Một lát sau.
“Vương thượng, nô tì đã giúp chủ tử thay y phục!” Thái Nam đi đến trước mặt Da Luật Ngạn Thác nói.
Da Luật Ngạn Thác quay người lại, khi hắn thấy Tần Lạc Y đứng cách đó không xa, trong lòng nhất thời bị một tấm chân tình dao động.
Tần Lạc Y mặc một bộ y phục trắng,2chỉnh tề rung động lòng người mà đứng ở nơi đó, yên lặng, nhưng càng khiến cho người ta kinh ngạc đến mức giật mình, áo choàng lông cừu tuyết trắng càng tô điểm vẻ tuyệt mỹ của nàng, “mặt như trăng rằm mùa thu, sắc như hoa xuân buổi sớm, mái tóc bằng như dao xén, lông mày rõ5như mực kẻ” (1), thật như gió phất qua cây ngọc, tuyết bọc nụ hoa, lại thêm trời sinh tính trong trẻo nhưng lạnh lùng, thực đúng là dùng câu “trăng lạnh mênh mông” để hình dung.
(1) “mặt như trăng rằm mùa thu, sắc như hoa xuân buổi sớm, mái tóc bằng như dao xén, lông mày rõ như mực6kẻ”: trích trong Hồng Lâu Mộng (Tào Tuyết Cần) để tả Bảo Ngọc
Tần Lạc Y bị ánh mắt táo bạo của Da Luật Ngạn Thác nhìn mà ngượng ngùng, nàng nhẹ giọng hỏi Thái Nam: “Thế nào? Có gì không bình thường sao?”
Thái Nam che miệng cười: “Đúng là chủ tử rất đẹp!”
Gương mặt tươi cười của Tần Lạc Y5có chút đỏ hồng.
Ngũ quan cương nghị thâm thúy của Da Luật Ngạn Thác bị một vẻ đẹp bao phủ, hắn đi đến trước mặt Tần Lạc Y, lấy cây trâm ngọc Thái Nam đưa lên.
Đây là cây trâm ngọc Tần Lạc Y vẫn luôn mang theo, một cây trâm màu xanh lục có mùi hương, cả cây trâm dùng3một khối ngọc chạm khắc mà thành, viên ngọc phía trên là từ san hô, được khảm nạm tinh xảo bên trong, lóng lánh, tuyệt mỹ vô cùng.
“Trâm như mỹ nhân, thật khiến cho người ta yêu mến!” Da Luật Ngạn Thác tán thưởng nói, ngay sau đó liền nhẹ nhàng mà đem cây trâm này kẹp giữa búi tóc của Tần Lạc Y, trong mắt là một mảnh nhu tình.
Tần Lạc Y hơi hốt hoảng, trong lòng như con nai con đang loạn, nàng không nghĩ nam nhân bá đạo này cũng có mặt dịu dàng như thế.
Sau khi cài trâm, ánh mắt Da Luật Ngạn Thác lộ vẻ hài lòng, rồi sau đó theo mắt mà nhìn thấy miếng ngọc bội bên hông Tần Lạc Y.
Một đôi con ngươi trong nháy mắt lại trở nên vừa nóng vừa sắc bén, vẻ kiêu ngạo bao phủ ngũ quan cương nghị.
“Ngươi muốn làm gì?” Khi Tần Lạc Y thấy biểu cảm của hắn thay đổi, đột nhiên cả kinh, nàng biết lúc này hắn đang tràn ngập nguy hiểm.
“Đừng cử động!” Da Luật Ngạn Thác nhẹ nhàng quát, bàn tay to dùng một chút lực giật lấy miếng ngọc bội trên người nàng, vung tay lên, toàn bộ miếng ngọc bội bị chưởng vỡ tan tành.
“Không…” Tần Lạc Y kinh hãi, sau khi nàng nhìn thấy miếng ngọc bội vỡ nát, lửa giận dâng lên toàn bộ đôi mắt, tên khốn kiếp này, đây là vật Tang đại ca tặng cho mình, thế nhưng bị hắn làm hỏng rồi!
Nàng oán hận, bàn tay siết chặt thành quyền, hận không thể tiến lên bóp chết hắn.
Da Luật Ngạn Thác cố ý làm bộ như không thấy cơn thịnh nộ của Tần Lạc Y, hắn đúng là không thích nhìn khối ngọc này, về sau nàng chỉ có thể đeo vật của hắn đưa.
Nghĩ đến đây, hắn liền lấy mảnh mệnh phù tùy thân bên người hạ xuống, kéo Tần Lạc Y qua, cúi người.
Đông Lâm Vương cao cao tại thượng này, thế mà lại quỳ một chân trên mặt đất.
Tần Lạc Y và Thái Nam ở sau lưng đồng thời trừng lớn hai mắt.
Sau khi đem mệnh phù thắt thật chặt ở bên hông Tần Lạc Y, Da Luật Ngạn Thác đứng lên.
“Không được ném thứ bổn vương tặng cho nàng!” Hắn ở bên tai nàng nhẹ nhàng nói.
Tần Lạc Y cúi đầu nhìn miếng mệnh phù này nói: “Đây là cái gì?” Nàng cau mày, nhìn trái nhìn phải cũng không hiểu đây là cái gì.
Da Luật Ngạn Thác cười sang sảng, cầm lấy bàn tay nhỏ bé của Tần Lạc Y, nàng không hiểu cũng không hề gì, chỉ cần biết rằng nàng không ném nó đi là tốt rồi.
“Đây là ký hiệu cho thấy từ nay về sau nàng thuộc về bổn vương!” Lời nói tà mị lộ ra cương quyết chiếm làm của riêng.
“Ngươi…” Tần Lạc Y nổi đóa.
“Đừng có mơ tưởng chuyện tháo xuống, nếu không sẽ bất lợi cho nàng!” Da Luật Ngạn Thác đe dọa.
Thái Nam đi theo phía sau mở to hai mắt nhìn, trời ạ, Đông Lâm Vương thế nhưng lại đem mệnh phù tượng trưng cho thân phận vương giả trao cho chủ tử, mà chủ tử rõ ràng còn không biết tầm quan trọng của mệnh phù này.
Mệnh phù là tượng trưng cho thân phận hoàng tộc, cũng là tượng trưng cho uy quyền, nhìn thấy mệnh phù là tương đương với việc nhìn thấy bản thân Đông Lâm Vương, giống như thanh thượng phương bảo kiếm của hoàng đế người Hán.
Mà mệnh phù của vương thượng lại giao cho chủ tử, có phải là đại diện…
Thái Nam thầm nghĩ, trong lòng một trận vui vẻ, xem ra ngày lành tháng tốt đã qua rồi.