Linh Huyền Ngâm

Chương 7




bởi vì chân bị thương, nên Tuyên Thiếu Minh quang minh chính đại được nhàn dỗi một ngày, bất quá tới ngày thứ hai, mặc kệ y có làm ra cái bộ dạng gì, Bùi Triển Vân vẫn thiết diện vô tư (công chính nghiêm minh) đem y đá ra khỏi phòng.

nơi luyện công ở ngay tại tiểu viện ngoài phòng của Bùi Triển Vân, dưới mái hiên có kê một cái ghế trúc, Bùi Triển Vân ngồi ở đó, trong tay cầm một cành cây nhỏ, đối Tuyên Thiếu Minh ra lệnh: “hôm nay sẽ luyện trung bình tấn tiếp.”

“lại là trung bình tấn?” Tuyên Thiếu Minh vẻ mặt không muốn. 

“bằng không ngươi muốn học cái gì a?” Bùi Triển Vân dù bận vẫn ung dung hỏi han.

“ít nhất cũng nên dạy ta quyền pháp, kiếm pháp linh tinh gì đó chứ.” Tuyên Thiếu Minh đối với cái loại trung bình tấn mệt chết người này mặc kệ.

“ngươi cho rằng luyện trung bình tấn rất dễ dàng sao?”

“dù sao ta nhìn thấy rất đớn giản đó, cho dù có luyện tốt cũng chẳng có bao nhiêu tác dụng.”

“rèn luyện tốt trung bình tấn sẽ rất có ích cho ngươi về sau.” Bùi Triển Vân đúng dậy đi lại bên cạnh y, nói: “ngươi thử ra tay với ta xem.”

Tuyên Thiếu Minh nhìn hắn không chuyển mắt, hoang mang nói: “ra, ra tay?”

“ừ.” Bùi Triển Vân nghiêm nghị gật đầu, không giống như đang nói giỡn.

Tuyên Thiếu Minh mừng thầm sờ sờ cằm, thầm nghĩ đây chẳng phải là cơ hội tốt để y trả thù Bùi Triển Vân sao?

“đây chính là ngươi nói đấy nhá, vậy đừng trách ta không khách khí.”

Tuyên Thiếu Minh cười kiêu ngạo nắm chặt tay giơ lên đánh thẳng về phía bụng của Bùi Triển Vân, không nghĩ vừa mới đụng tới áo, hắn liền chặn tay xuống dưới, dễ dàng hóa giải thế công của y, cũng dùng lực đem y đẩy ra.

“này, này. này! không phải nói là để cho ta đánh ngươi sao?” sau khi Tuyên Thiếu Minh đứng vững được lại, liền không phục nói.

Bùi Triển Vân buồn nói: “ta lại chưa nói sẽ không đánh trả.”

“ta đây không chơi.” Tuyên Thiếu Minh nhụt chí nói.

“ai nói đây là đang chơi?” Bùi Triển Vân không biết nên khóc hay nên cười, nói: “ta là muốn cho ngươi lĩnh hội được trung binh tấn có bao nhiêu quan trọng, ngươi xem, vừa rồi ngươi đánh về phía ta, hai chân của ta phân nửa cũng không có dịch chuyển.”

Tuyên Thiếu Minh nửa tin nửa ngờ liếc xuống mặt đất, quả thật phát hiện hai chân của Bùi Triển Vân vẫn bảo trì tại chỗ.

Bùi Triển Vân nói: “bằng không ngươi thử lại lần nữa xem.”

Tuyên Thiếu Minh suy nghĩ một chút, nói: “ta ở sau lưng ngươi ra tay có được không?”

“có thể.” Bùi Triển Vân không sao cả nói.

hắc hắc, ta cũng không tin ở sau lưng mà ngươi vẫn nhìn được.

Tuyên Thiếu Minh tự cho là mình đã nắm chắc phần thắng, chạy đến phía sau Bùi Triển Vân, hai bàn tay âm hiểm cọ cọ vào nhau.

“sư huynh, nếu lát nữa ngươi bị thương cũng không nên trách tội ta nha.”

“ngươi cứ việc đến.”

“ta đây đã tới rồi?”

“đến đây đi.”

“ta đây đến thật nhá?”

“…”

nhân cơ hội, Tuyên Thiếu Minh toàn thân tụ lực bỗng nhiên ra sức nhằm về phía Bùi Triển Vân, mục tiêu gần trong gang tấc, y chắc chắn nhất định sẽ đánh cho Bùi Triển Vân bay ra ngoài, vừa nghĩ tới có thể làm cho gương mặt của hắn trướng căng lên lộ vẻ thất bại, trong lòng y kìm lòng không đậu phá lên cười.

“oa a——”

“phanh.”

“ha ha ha ha ha.”

nhưng mà, cuối cùng người phát ra tiếng cười lại là Bùi Triển Vân, mà trật vật từ trên mặt đất đứng lên mới là Tuyên Thiếu Minh, lúc này đang thầm nghĩ muốn đào cái động sâu ba thước mà chui vào.

“tiểu sư đệ, trước khi ra tay cũng phải suy nghĩ, không phải cậy mạnh liền có thể giải quyết hết thảy.” Bùi Triển Vân ngửa mặt lên trời cười muốn lộn nhào.

“ngươi ngươi ngươi ngươi vừa rồi sao lại tránh?” đáng giận! Tuyên Thiếu Minh thật sự hoài nghi ở sau lưng hắn có phải hay không cũng có mắt, bằng không khi mình đánh tới, hắn như thế nào có thể xoay người tránh thoát, hại mình không dừng lại được phi thẳng về phía trước, ngã chổng vó.

“ta có nói ta sẽ không né sao?” Bùi Triển Vân cười đã đủ, chỉ chỉ xuống phía dưới, nói: “xem, ta không hề di chuyển nhá.”

Tuyên Thiếu Minh làm gì còn có tâm trạng mà xem, sắp tức chết rồi, nói: “ngươi căn bản là muốn đùa giỡn ta.”

Bùi Triển Vân đứng thẳng người lại, cười nói: “ta còn thật sự lấy thân mình ra làm mẫu cho ngươi, là ngươi không chuyên tâm, còn muốn giở trò quỷ.”

“ngươi lấy lòng dạ tiểu nhân đo lòng quân tử, ta mới không có giở trò quỷ.” Tuyên Thiếu Minh mặt dày cực lực phủ nhận.

Bùi Triển Vân cũng không truy cứu, chỉ nói: “tốt lắm, hiện tai nên tiếp tục luyện tập.”

“luyện thỳ luyện.” Tuyên Thiếu Minh nhỏ giọng khinh thường nói, đi lại chỗ Bùi Triển Vân, xoa xoa cái chân, khuỵ chân chổm hổm xuống.

Bùi Triển Vân thật cẩn thận quan sát tư thế của y, khoanh tay lại hỏi: “vừa rồi ta có đứng như vậy sao?”

Tuyên Thiếu Minh nhìn nhìn chân cùng tay mình, gật gật đầu nói: “đúng vậy a.”

Bùi Triển Vân đột nhiên dùng cành khô đánh một cái vào mông Tuyên Thiếu Minh, tựa tiếu phi tiếu nói: “ta tin tưởng chính mình sẽ không bao giờ làm ra cái tư thế chướng tai gai mắt như thế này.”

“nói thỳ nói đi, đừng loạn đánh ta.” Tuyên Thiếu Minh thẹn quá thành giận đẩy cành khô ra.

“không đánh sợ ngươi không nhớ được.” Bùi Triển Vân lại ở trên mông y quất mất quất, nói: “thu mông lại.”

Tuyên Thiếu Minh ăn đau một lần, sống lưng nhất đĩnh (thẳng), cái mông cũng thu lại. 

“còn có ở đây cũng thu lại đi.” Bùi Triển Vân vỗ vỗ cái bụng y.

“ngươi đủ chưa hả?” Tuyên Thiếu Minh rống giận.

“chưa đủ.” Bùi Triển Vân vẻ mặt nghiêm túc, một bên dùng cành khô chỉ điểm một bên nói: “hai chân giữ thăng bằng, cơ chân dụng lực, đầu ngẩng lên, mắt nhìn thẳng về phía trước.”

Tuyên Thiếu Minh trong lòng không phục vẫn là không phục, nhưng vẫn chiếu theo lời của Bùi Triển Vân nhất nhất làm theo.

trải qua điều chỉnh, Tuyên Thiếu Minh cuối cùng cũng đứng trung bình tấn ra dạng, Bùi Triển Vân miễn cưỡng vừa lòng gật gật đầu, nhìn nửa ngày, ra lệnh nói: “đứng đến giờ cơm trưa, bảo trì tư thế này không được nhúc nhích.”

“đến tận giờ cơm trưa?” kia ít nhất cũng phải một canh giờ a!

“có ý kiến gì sao, chúng ta có thể kéo dài đến qua giờ cơm trưa cũng được?” Bùi Triển Vân mỉm cười nói.

“ta. không. có.ý. kiến.” thanh âm nghiến răng nghiến lợi.

“tốt lắm!”

thật vất vả mới đợi được đến giờ cơm trưa, mông của Tuyên Thiếu Minh đã muốn ăn không ít roi vọt, mỗi lần y không kiên trì được thả lỏng thân thể, là thân ảnh của Bùi Triển Vân sẽ như quỷ đột nhiên xuất hiện sau lưng y, làm cho y ngay cả thở cũng không thở được.

bây giờ bảo cho y nghỉ ngơi, vậy mà lại bắt y đi đến khỏa thực phòng lấy cơm, đáng giận!

nhu nhu cái mông, Tuyên Thiếu Minh một đường cúi gằm mặt chỉ lo nén giận, không nghĩ tới lại va phải một người, đợi y tập trung nhìn lại, trước mắt chính là ***g ngực to lớn của một nam tử.

y chậm rãi ngẩng đầu nhìn lại, đối phương ước chừng cao hơn y hai cái đầu, khuôn mặt đoan chính giống như đao tước rìu đục, ót thượng quang giám động lòng người(1), ưng mâu sắc bén cụp xuống, ánh mắt dừng ở trên người y.

Tuyên Thiếu Minh nhớ tới đệ tử ngày hôm qua động thủ với y, tái suy nghĩ một chút tình huống trước mắt, trong lòng không khỏi có chút khiếp đảm.

“đối…đối…đối không…” muốn giải thích một chút nhưng không hiểu sao không thể nói lưu loát được.

“ta là tam sư huynh của ngươi, Võ Kinh.” đối phương mở miệng nói, thanh âm trầm thấp.

“tam sư huynh hảo! nghe đại danh của tam sư huynh đã lâu, hôm nay gặp mặt, quả nhiên không phải người bình thường a.” Tuyên Thiếu Minh chạy nhanh nịnh nọt nói.

Võ Kinh thản nhiên đáp: “sư đệ quá khen.”

lúc này, Hàn Nguyệt bỗng nhiên xuất hiện, Tuyên Thiếu Minh liền hoa tâm nộ phóng, kéo lên nụ cười mê người tự nhận, kêu lên: “ngũ sư tỷ hảo.”

Hàn Nguyệt nhìn Võ Kinh liếc mắt một cái, ánh mắt Võ Kinh lóe lên, sau đó hai người đều tự dời đi, lưu lại Tuyên Thiếu Minh mê muội đứng tại chỗ nhìn theo bóng lưng mê người của Hàn Nguyệt không thôi.

(1) đầu trọc bóng loáng. ^^


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.