" Hoàng tử Izumi giờ sao rồi?! Hoàng tử!!!"
Tên Ruke kia cũng lật mặt, nhanh chóng cầm lấy mấy lọn tóc hung hăng nhìn ta, nghiến răng lại hỏi. Ánh mắt quả là đáng sợ, hắn thật rất trung thành với tên Izumi.
" Hắn không sao cả, nhưng ngươi phải giúp ta làm một chuyện. Không thì hoàng tử của ngươi chưa chắc được toàn mạng về đến Hitaito!"
Hắn chưa biết Izumi đã thoát vậy thì ta sẽ lợi dụng điểm này, khống chế hắn. Tên Ruka này quả là đa nghi, đã thấy tóc của chủ nhân mà vẫn còn nghi ngờ ta. Nhưng cuối cùng hắn vẫn không chọn cách mạo hiểm, chấp nhận khuất phục. Nhưng trong ánh mắt của hắn liên tục dao động, nhìn về phía cung điện. Có lẽ hắn nghĩ ta kêu hắn đi giết Carol! Xin lỗi nhưng ta không có điên như vậy, trải qua bao nhiêu năm ta đã biết người nào nên dùng người nào không rồi!
" Ta muốn ngươi về lại hoàng cung thì giữ chặt con nô lệ kia, nhất quyết không cho con nhỏ đó vào khu săn bắn! Ta cảnh cáo ngươi, nếu có ý đồ nhân lúc hỗn loạn mà bắt con nhỏ đó, ta thề sẽ băm tên hoàng tử kia thành từng mảnh một!"
Nghe những lời nói của ta, tay chân tên Ruka chợt có chút run rẩy. Xong hắn cũng nhanh chóng giấu đi nỗi sợ đó, nghiêm mặt gật đầu. Ta đưa cho hắn một con ngựa cho hắn đi, nhưng ta cũng không quên cảnh cáo lần cuối. Có vẻ hắn rất nghe lời, vả lại nhiệm vụ bảo vệ con nhỏ kia cũng là nhiệm vụ từ đầu của hắn. Nhưng lần này ta quyết không cho thảm kịch đó xảy ra! Quyết không!
Tên Ruka đó đến nhanh hơn ta nửa ngày. Gần rạng sáng ngày thứ ba ta mới đặt được chân vào điện. Bây giờ tất cả ai cũng bận rộn lo cho các nghi thức nên không ai ra đón ta cả. Thật là bất kính, đúng là một lũ có mới nới cũ. May mà vẫn còn cài quần thần, Minue và cả tể tướng Imhoptep ra nghênh đón. Nhìn mặt tên tể tướng bơ phờ không ít, có lẽ Menfuisu lại dở thói ngang ngược.
Đi một đoạn định vào tẩm cung nghỉ ngơi thì ta đã thấy Menfuisu một tay ôm chặt con nhóc, miễn cương ra đón ta. Đứng nói chuyện với ta mà nó vẫn cố giữ khoảng cách an toàn nhất cho cô vợ bé của hắn. Thật đau! Lúc này tim ta bỗng nhiên lại nhói thêm từng đợt nữa.
Không nói chuyện nhiều, ta nhanh chóng về tẩm cung nghỉ ngơi. Nơi này vẫn không có gì thay đổi cả, chỉ là bụi đã bám khắp mọi nơi. Khi ta đi mọi người đã dần lãng quên đi vị nữ hoàng này sao. Nơi này nóng hơn Hạ Ai Cập nhiều, nhưng sao lòng người ở đây lại lạnh vậy!
" Nữ hoàng! Ruka triệu kiến!"
" Cho hắn vào!"
Ari ở ngoài hô to, ta cũng vừa dứt câu thì tên nhóc đó đã hung hăng lao vô. Ta không biết là do tên nhóc này quá gan hay là do ta quá hiền, dạo này hắn càng ngày càng có nhiều hành động xấc sược.
" Có chuyện gì?!"
Ta buông lỏng tâm tình, quay người lại cầm ly rượu nho mát lạnh trên bàn nhâm nhi, ôn tồn nói. Khác với vẻ bình tĩnh của ta, tên Ruka này lại rất gấp gáp.
" Hoàng tử Izumi.....sao rồi!"
Ruka thấy mình nãy giờ hơi quá đáng cũng nhanh chóng thấp giọng xuống. Đứng trước nữ nhân này hắn bao lần đã muốn tức giận, bộc phát tâm tình. Nhưng ở nữ nhân này có gì đó làm hắn sợ hãi, cái đó gọi là quyền uy của nữ hoàng ư? Hơn nữa hắn cảm thấy vị nữ hoàng này quá mâu thuẫn, quá khó hiểu. Như thể quanh người nữ hoàng này có một tầng sướng vô hình, che dấu mất con người thật đi.
" Hắn vẫn sống tốt! Ngươi cứ lo cho nhiệm vụ của mình đi!"
Ta lên tiếng xong phất tay ra hiệu cho hắn ra ngoài, cái ánh nhìn dò xét của hắn khiến ta thật khó chịu. Ngoài kia đã ồn ào lắm rồi, ta muốn được yên tĩnh. Nhưng tên Ruka vừa lui ra thì lại đến phiên tể tướng Imhoptep, ta thật sự cảm thấy đau đầu rồi đấy!
Tể tưởng vừa vào đã than thở với ta đủ điều. Từ việc hoàng thượng suốt ngày bỏ việc tham dự triều chính, suốt ngày trốn đến cùng nữ thần. Giờ tuy mọi việc vẫn ổn định, nhưng cứ đà này Ai Cập sẽ rất nguy hiểm. Ta nghe xong cũng đồng tình, một vị vua không chăm lo cho đất nước thì dù đất nước giàu mạnh thế nào cũng sụp đổ cả thôi. Nhưng giờ ta có thể làm gì đây? Ta khuyên căn bản nó sẽ không nghe.
" Ngươi hãy đến chỗ Carol, kêu con nhỏ khuyên hoàng thượng đi. Lời con nhỏ nói chắc chắm Menfuisu sẽ nghe
thôi!"
Ta thở dài, đặt ly rượu xuống bàn nói. Lão tể tướng cũng ngồi ngẫm một lúc rồi lại lắc đầu thở dài
" Nữ thần thật sự quá thẳng tính lại nghiêm khắc, sợ nói quá nặng lời chỉ tổ khiến chọc tức hoàng thượng!"
Ta nghe xong cũng thấy có lí, dù sao ta cũng đã ở thời đại của con nhỏ nô lệ ấy hơn mười tám năm. Nhỏ đó lại là một tiểu thư được nuông chiều nên thẳng tính, ngang ngược là phải. Vả lại em ta cũng được nuông chiều từ nhỏ, căn bản không thích có ai lên mặt với mình.
" Vậy để ta thử đến nói chuyện với con nhóc đấy thử xem. Nó cũng sắp làm vương phi, cũng cần nên biết một số chuyện nên làm nên không!"
Ta đứng dậy, hướng mắt ý chỉ lão tể tướng dẫn đường. Quả thật lão có hơi lưỡng lự nhưng cũng dẫn đi, quả nhiên con nhỏ lại đang vui chơi ở ngự đình.
" Chị.....chị Asisư!"
Vừa thấy ta con nhỏ kiền khép nép lại, tên Unasu kia cũng nhanh chóng tiến lên trước như cản ta, duy chỉ tên Ruka là đứng im nhìn. Thật là quá lắm rồi! Ta đã từng là nữ hoàng, tên Unasu này cũng đã từng lớn lên cùng ta. Vậy mà giờ hắn lại quay ngược lại cắn ta một cái, đúng là rất giỏi nga!
" Lui hết ra! Ta có việc muốn nói riêng với nữ thần của các ngươi!"
Ta nghiêm giọng nói, trừng mắt lên khiến ai nấy sợ hãi tự động tản ra. Tên Unasu kia do dự một hồi cũng bị Ruka kéo xuống, coi như tên Ruka này cũng không quá vô dụng. Ngay cả lão tể tướng cũng thức thời, tự động rút lui. Giờ đây chỉ còn ta với con nhỏ này, không khí xung quanh thật ngột ngạt quá đáng. Nhưng ngột ngạt không phải do ta, là do con nhóc nô lệ này hết. Ngày thường gan lắm mà, dám cãi lại em ta luôn mà! Giờ lại khép nép lại, run rẩy nhìn ra như một chú thỏ thấy con sói độc ác. Ta còn chưa kịp làm gì mà tình trạng này cũng bị quy thành hiếp đáp kẻ yếu rồi!
" Ta đã làm gì cô chưa mà phải làm bộ dáng đó!"
Ta cố nuốt giận, bình tĩnh nói. Con nhóc vừa nghe ta nói thì giật mình đến run hết lên, sợ đến nỗi lắp bắp không nói nên lời. Bộ ta đáng sợ lắm sao?
" Thôi thôi! Dẹp bộ dáng đó đi! Ta đến đây là để nói với ngươi vài chuyện. Với tư cách một nữ hoàng nói với vương phi tương lai!"
" Chị....chị có chuyện nói với em? Chị cứ nói, em sẽ nghe!"
" Tất nhiên là phải nghe rồi, cô nghĩ có quyền từ chối sao?! Ta muốn nói với cô về chuyện của Menfuisu. Chỉ ngày mai, cô đã chính thức là vương phi của Ai Cập. Điều đó đồng nghĩa với một nửa Ai Cập là của cô. Cô cần phải học nghi thức, lễ nghĩa, cai quản chu đáo những việc của mình! Hơn hết, ta muốn cô khuyên Menfuisu nên chăm lo hơn cho triều cương, bản thân thì ngồi im an phân, đừng có lăng nhăng đòi đi đâu cả! Cô có hiểu?!"
Ta lấy hết sức nói, lúc nóng lúc lạnh, ta cũng cố nhấn vào mấy câu trọng điểm. Càng nói nét mặt con bé càng đen, chắc là chưa bao giờ nghĩ đến chuyện này rồi. Thật sự không biết ai cho con nhóc này thông minh, ta lại thấy con nhỏ này quá mức tầm thường. Lúc trước cũng vậy mà bây giờ cũng vậy, quy cho cùng cũng chỉ là một cô chiêu quen được nuông chiều. Ta lại đi thua một người như vậy, ta bỗng tự cảm thấy mình thật đáng thương, thật ngu ngốc!