" Mẫu thân....những người này....Lina sợ!"
Lina lại tiếp tục nói, liên tục kéo gấu váy của ta, ánh mắt van xin như muốn rời khỏi nơi này. Ta cũng chỉ lắc đầu cười trừ, xoa đầu trấn an nó trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người. Menfuisu mặt gần như tái lại, sắc mặt của Carol cũng tệ không kém. Các triều thần đã bắt đầu xôn xao, tuy vậy không đến nỗi chỉ trỏ bàn tán. Nhưng những ánh mắt luôn xăm xoi kia lại càng khiến Lina sợ hơn, tay ngày càng giật mạnh gấu váy của ta.
Ta dường như biết tình thế như thế này thì rất khó để giải thích, nên để tất cả bình tĩnh lại đôi chút. Vì vậy, nhanh tay kéo lấy Lina, ta cũng vội chụp lấy Kali đang mắt tròn mắt dẹt nhìn ta. Kéo vào đến phòng, ta nhanh chóng đóng cửa lại chỉ để mỗi Ari ở trong cùng.
" Nữ hoàng, đứa bé này là sao?!"
Ari vừa đóng cửa xong xuôi liền tái mặt quay sang hỏi ta, hoảng hốt vô cùng. Mà tiểu Kali khi nghe câu hỏi cũng gật đầu liên hồi, không ngừng liếc Lina làm con bé sợ xanh mặt. Ta đành thở dài, đem mọi chuyện kẻ lại cho cả hai cùng nghe, tất nhiên là dấu nhẹm với Lina.
" Vậy nữ hoàng tính sao với con nhóc này? Hoàng thất ta chắc chắn sẽ không chấp nhận những tầng lớp thấp kém như vậy!"
Ari nghe xong vẫn một vẻ lo lắng hỏi, mà ta cũng chỉ trầm tư không đáp. Kali giờ đã hòa hoãn hơn chút xíu, hơi nhíu mày nhìn Lina. Kali cũng vậy, cũng mất cha mẹ từ nhỏ. Chắc giờ thằng bé cũng nhận ra sự tương đồng giữa hai người.
" Tạm thời ta giao Lina cho các ngươi, tuyệt đối không được để cho con bé nghe thấy gì! Còn lại để ta lo liệu!"
Ta hơi lắc đầu chán nản, xong nghiêm túc nhìn cả hai nói. Ari vẫn còn rất lưỡng lự, không biết nên làm thế nào. Nữ tì vẫn là nữ tì, chuyện dối trên lừa dưới thế này Ari sợ cũng phải. Nhưng Kali thì dứt khoát gật đầu khiến ta hài lòng. Một người trung thành là chỉ nhất nhất nghe một người, quả nhiên ta không chọn lầm.
" Lina! Đây là Kali, sau này sẽ như anh trai con. Con phải nghe lời anh đấy!"
Ta lôi Lina đang ở một góc tò mò ra, xoa đầu chỉ Kali nói. Con bé có hơi mừng lại hơi sợ, tất nhiên là phải như vậy. Từ đầu đến giờ Kali cứ chăm chăm nhìn con bé, khó trách không sợ.
Ta đẩy lưng Lina ra gần chỗ Kali khiến con bé giật mình chao đảo, cúi gằm mặt xuống.
" Anh....anh....anh Kali!"
Con bé lắp bắp gọi, hai tay đan vào nhau khiến ta lo lắng. Kaili ghét nhất loại nhút nhát, yếu đuối mà Lina thì gần như na ná loại đáy rồi. Kali mặt cũng nhanh chóng tối xầm lại, ngữ âm mang vẻ khó chịu.
" Bao nhiêu tuổi?"
Thằng bé hỏi làm con bé hơi ngẩn người, một lúc sau mới nhận ra vội vàng trả lời.
" Mười....mười một!"
" Kém hai tuổi, gọi anh! "
" Dạ....dạ...vậy anh, đây là đâu ạ?"
Con bé lại lắp bắp hỏi, ta cũng nhanh ra lệnh cho Kali dẫn Lina đi dạo xung quanh, nhưng tránh nơi đông người. Thằng bé hơi xị mắt nhưng cũng nghe lời. Lườm Lina một phát rồi thằng bé lên trước, còn Lina thì đen mặt nhìn ta phụng phịu đi theo. Trời ạ! Ta kêu là chơi với Lina, sao lại đi dọa nó đến xanh mặt thế kia?!!
Khi cả hai đã đi, phòng yên tĩnh hẳn khiến không khí cũng ngột ngạt hơn. Bỗng cửa bật mạnh ra, Menfuisu gần như đỏ tía mặt mũi lôi Izumi vất vào phòng khiến ta ngạc nhiên. Quần thần đã bị Menfuisu đuổi về hết, chỉ còn Carol, Unasu và Ruka là cương quyết ở lại. Ta biết thể nào Izumi cũng bị nghi ngờ, mà người nghi ngờ chỉ có thể là Mitamun khơi mào.
" Có chuyện gì vậy?"
Ta nhăn mày, ngữ khí khó chịu nhìn đám hỗn loạn, ồn ào trước mặt. Liếc mặt, Ari nhanh chóng hiểu ý tự rút lui, nhanh chóng lôi theo Unasu và Ruka. Tên Unasu vẫn biết điều ngoan ngoãn lui đi, nhưng tên Ruka vẫn ngần ngại một lúc mới lui.
" Chị, chuyện này?"
Menfuisu không kìm nỗi nữa bất chợt lên tiếng, hơi nghiến răng liếc xéo Izumi. Mà Izumi cũng chỉ hừ lạnh, không nói gì vẫn dửng dưng.
" Chuyện này không liên quan đến hắn, đừng tự làm rối lên!"
Ta hơi phất quạt, chau mày nói nhưng hình như không ai tin. Cũng đúng, mất tích mấy ngày rồi cùng một người mang theo một đứa bé về, ai mà không nghĩ vậy. Chỉ là.....hình như tất cả đều nghĩ là ta có gian tình từ trước, tính theo độ tuổi của Lina!
" Chị Asisư! Con bé đó.....từ khi nào?"
Carol lại tiếp tục nói, vẻ mặt lại hơi mừng thay cho ta. Chắc con nhỏ đang nghỉ giờ ta đã hết tương tư Menfuisu, con nhỏ cũng đỡ khổ. Cười lạnh, ta không biết có nên cảm kích với tâm ý này không đây?
Nhàn nhạt lắc đầu, ta cũng chưa biết nên làm gì với tình thế này. Một là phải kể cho bọn họ về xuất thân thật của Lina, tuy vậy để hoàng thất chấp nhận nó thì quả là khó. Mà ta cũng không nỡ để con nhỏ biết sự thật hay làm người hầu, dù cho là của ta. Nhưng cách hai? Ta phải làm sao với Izumi trên cương vị của hắn trong lòng Lina?
Mắt ta hơi chút dao động, từ hồi não đã chuyển sang nhìn Izumi, suy nghĩ đôi nét ẩn hiện. Hắn cũng hơi lo lắng, ánh mắt nhíu này khóe léo nhìn ta.
" Chị!"
Menfuisu đương nhiên nhận ra ánh mắt dao động của ta, hơi nghiến răng báo hiệu sự có mặt của mình. Ta cũng biết là vầy, chợt cười nhẹ.
" Chuyện này đến lúc cần thiết chị sẽ kể em nghe, tạm thời đừng đả động hay làm ầm chuyện này nữa!"
Khẽ nói, ta nhìn Izumi như ra hiệu cho hắn ở lại rồi cho tất cả lui. Menfuisu vẫn hơi miễn cưỡng ở lại nhưng cuối cũng bị Carol lôi ra. Ta cũng để Mitamun ở lại vì cô nhỏ biết, vả lại ta đang nghỉ đến chuyện tạm thời đưa Lina cho Mitamun chăm sóc.
Menfuisu và Carol vừa lui ra, Mitamun đã nhào lại gần, ánh mắt ma mị nhìn ta với Izumi. Nhưng hắn cũng lườm cô nhóc mấy cái, nên cũng chỉ tạm dừng ở ánh mắt mà vẫn chưa nói câu nào.
Thở nhẹ, ta mời tất cả ngồi trên ghế rồi nhẫn nại kể lại mọi chuyện của Mitamun. Cô nhóc lúc đầu có vẻ không tin, nhưng với tình hình hiện tại thì câu chuyện này còn dễ tin hơn việc ta cùng Izumi.
" Ta tính thế này....tạm thời ta có thể gửi Lina ở chỗ Hitato được không?"
" Hả? Vậy chỗ ta giải thích sao với phụ vương và mẫu hậu?"
Mitamun ngay lập tức phản bác khi ta đưa ra đề nghị, hai tay phụ họa lắc đầu. Izumi cũng lo lắng, nhẹ lắc đầu tránh ánh mắt của ta. Ta cũng biết lần thỏa thuận này tỉ lệ thành công rất thấp.
" Sao cô không về Hạ Ai Cập ở với Lina, ở đó ai quản được cô?"
Mitamun nói, tò mò nhìn ta. Hơi ngập ngừng, ta cũng không biết trả lời thế nào. Nói gì thì nói một vị nữ hoàng như ta mà sau này bị mọi người nói qua nói lại, danh tiết phẩm hạnh bị bêu xấu.....ta không làm được.
Mitamun cũng hiểu vì cũng là con gái, cũng ngập ngừng không nói gì nữa. Chỉ sau vài câu nói, không khí trầm lặng lại như cũ.
" Ta sẽ đưa Lina về Hitaito!"
Izumi chợt lên tiếng, hơi miễn cưỡng nói. Cả ta và Mitamun cũng giật mình, quay sang nhìn hắn.
" Anh! Còn về phụ vương và mẫu hậu anh tính sao?"
Mitamun lập tức lên tiếng, lo lắng lay lay vai hắn nói. Hắn cũng nhíu mày, hơi ngoảng đầu né tránh câu hỏi. Chợt va chạm với ánh mắt của ta, ta thấy rõ trong mắt hắn có tia không xam nguyện nhưng vẫn làm.
" Một thời gian thôi, anh tự có cách lo liệu!"
Izumi đẩy Mitamun ra rồi hừ lạnh nói, Mitamun vẫn không chịu đăm đăm nhìn.
" Vì ta?"
Chợt nhẹ lên tiếng, ta không biết tại sao mình lại nói vậy. Chả là thấy ánh mắt kia của hắn, ta chợt nghĩ ra lí do ấy thôi. Hắn nghe xong giật mình, bất giác né tránh ngay ánh mắt của ta. Ta có thể thấy rõ ánh mắt ngại ngùng cùng vành tai hơi ửng ấy. Hắn bước vội ra khỏi phòng ta, kéo theo Mitamun đang ngơ ngác. Hắn không trả lời câu hỏi, nhưng tại sao ta có cảm giác câu trả lời đã quá rõ ràng.