“To gan, tẩm cung của vương thượng là nơi nha hoàn ngươi có thể hô to gọi nhỏ sao, còn không mau lui ra!”
Thị vệ canh cửa nghiêm giọng trách mắng.
“Van cầu ngươi, cho ta vào gặp Tần cô nương”
“Thân thể Tần cô2nương suy yếu, vương thượng ra lệnh không cho bất cứ kẻ nào quấy rầy. Đi mau!”
Tiếng nói ồn ào ngoài cửa làm Tần Lạc Y ngạc nhiên, trong lòng nàng càng thêm bất an, nàng đưa một tay vén chăn lên để5chuẩn bị xuống giường
“Chủ tử, người muốn làm gì?”
Thái Nam hoảng sợ, vội vàng bước đến chổ Tần Lạc Y.
“Thái Nam, mau theo ta ra xem!”
Tần Lạc Y đứng dậy, định tìm áo choàng của mình mà không thấy. Dưới tình thế cấp6bách, nàng với tay cầm lấy chiếc áo choàng của nam giới ở bên cạnh.
“Chủ tử, áo choàng đó là của vương thượng!”
Thái Nam bị hù dọa không nhẹ.
Trên chiếc áo choàng lông cáo thuần màu có ký hiệu tượng trưng cho quyền5lực của hoàng thất Da Luật, ký hiệu tỏa ra ánh sáng rực rỡ dưới ánh nến lờ mờ làm Thái Nam sợ hãi.
Áo choàng của vương thượng có thể để người khác mặc sao?
Nàng từng nghe nói trước đây có một phi3tử ỷ vào bản thân được sủng ái mà mặc thử áo choàng của vương thượng, kết quả là bị xử tử ngay lập tức.
Bây giờ chủ tử của nàng…
Tần Lạc Y khó hiểu nhìn gương mặt nhỏ nhắn đang dần tái nhợt đi của Thái Nam, sau đó lại nhìn chiếc áo choàng trên người mình rồi khẽ cười một tiếng:
“Em nghĩ rằng ta thích y phục của vương thượng các em sao? Đó vì trời lạnh mà ta lại không tìm được áo choàng của mình”
Tần Lạc Y nói xong liền đi ra ngoài.
Chân Thải Nam mềm nhũn, thiếu chút nữa khụy xuống.
Trời ạ, chủ tử nghĩ về áo choàng của vương thượng như vậy sao?
“Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Tần Lạc Y đưa một tay đẩy cánh cửa tẩm cung ra.
Các thị vệ ngoài cửa vừa nhìn thấy Tần Lạc Y xuất hiện thì ngay lập tức quỳ trên mặt đất.
“Tiểu nhân xử lý không thỏa đáng, làm ầm ĩ đến Tần cô nương, mong cô nương tha tội.”
Tần Lạc Y cau mày lại
“Các ngươi đứng lên đi”
Sau đó nàng chuyển ánh mắt sang nha hoàn.
Nha hoàn vừa thấy Tần Lạc Y đi ra thì nhanh chóng chạy tới trước mặt nàng.
“Tần cô nương, cầu xin người đến Tử Tiêu Hiên một chuyến, Ninh phi…”
Nàng ta thở hổn hển.
Trong lòng Tần Lạc Y kinh ngạc, Tử Tiêu Hiên?
Ninh phi?
Nàng ta vừa muốn nói thì Thái Nam đã bước lên trước mặt nha hoàn kia, sau đó rất không khách khí mà nói:
“Tại sao chủ tử ta phải nghe ngươi, người ở Tử Tiêu Hiên các ngươi làm hại chủ tử ta còn chưa đủ sao? Bây giờ còn tới đây xin giúp đỡ!”
Nha hoàn kia vừa nghe Thái Nam nói thế thì gấp đến mức nước mắt đều rơi xuống.
“Thái Nam, lui ra”
Tần Lạc Y khẽ quở trách.
Thái Nam mím môi, bước lên đỡ Tần Lạc Y.
“Đứng lên đi, nói cho ta biết chuyện gì đang xảy ra?”
Giọng nói mềm mại tràn ngập sức mạnh xoa dịu lòng người.
Nha hoàn kia mang vẻ mặt cầu xin:
“Bây giờ vương thượng đang ở Tử Tiêu Hiên, ngài…ngài muốn đánh chết Ninh phi!”
“Cái gì?”
Sắc mặt Tần Lạc Y thay đổi, hoảng sợ thiếu chút nữa đứng không vững, thân thể lung lay một cái, may mà có Thái Nam ở bên cạnh đỡ nàng.
Mà khuôn mặt của nàng cũng trở nên tái nhợt.
“Mau mau dẫn đường cho ta!”
Tần Lạc Y vội vàng nói với nha hoàn kia
Ba người vội vội vàng vàng đi về phía Tử Tiêu Hiên.
Lúc đi ngang qua hoa viên, một cơn gió lạnh thổi qua, dường như muốn thổi bay cơ thể Tần Lạc Y.
“Tần cô nương…”
Giọng nói dễ nghe của nữ nhân truyền đến.
Tần Lạc Y quay đầu lại thì thấy Cơ thiếp đang vội vội vàng vàng bước về phía nàng, theo sau nàng là nha hoàn tùy thân.
“Là cô…”
Tần Lạc Y hơi nhíu mày.
Cơ thiếp bước đến bên cạnh nàng nói:
“Hôm nay Ninh nhi đã quá lỗ mãng rồi, ta sợ khi vương thượng trở về sẽ nổi giận nên sai bọn nha hoàn dò la, ai ngờ…”
Tần Lạc Y nhìn đôi mắt xinh đẹp của Cơ thiếp.
“Cô cũng muốn đến Tử Tiêu Hiên?”
Cơ thiếp gật đầu.
Lòng Tần Lạc Y run lên nhưng nàng không cho phép bản thân suy nghĩ nhiều.
“Chúng ta mau đi thôi!”
Cơ thiếp gật đầu đồng ý, nhưng…
Ánh mắt của nàng dừng trên áo choàng Tần Lạc Y đang khoác.
Ngay sau đó khuôn mặt Cơ thiếp hơi ngẩn ra, đây không phải áo choàng của vương thượng sao?
Sao nàng ta lại mặc?
Lẽ nào nàng ta không biết…
Có điều cái gì Cơ thiếp cũng không nói mà kích động bước đi theo đám người đến Tử Tiêu Hiên.
Lúc các nàng đến Tử Tiêu Hiên, bên trong Tử Tiêu Hiên yên tĩnh đến đáng sợ. Nhờ thị vệ canh cửa nên Tần Lạc Y biết Da Luật Ngạn Thác vẫn còn ở bên trong, chưa rời khỏi.
Khuôn mặt Cơ thiếp có chút hoảng sợ, nàng đưa đôi mắt đầy nghi ngờ lướt nhanh qua nha hoàn đang đứng ở cửa, sau đó không nói hai lời mà đẩy cửa đi vào trong.
“A…”
Một tiếng hô kinh hãi vang lên từ miệng Cơ thiếp làm cho Tần Lạc Y đang đi phía sau càng thêm hoảng sợ
“Làm sao vậy?”
Trái tim Tần Lạc Y như muốn vọt lên cổ họng.
Tuy rằng nàng không thấy được cái gì, nhưng mà chuyện có thể làm cho Cơ thiếp bình thường luôn tỉnh táo trở nên sợ hãi thì có lẽ đó là một cảnh rất đáng sợ.
“Ai cho ngươi vào, ra ngoài ngay lập tức!”
Một tiếng gầm lớn từ trong phòng truyền ra.