánh tay, cổ tay hắn có một sợi chỉ nhỏ vô hình chạy dài đến vô tận. Hóa ra đây là sư tỷ Ảnh Tư Mệnh để lại trên người hắn, xem như sư tỷ còn có lương tâm để tâm hắn, nếu sư tỷ hắn đã nói thì hắn cũng không cần quá tốn sức, từ tốn giải quyết đám oan hồn này.

Một khắc sau từ không trung truyền đến dị trạng, một thiếu nữ trang phục tử y đầy ma mị nhưng nhìn nàng như một vị tiên nữ không nhiễm bụi trần, trên mặt nàng đeo một tầng sa mỏng che đậy đi dung nhan mà bất cứ ai cũng liên tưởng tới một trang tuyệt sắc khuynh quốc khuynh thành. Mấy ngày không gặp lại sư tỷ hắn có xúc động muốn lột bỏ lớp mạng che mặt kia, như nó có sức hút kỳ lạ vậy.

Ảnh Tư Mệnh vừa xuất hiện, cả người nàng uyển chuyển xoay một vòng, y sam tung bay hệt như tiên nhân đang nhảy múa nhưng lại có một tia mê mị chết người. Những oan hồn xung quanh như sợ hãi bay đi tán loạn nhưng dường như muộn màng, từng luồng ám khí vô hình tỏa mạn ra không trung khiến chúng gào thét thê lương rũ rượi trở về với thiên địa. Vương Lăng kinh ngạc nhìn từng đám oan khí tản ra, dần biến thành những đóm ánh sáng nhỏ bị hút về phía cổ tay Ảnh Tư Mệnh đang đeo một vòng tay hắc ngọc.

Vương Lăng nở nụ cười đi tới trước mặt Ảnh Tư Mệnh tỏ ra vui vẻ.

- Sư tỷ thật lợi hại. Tiểu đệ thật mong muốn được tỷ "chỉ dạy"nhiều thứ a.

- Tự bản thân ngươi đã đủ lợi hại rồi, còn cần ta chỉ dạy sao.

Ảnh Tư Mệnh lại dùng cách thức truyền âm nói chuyện với hắn, nàng có chút kinh hãi khi thấy hắn lại không cần nàng chỉ điểm tự kích phát hồn lực, đạt tới Khởi Nguyên trung cấp. Vốn để hắn chịu khổ tầm nửa tháng để cho hắn biết lễ độ, thế nào là “kính trên nhường dưới”, từ bỏ cái thái độ ba phải kia, vậy mà kết quả làm nàng phải lau mắt mà nhìn.

Vương Lăng không biết tâm tư nàng nếu không đã ra tay chỉ dạy nàng một phen, kệ nàng có phải sư tỷ hắn hay không. Ảnh Tư Mệnh cũng nhanh gạt bỏ mọi ý nghĩ liên quan tới hắn, chuyển mắt nhìn lên phía trên đỉnh núi cảm nhận một luồng khí tức tà ác quen thuộc, luồng tà khí này là lý do nàng chủ động đến gặp hắn sớm hơn mấy ngày.

Nàng muốn đi lên đó kiểm nghiệm, truyền một đạo tin cho hắn lại bay đi mất.

- Ta lên đó kiểm tra, ngươi cứ ở đây chờ ta. Tranh thủ rèn luyện một chút.

- Đợi đã sư tỷ.

Vương Lăng kêu nàng lại đã không kịp, ngậm ngùi thở dài. Hắn mà chịu an phận ở đây đánh vài con yêu thú quèn mới lạ, quyết định đi theo. Chỉ là trước đó hắn cần an bài cho Cổ Lực cái đã. Quay lại hắn vẫn thấy Cổ Lực vò đầu nhìn vào bản giấy, Vu Phân nữ nhân này vẫn miệt mài chỉ dạy như vậy.

- Cổ Lực, mau theo ta.

Cổ Lực nghe hắn nói lập tức bỏ lại giấy bút chạy theo, Vương Lăng liền phi đi dẫn đường, chầm chập đợi Cổ Lực tới nơi. Ở trước mắt hắn là một vực sâu cao hun hút, Cổ Lực nhìn qua hắn không hiểu gì đã cảm nhận Vương Lăng vận một chưởng vào lưng Cổ Lực đẩy gã rơi xuống phía dưới.

Cổ Lực ngã nhào trên mặt đất, cũng không có đau đớn, nhưng tạo ra một tiếng vang kinh động yêu thú xung quanh, ở dưới kia một bóng người nhỏ bé lồm cồm bò dậy còn chưa kịp gãi đầu thắc mắc đã có một con yêu lang lao tới, cả hai lao vào giằng co. Vương Lăng quyết định chọn chỗ này cho Cổ Lực rèn luyện, lúc nãy hắn kiểm tra đã thấy nơi này ma thú vừa sức cho Cổ Lực rèn luyện, so về mặt thực lực, hắn chắc rằng yêu thú bây giờ cũng suy yếu như việc tu luyện bây giờ vậy.

Nói như vậy vì thông qua việc chiến đấu cùng Liệt Vương Báo hắn có thể cảm nhận rõ rệt sức mạnh yêu thú cổ đại sức mạnh, tốc độ, trí tuệ đều hơn hẳn yêu thú bây giờ, giống như so sánh động vật kỷ nguyên sinh với động vật hiện đại vậy. Hắn có thể giao đấu cùng yêu thú cấp 4 biến dị hiện tại nhưng lại suýt mất mạng trong miệng yêu thú cấp 3 biến dị. Có lẽ là bản chất, hay có lẽ do nhân loại suy yếu làm yêu thú yếu theo.

Vu Phân vừa phi tới nhìn thấy tình cảnh Vương Lăng đẩy Cổ Lực xuống vực liền trợn mắt tức giận đi tới trách vấn.

- Ngươi làm cái gì vậy. Thấy hắn ngốc nên khi dễ sao.

Vương Lăng đảo mắt qua nhìn Vu Phân, nhàn nhạt đáp.

- Đây xem như là huấn luyện với hắn, để hắn tự rèn luyện thì dễ dàng thức tỉnh huyết mạch hơn.

- Ngươi…

Vu Phân run rẩy chỉ tay về hắn, hắn nhàn nhạt nói tiếp:

- Đau lòng sao. Là vì hắn tội nghiệp hay ngươi có ý khác.

- Ngươi nói vậy là sao.

- Đừng giả ngốc, ngươi với hắn chắc chắn cùng một tộc nhân, đều thuộc Man Lực Thần Tộc. Việc tiếp cận hắn cũng không phải là ngẫu nhiên nhỉ.

Lời Vương Lăng làm thức tỉnh Vu Phân, nàng cuối cùng hiểu Vương Lăng hóa ra đã sớm nhận ra thân phận của nàng, nhảy lùi về làm thế thủ. Vương Lăng chắp tay sau lưng không cử động.

- Đừng lo nghĩ ta có ý đồ gì, nều không thì cả ngươi và hắn đã chết lâu rồi.

Một luồng bá khí các đời Mặc gia tỏa ra mãnh liệt khiến Vu Phân phải run rẩy, nàng hoàn toàn không nghi ngờ nếu như Vương Lăng muốn ra tay. Vương Lăng cũng lười để ý tiếp, hắn sau khi thức tỉnh âm dương nhãn đã có thể nhìn ra sự đồng bộ huyết mạch giữa Cổ Lực và Vu Phân, cũng không ngờ nữ nhân này che giấu đủ sâu, thực lực Nguyên Lực sơ cấp.

Nhưng hắn chắc rằng nàng ta không hề có ác ý nếu không với thực lực nàng cũng không thèm để hắn vào mắt. Hắn cũng không muốn gây thêm chuyện đành nên sử dụng chút khí thế hơn người dọa nàng, mặc dù cho là có đánh thật hắn tin bản thân cũng không thua thiệt.

Nhờ âm dương nhãn mà hắn có thể nhìn thấu linh hồn mà nhận ra sâu cạn nàng, chứ không là trước kia trừ nàng tu lực lượng phổ thông thì hắn mới phát hiện ra.

Vương Lăng quay lưng đi hờ hững để vọng lại:

- Việc của Cổ Lực phiền ngươi. Ta chắc rằng ngươi không muốn hắn chết.

- Đó là đương nhiên.

Vu Phân khó chịu la lên, nàng ghét nhất là những nam nhân mặt trắng như Vương Lăng, ẻo lả giả tạo không có chút khí chất nam nhân, vẫn là người như Cổ Lực là hấp dẫn nàng nhất. Nàng mặc kệ Vương Lăng vì sao bỏ đi, nhảy xuống vách núi âm thầm hỗ trợ Cổ Lực.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.