Trên mặt Da Luật A Bảo Cơ hơi lộ vẻ không vui, dù sao cái chữ chết ai cũng kiêng kỵ, nhưng nhìn Đông Lâm Vương che chở cô gái này như thế, nói vậy vẫn là nên nghe một chút nguyên nhân. Hắn điều chỉnh2hơi thở, nhịn lửa giận trong lòng xuống.
Mà Hoàng hậu bên cạnh cũng bị lời nói của Tần Lạc Y làm cho hoảng sợ. Cô gái này thế nhưng to gan như thế. Nàng không biết nếu không có Đông Lâm Vương bảo vệ, cái mạng5nhỏ của nàng đã sớm khó giữ được sao?
“Ngươi… dám đe dọa trẫm!” Giọng nói của Da Luật A Bảo Cơ mơ hồ còn có thể nghe thấy tức giận.
“Sao? Chính cái gọi là lời thật mất lòng, không tin cũng là lẽ thường tình!” Tần6Lạc Y hừ lạnh, lập tức nói:
“Ngươi không tin, đừng ngại mà ăn hết đồ ăn trước mặt, ta dám nói, đầu ngươi nhất định sẽ đau như nứt ra!”
Chúng thần một trận kinh hãi, nhôn nhao nhìn về phía hoàng đế trên đại điện.
Mà Da5Luật Ngạn Thác thì lại hăng hái nhìn Tần Lạc Y, khóe miệng hơi cong lên, cô gái này, quả nhiên xứng đáng làm người của hắn.
Vẻ mặt Da Luật A Bảo Cơ khẩn trương, nhưng ngay sau đó, một trận cười sang sảng truyền khắp3đại điện.
“Trẫm đoán ngươi nhất định là hận trẫm, cho nên mới dọa trẫm!”
“Đối với bệnh tật, ta chưa bao giờ nói đùa! Hay là… ngươi quả nhiên sợ!” Tần Lạc Y nhìn Da Luật A Bảo Cơ đang ra vẻ bình tĩnh, trong mắt một trận chế giễu, thản nhiên mở miệng.
“Tần cô nương, ngươi to gan như thế chẳng lẽ không biết hậu quả hay sao? Đừng ỷ vào việc Đông Lâm Vương sủng ái thì đắc tội như vậy! Long uy là không thể xúc phạm!” Hoàng hậu ở một bên mở miệng nói.
“Hoàng hậu…” Da Luật A Bảo Cơ ngắt lời hoàng hậu, hắn nhìn Tần Lạc Y một hồi lâu, sau đó vung tay lên.
“Được, trẫm liền xem xem, bằng không ngươi còn tưởng rằng trẫm sợ nữ tử người Hán như ngươi!” Hắn cầm lấy đồ ăn bên người.
Tần Lạc Y khinh miệt giương mắt nhìn hắn, chẳng lẽ hắn không biết phô trương thanh thế sẽ tự làm khổ mình sao? Thật sự là tự chuốc lấy phiền phức!
Một miếng, hai miếng, ba miếng… bốn miếng…
“Xem ra nữ tử nhà ngươi quả thật là trêu đùa trẫm! Trẫm không có sao!” Da Luật A Bảo Cơ lớn tiếng nói, hắn không nhịn được cười, bản thân lại nhàn rỗi chơi đùa với nàng như vậy.
Tần Lạc Y nâng mày, ánh mắt lạnh lùng đung đưa như nước suối phấp phỏng, nàng cứ đứng như vậy, không nói lời nào, gương mặt tuyệt mỹ lộ ra nụ cười lạnh, giống như ngọc đẹp không có chút tì vết.
Da Luật A Bảo Cơ nhìn Tần Lạc Y, vẻ bình tĩnh của nàng khiến hắn có chút hoảng hốt, ánh mắt hắn tối sầm lại, lại gắp lấy đồ ăn bỏ vào trong miệng.
Lúc mọi người ở đây đều thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên…
Da Luật A Bảo Cơ đột nhiên run tay, làm rớt đồ ăn xuống đất, hai tay ôm đầu, trên trán đổ mồ hôi liên tục, gân xanh nổi lên.
“A…” hắn kêu to, thân thể run mạnh, đầu truyền đến cơn đau tê buốt làm hắn khó mà tự kiềm chế, tựa như có một thanh đao nhọn đâm xuyên qua đầu.
Da Luật A Bảo Cơ vì đau đớn mà phát ra âm thanh như thú bị nhốt, hoàng hậu bên cạnh bị dọa đến hoang mang lo sợ.
“Hoàng thượng… ”
“Hoàng thượng… người đâu, mau truyền ngự y!”
Phía trên đại điện nhất thời hoảng loạn, chúng đại thần đều bộc lộ vẻ kinh sợ.
Chỉ có Tần Lạc Y lạnh lùng đứng ở trên đại điện, dáng vẻ điềm tĩnh tự nhiên, đôi mắt u tối nhìn mọi thứ xảy ra trước mặt.
Còn có… Đông Lâm Vương Da Luật Ngạn Thác đem vẻ bình tĩnh của Tần Lạc Y thu hết vào trong đáy mắt