Liệu Ta Có Thể Làm Lại Từ Đầu?

Chương 13: Ở Atsiria




Ta trở mình dậy nhìn xung quanh, nơi đây không còn là túp lều cũ nát trên nền xa mạc nóng bỏng nữa. Trần nhà cao bằng đá, trạm khắc tinh xảo cùng những nữ hầu đứng bên ngoài. Nhưng trạng phục nữ hầu này đang mặc không phải của Ai Cập, cũng không phải của Hitaito......là của Atsiria!

" Nữ hoàng đã tỉnh?"

Ta còn đang mơ màng với mọi việc thì tên cẩu Angon đã xuất hiện, miệng cười nham hiểm nói. Ta ngập ngừng không hiểu tõ tại sao mình lại ở đây, liền nép mình lại. Ta cố nép mình cho đến khi lưng đụng vào tương đá, hơi nhói lên. Ta lại thêm một đợt ngạc nhiên nữa, lưng ta đã được băng bó lại! Cả quần áo cũng được thay, giờ ta đang mặc trên mình quốc phục của Atsiria.

" Người yên tâm, ta kêu các nữ tì băng bó cho người. Sắp tới ta còn cho người xem một món quà nữa cơ!"

Tên đó hiện lên nét mặt giảo hoạt, tiểu nhân nói không khỏi khiến ta rợn người. Món quà? Ta thật sự thắc mắc với hai từ này!

" Ngươi đang tính làm gì? "

Ta giận hét lớn, tuy vậy vẫn cố kìm lại một chút vì biết giờ bản thân mình đang hoàn toàn bất lợi. Tên Angon nghe xong cũng chỉ cười lớn rồi ra ngoài, ánh mắt coi thường khiến ta giận run người.

Ta cố nhớ lại, đây chẳng phải là lúc con nhóc nô lệ bị tên cẩu này bắt về ép cưới sao? Vậy tại sao giờ lại là ta bị bắt? Còn món quà........Menfuisu? Chẳng lẽ Menfuisu sắp dẫn quân đến đây sao?

" Không được, phải ngăn chuyện này lại!"

Ta bật dậy, vì động tác quá mạnh khiến vai hơi nhức. Nhìn ra bên ngoài, canh gác quá nghiêm làm sao mà ra! Ngay cả bên cửa sổ cũng bị canh, cửa chính thì bị khóa, thậm chí bên trong còn có hai nữ hầu quan sát ta. Không hề có một kẽ hở nào!

Ta đành án binh bất động, ngồi im đến gần tối nhưng vẫn chưa tìm ra được một cơ hội nào. Quả thật trong lòng rất sốt ruột nhưng vẫn phải giả bình tĩnh. Bỗng cánh của bật mở khiến ta giật mình, không phải Angon!

" Ngươi là ai?"

Ta giật mình lùi cách xa người này hỏi, hai tay phòng thủ trước mặt. Nhưng người trước mặt nét mặt hoền hòa, có vài nét giống tên Angon.

" Ta là em trai của hoàng đế, ta đêna đây để thay anh ta xin lỗi vì mạo phạm nữ hoàng."

Ta giật mình khi thấy hắn vừa nói xong liền qùy xuống.

" Nếu biết lỗi thì mau thả ta ra!"

" Thật sự xin lỗi nữ hoàng, ta không có quyền quyết định điều gì ở đây!"

Không có quyền? Ta thật sự tức giận quá mức rồi. Một hoàn thân quốc thích như vậy lại không hề có một quyền hành gì. Chẳng lẽ không biết giành lấy sao?

" Nhưng ngươi nhất định có một thứ! Chìa khóa, đưa ta chìa khóa!"

Ta nén giận, cố bình tĩnh nói. Quả nhiên hắn trong bỗng chốc giật mình, vẻ mặt lưỡng lự lo lắng.

" Nếu ngươi đưa ta chìa khóa thì ta và Ai Cập sẽ bỏ qua điều này. Bằng không người của ta đang đóng quân ngoài kia sẽ quét sạch Atsiria của ngươi!"

Ta lên giọng giả bộ đe dọa, may mắn hắn cũng tin là thật nên run lên. Ta cảm thấy mình thật may mắn, nếu em của tên Angon kia cũng sảo quyệt như hắn thì còn lâu ta mới nói dối được. Người này hiền nhưng ngốc, quả không có tố chất làm quân vương.

Sau một hồi giằng co, cuối cùng ta cũng lấy được trong tay trùm chìa khóa. Tên nhát gan kia cũng lui đi, ánh mắt thấp thỏm lo sợ. Ta biết mình nên trốn ngay bây giờ, thái độ của hắn không chừng là bị dọa thôi đã khai rồi.

Từ sáng đến giờ tuy là án binh bất động nhưng ta vẫn luôn quan sát mọi thứ. Quả nhiên ở chỗ này khi thay ca trực thì sẽ trống một khoảng thời gian. Cả nữ hầu canh này......có lẽ là một người rất biếng. Đợi khi cô ta ngủ, ta nhanh chóng tìm cách mở cửa sổ rồi lẻn ra ngoài trong khoảng thời gian trống. Quả nhiên ta đoán không sai, ta chỉ vừa mới trốn ra ngoài một lúc thôi tên Angon đã cho người đi tìm.

Nhanh chóng mặc thường phục nữ hầu lên người, ta không ngờ diễn biến mọi thứ đã qua khỏi tầm tay ta. Menfuisu đã đang nhập tiệc lúc này. Trong rượu có thuốc mê, ta chỉ sợ giờ thằng nhỏ đã ngủ từ hồi nào rồi.

Ta chờ mãi mới đến lượt mình bâng rượu lên bữa tiệc, quả nhiên Menfuisu và các quần thần đã gục, chỉ còn Minue là đang cố trụ lại. Ta nên làm gì? Lao ra cứu người? Quá điên rồ! Chỉ còn cách chờ Menfuisu tỉnh lại rồi cứu người!

Đêm đó ta lẻn theo dõi xem chỗ Menfuisu bị bắt ở đâu. Ta không ngờ cung điện này cũng có mật thất ở dưới lòng đất, thảo nào kiếp trước ta bao lần cho người nghe ngóng tin tức cũng không có gì. Binh lính ở ngoài thì dày đắc, càng về sau càng không có ai. Khinh xuất, quá tuyệt vời!

Bên Carol nghe tin người mình yêu lại đem quân đến Atsiria để đánh nhau, lí do lại vì mình ở bên đấy thì hoảng loạn. Cả Izumi và Mitamun cũng ngờ ngợ ra ta đã bị bắt cũng nhanh chóng cho quân ra Atsiria. Đến khi Carol nghe tin Menfuisu bị bắt thì không khỏi hoang mang, liền đem ý nghĩ đánh xấp,thành Atsiria cho Izumi. Hắn vốn dĩ từ lâu đã chướng mắt với Angon, lại càng muốn giết chết Menfuisu mà còn nghe tin ta đã trốn thì liền thực hiện. Carol cũng không có nghĩ đến là khi đánh xập thành thì Menfuisu sẽ nguy hiểm. Đã không ngăn Izumi còn hồ hởi đòi giúp, thậm chí tin Izumi đã thôi ghét Menfuisu.

Ta ở trong Atsiria giả làm tì nữ đã hai ngày, khi nghe tin Menfuisu đã tỉnh liền tìm cách đi gặp hắn. Quân lính Atsiria về mật thất này rất tự hào, vì vậy canh phòng rất lỏng lẻo tạo điều kiện cho ta lẻn được vào. Quân lính Ao Cập bị bắt nhốt một nơi, Menfuisu và các tướng lĩnh thì bị nhốt một nơi. Khi đi qua các quân lính, ta nhanh mắt thấy bóng dáng của một người rất là quen.

" Tiểu Kali! Sao ngươi lại ở đây?"

Ta với tay lấy thằng nhóc dễ thương ở gần song sắt, không khỏi ngạc nhiên mà hét lên. Tiểu Kali thấy ta thì mừng rỡ, dang cả hai tay ra òa khóc khiến ta dính chặt vào thanh sắt.

" Ngươi ổn ! Làm ta lo quá! Từ nay đừng bỏ ta lại một mình nữa, ta sợ lắm! "

" Rồi rồi, ta sai! Im lặng đi kẻo bị phát hiện!"

Ta che miệng Kali lại, lấy tay lau đi nước mắt trên mặt thăng nhóc. Xong dúi vào tay nó một thanh thép thẳng khiến thằng nhóc ngạc nhiên trố mắt ra nhìn. Ta cười, nháy mắt nói.

" Tiểu tử, mấy năm làm trộm của ngươi vẫn có tác dụng đấy!"

Vừa nói ta vừa chỉ vào ổ khóa, nó nhìn chằm chằm một hồi cũng hiểu, vừa mừng vừa tức nhìn ta. Giờ ta mới nhận ra đám lính Ai Cập cũng đang ngạc nhiên nhìn. Ho nhẹ, ta cố lấy lại uy nghiêm nói.

" Tầm canh Hợi thì sẽ các lính canh sẽ đi đổi ca, lúc đo chúng ta sẽ có thời gian trống. Hãy tận dụng lúc đó mà đưa hoàng đế trốn thoát. Tí nữa ra sẽ đưa cho hoàng đế bản đồ! Nghe chưa?"

Ta nói, câu cuối nhấn mạnh, ngay sau câu nói của ta là một loạt đồng thanh trả lời. Ngay lập tức ta chặn lại, một đám này hét xong không kinh động cả thành Atsiria mới lạ.

Xong xuôi vụ ở đây, ta lại cố đi tìm Menfuisu. Đi đến phòng giam cuối cùng, rốt cuộc ta cũng tìm thấy người cần tìm. Không những thế mà còn có cả Minue và các vị tướng khác, ta đặc biệt chú ý trên đùi của Minue vết thương vẫn còn mở miệng. Ta vừa tiến bước vô khuôn mặt của Menfuisu thoáng chốc ngạc nhiên.

" Chị.....chị cũng ở đây? Carol đâu? Nàng ấy thế nào rồi? Nàng ấy sao rồi?"

Câu hỏi như làm người ta hơi cứng lại, nụ cười trên môi trong phút chốc đóng băng. Mấy ngày may ta cứ nghĩ là thằng nhóc này đến là để cứu ta. Nhưng hóa ra Menfuisu còn không biết ta đang có mặt ở đây, nó đến là vì con nhỏ nô lệ. Lúc trước vì vậy, bây giờ cũng vẫn vậy, trong tâm nó chẳng lẽ chưa bao giờ có người chị này?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.