Tang Trọng Dương nghe Tần Lạc Y nói như vậy, tự nhiên trong lòng cảm thấy đau xót, trong giọng nói chất chứa đau khổ:
“Y nhi ngốc, dù sao hắn cũng mang họ Da Luật, đây là sự thật không thể thay đổi, Tang đại ca sợ sau này khi muội gả vào Da Luật hoàng thất thì sẽ rất vất vả!”
Tần Lạc Y cười khẽ, đáy mắt lộ vẻ kiên cường: “Tang đại ca, Y nhi biết trong lòng huynh lo lắng, nhưng huynh yên tâm đi, ta nhất định2sẽ chăm sóc tốt cho bản thân mình!”
“Lẽ nào Da Luật Ngạn Thác thực sự tốt như vậy, khiến muội dù chết cũng phải theo hắn?”
Tang Trọng Dương có phần khó chịu, hắn nghĩ thời gian mình bỏ đi lâu như vậy đã có thể buông xuôi tất cả, nhưng hắn phát hiện ra dù mình nôn nóng thế nào cũng vẫn không làm được.
“Tang đại ca… ta…”
Tang Trọng Dương lớn tiếng khiến cơ thể Tần Lạc Y hơi run run, nàng sợ hãi nhìn hắn, không dám nói gì nữa5bởi vì trong ấn tượng của nàng, Tang đại ca vẫn luôn luôn dịu dàng, lễ độ, hắn chưa từng nổi giận với mình cũng chưa từng trút giận sang người khác.
Sau khi trông thấy bộ dạng sợ hãi của Tần Lạc Y, trái tim đang phẫn nộ của Tang Trọng Dương cũng bắt đầu mềm mại lại, bàn tay to lớn của hắn khẽ kéo lấy bàn tay nhỏ nhắn của Tần Lạc Y nói:
“Xin lỗi Y nhi, Tang đại ca không nên nổi giận với muội. Chỉ là… chỉ6là Tang đại ca rất hiểu tính cách của Y nhi, lẽ nào muội cho rằng mình thích hợp với cuộc sống ở vương phủ sao? Y nhi, muội đừng quên, Da Luật Ngạn Thác còn những phi tần khác, lẽ nào muội thực sự muốn sau này đi tranh giành tình cảm cùng những người phụ nữ đó hay sao?”
Lời nói của Tang Trọng Dương như roi da quật vào lòng Tần Lạc Y, lưu lại từng vệt máu, sắc mặt của nàng trở nên nhợt nhạt, lại càng vô5lực, nàng hiểu rõ lời nói của Tang đại ca đều là sự thật và cũng là chuyện nàng luôn trốn tránh đến giờ.
“Y nhi, Tang đại ca không phủ nhận Da Luật Ngạn Thác thật lòng với muội, nếu không hắn cũng sẽ không hy sinh cho muội nhiều như vậy, nhưng suy cho cùng hắn cũng không giống người bình thường, hắn có thể rong ruổi trên sa trường, không thể mỗi ngày ở trong vương phủ xử lý mâu thuẫn giữa các phi tần, nữ nhi sinh ra3trong gia đình quan lại đều hiểu rõ và tinh tường cách để tranh quyền đoạt lợi, nhưng mà Y nhi thì khác, muội quá đơn thuần, Tang đại ca thật sự không yên lòng về muội!” Vẻ đau lòng hiện lên trên khuôn mặt Tang Trọng Dương, lời nói của hắn cũng vô cùng chân thành tha thiết.
Ngón tay Tần Lạc Y theo bản năng co lại, đáy mắt hiện lên vẻ bất an khiến cho tầng hơi nước ngưng tụ tại chỗ sâu nhất trong đáy mắt: “Hắn… hắn sẽ bảo vệ Y nhi!”
Trong mắt Tang Trọng Dương vẽ ra hình ảnh của một người con gái tịch mịch cô đơn đến tan nát cõi lòng, sau khi nhìn Tần Lạc Y thật lâu, hắn than nhẹ một tiếng nói:
“Y nhi, muội nghĩ Da Luật Ngạn Thác sẽ bảo vệ muội thế nào đây? Lẽ nào hắn thực sự có thể buông bỏ vinh hoa phú quý, vứt bỏ Da Luật hoàng thất chỉ để ở cùng với muội sao?”
Trái tim Tần Lạc Y thoáng chốc khẽ run, về chuyện này nàng cũng đã từng hỏi Da Luật Ngạn Thác, nhưng đương nhiên hắn có suy nghĩ và cách làm của mình, nàng biết rõ, sở dĩ mình vẫn ở trong vương phủ không phải vì đã quen với cách sống này mà vì yêu hắn, yêu người đàn ông khiến hết thảy phụ nữ đều si mê kia.
Sau khi Tang Trọng Dương thấy vẻ mặt Tần Lạc Y thì không nói hai lời, một tay kéo lấy tay nàng đứng lên: “Y nhi, đi cùng Tang đại ca đi?”
“Hả?”
Tần Lạc Y vô cùng ngạc nhiên, nhưng vẫn để cho Tang Trọng Dương kéo mình, sau một lúc nàng mới phản ứng lại: “Tang đại ca… Không…”
“Y nhi, nếu Da Luật Ngạn Thác có thể buông bỏ mọi thứ, Tang đại ca cũng không sợ sau này muội sẽ chịu uất ức , nhưng muội biết rõ hắn không thể, phải không? Cho nên, hôm nay ta phải dẫn muội đi, đây cũng là mục đích ta đến gặp muội lần nữa!” Tang Trọng Dương cầm bàn tay nhỏ bé của Tần Lạc Y đi về hướng cầu thang.
“Không… Tang đại ca… Y nhi… Y nhi không thể đi theo huynh!” Tần Lạc Y nghẹn ngào vùng vẫy, tuy nàng không có sức lực nhưng muốn nàng rời đi như thế, nàng cam lòng sao?
“Y nhi.”
Tang Trọng Dương trông thấy bộ dạng chật vật của Tần Lạc Y, bàn tay to mạnh mẽ nắm chặt bả vai của Tần Lạc Y:
“Ta tuyệt đối không muốn sau này thấy muội phải chịu tủi cực, ta biết trong lòng muội xem ta như ca ca, vì thế ta làm đại ca lại càng không thể trơ mắt nhìn muội nhảy vào hố lửa!” Tang Trọng Dương lớn tiếng nói.
“Tang đại ca…” Môi Tần Lạc Y run rẩy.
Đúng lúc này ——
“Buông Y nhi ra!” Một giọng nói nghiêm khắc, lạnh như băng gần như vang vọng toàn bộ căn phòng tao nhã.
Tang Trọng Dương và Tần Lạc Y theo phản xạ đồng thời nhìn về phía phát ra âm thanh…
Chỉ thấy thân hình cao lớn cường tráng của Da Luật Ngạn Thác đứng ngay trên cầu thang, ánh mặt trời chiếu rọi trên gương mặt tối sầm của hắn, lộ ra vẻ tàn bạo khiến kẻ khác vô cùng khiếp sợ!
Sắc mặt Tần Lạc Y trong phút chốc không còn chút máu, nàng cảm thấy khí huyết toàn thân đều bị đảo ngược.
“Thác…” Vất vả lắm, Tần Lạc Y mới tìm được giọng nói của mình, dù thế nào nàng cũng không nghĩ Da Luật Ngạn Thác sẽ tìm đến nơi này, hơn nữa không cần đoán cũng nhìn ra được hắn thực sự đang rất tức giận!
Hiển nhiên Tang Trọng Dương đã khôi phục lại sau khi khiếp sợ, hắn kiêu ngạo lạnh lùng đứng đó, im lặng kéo lấy bàn tay nhỏ bé của Tần Lạc Y.
“Tang đại ca…” Tần Lạc Y bị động tác mạnh bạo của hắn dọa cho hoảng sợ, muốn rút tay ra cũng rút không được, dù sao cũng đang ở kinh thành, nếu như Da Luật Ngạn Thác thực sự nổi giận thì Tang đại ca sẽ rất nguy hiểm.
Sau khi Da Luật Ngạn Thác trông thấy sự khiêu khích đó thì lại càng phẫn nộ, trong đôi mắt sắc bén như chim ưng ưng tràn ngập từng đám lửa giận, gần như muốn đốt cháy người đàn ông trước mặt.
“Y nhi, lại đây.” Hắn cố hết sức nhịn sự tức giận trong lòng, trầm giọng nói.
Hắn không thể không áp chế cơn giận của mình, vì ánh mắt sợ hãi vừa rồi của Y nhi khiến trái tim hắn thoáng chốc run rẩy mạnh, hắn trải qua nhiều chuyện cùng nàng như vậy, hắn tin tưởng Y nhi sẽ không rời bỏ mình!