Liêu Nhiễu Kình Thương

Chương 137




Ngồi tàu bay rời địa giới Hiển quốc, nhìn xuống phong cảnh Hiển quốc không còn vẻ đẹp yên tĩnh, đất đai khô cằn, phế thành, đã trở thành phong cảnh chính.

Sắc mặt Trì Uyên thay đổi, những thứ này đều là kiệt tác của Túc Dạ Liêu sao?

Khi tàu bay Trì Uyên đuổi theo tàu bay Túc Dạ Liêu thì, nhìn thấy Túc Dạ Liêu, Trì Uyên thật sự rất muốn đánh Túc Dạ Liêu một trận, y đã rõ ràng cộng địch trong miệng vương là có ý gì, thủ đoạn của Túc Dạ Liêu, dù là gã, người tán thành tiếp tục chiến tranh đều không thể nào tiếp thu được, thủ đoạn tàn khốc như vậy, hoặc sẽ bị e ngại, hoặc là bị phản kháng.

“Ngươi không phải nói muốn vương thành thiên hạ chi chủ sao? Ngươi hiện tại đang làm gì, ngươi muốn Hiển quốc thành cộng địch sao?” Cho người dư thừa xuống, khi chỉ còn lại hai người, Trì Uyên không nhịn được chất vấn Túc Dạ Liêu.

“Cộng địch? Sẽ không, chỉ cần tiêu diệt hết mọi quốc gia, vậy sẽ không còn cộng địch gì nữa, thiên hạ chỉ có thể có một quốc gia, vậy đó là Hiển quốc.” Túc Dạ Liêu kiên quyết đáp, hắn thừa nhận dùng thủ đoạn như vậy có một phần là vì kế hoạch của mình, một phần do thiên hạ bá nghiệp, cũng có một phần bởi phát tiết, không phải phát tiết dục vọng, mà là phát tiết chuyện khó khăn nơi quân vương hắn.

“Ngươi…” Trì Uyên thật sự không biết nên nói gì với Túc Dạ Liêu, “Vương gọi ngươi trở lại.” Vì để hạ cơn giận của mình xuống, Trì Uyên nói ra mục đích chủ yếu.

“Ồ.” Túc Dạ Liêu không để ý nở nụ cười, “Ngô chủ thật sự muốn gặp ta sao?” Không phải nêu câu hỏi cho Trì Uyên, mà là hỏi người nơi Hiểu đô xa xăm kia.

“Rốt cục ngươi và vương làm sao?” Trì Uyên nhìn bộ dáng này của Túc Dạ Liêu, hỏi việc khiến mình lo lắng.

“Không có gì.” Chỉ là làm chuyện vẫn muốn làm, kết quả chọc giận vương. “Ta sẽ không trở lại.” Túc Dạ Liêu đáp lại mệnh lệnh Kình Thương do Trì Uyên mang đến.

“Túc Dạ Liêu, ngươi muốn cãi lệnh vương.” Mặt Trì Uyên thay đổi rõ rệt, Túc Dạ Liêu trung tâm với vương thế nào, gã biết rõ, nhưng lúc này Túc Dạ Liêu lại cãi lại mệnh lệnh của vương.

“Giao phong thư này cho Ngô chủ, Ngô chủ nếu vẫn muốn gặp ta, ta sẽ trở về.” Từ lúc Trì Uyên đi vào, Túc Dạ Liêu đã viết phong thư này, lúc này vừa vặn đem phong thư gấp kỹ, đưa cho Trì Uyên.

Trì Uyên tiếp nhận thư, nội dung gã rất tò mò, nhưng phẩm hạnh và lễ nghi khiến gã không làm được chuyện hỏi thăm hoặc mở thư.

“Túc Dạ Liêu, đã nhiều năm như vậy, tính cách ngươi thế nào ta cũng hiểu rõ, nên ta sẽ không khuyến cáo, giữa ngươi và vương xảy ra chuyện gì ta cũng không hỏi, nhưng vương tức giận rồi, ngươi tốt nhất nên biết mình đang làm gì.” Trì Uyên cảnh cáo nhìn Túc Dạ Liêu.

“Ta rất rõ ràng.” Túc Dạ Liêu cười nhẹ, hắn vô cùng rõ ràng mình đang làm gì, vì có được người kia, hắn sẽ không chừa thủ đoạn nào, sau khi nhận được phong thư này, người kia sẽ càng tức giận đi.

“Túc Dạ đại nhân,” Đang lúc Trì Uyên muốn rời đi, có binh sĩ đến báo cáo sự tình, “Phía trước phát hiện thành trì.”

“Ta biết rồi.” Túc Dạ Liêu mặc một bộ quân trang, tao nhã đi tới sát rìa tàu bay, nhìn thành trì phía dưới, tàn khốc nở nụ cười, để nhân tâm người theo Túc Dạ Liêu hãi hùng khiếp vía khoảng thời gian này đi, bọn họ nhưng là một đường nhìn Túc Dạ Liêu ra tay thế nào.

Trì Uyên cũng nhìn thấy sợ hãi trên mặt các binh sĩ, nhớ tới thảm dạng một đường kia, có chút rõ ràng hoảng sợ trong lòng những binh sĩ này.

Khi bay đến khoảng không trên thành trì, Túc Dạ Liêu ỷ vào năng lực của mình bay vọt xuống, trên khoảng không cách thành trì hai mươi mét thì ngừng lại, bờ môi hồng nhạt thốt ra hai từ tàn khốc, đó là, “Yên Diệt.”

Nguyên tố trong không khí, giải cấu vật thể trong *** thần khổng lồ của Túc Dạ Liêu bao phủ xuống, vận hành dựa theo ý hắn, chỉ thấy các kiến trúc kiên cố hóa thành bụi trần, nhân thể biến thành cát bụi, chỉ trong vòng một phút, thành thị nguyên bản đã không còn hình bóng.

Đây chính là bản lĩnh Túc Dạ Liêu mới phát hiện, trực tiếp phá vỡ cấu tạo bên trong vật thể, nói thì rất khó, nhưng kết cấu tất cả sự vật trên thế gian chỉ cần phá một điểm là có thể phá được tất cả, đây chính là hắn làm, rất dễ dàng mà làm được, vì hắn có thể nắm được những kết cấu kia.

Làm xong tất cả Túc Dạ Liêu thong dong trở lại tàu bay, nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Trì Uyên cũng không để ý lắm, cứ đem mọi thứ nhìn thấy nói cho quân vương hắn đi, quân vương của ta, người sẽ thỏa hiệp sao?

Sau khi Trì Uyên rời đi, Túc Dạ Liêu tiếp tục hành vi tàn khốc của hắn, chờ tin tức phương xa một lần nữa.

Trì Uyên trở lại vương đô, giao thư cho Kình Thương, cũng nói đoạn đối thoại của hai người cho Kình Thương, còn cả thực lực khủng bố của Túc Dạ Liêu, nghĩ tới hình ảnh kia, Trì Uyên không khỏi lạnh lẽo cả người, đó là một tòa thành trì, có rất nhiều người, cứ đơn giản như vậy bị Túc Dạ Liêu hóa thành tro bụi, có thể tưởng tượng hình ảnh ấy sao?

Một tòa thành trì lấy mắt thường có thể nhìn thấy, phong hoá biến mất, đối với Trì Uyên mà nói, nếu đó không phải tưởng tượng, vậy thì là tình huống thật phát sinh trước mắt, cũng bởi như thế, càng là phát lạnh từ trong xương, đối với thủ đoạn của Túc Dạ Liêu, so với khủng bố đẫm máu hồi trước, tiêu vong không hề có một tiếng động kia càng thêm khiến người sợ hãi.

Vẻ mặt Kình Thương phát lạnh, “Ta biết rồi, ngươi đi ra ngoài đi.” Kình Thương cho Trì Uyên ra ngoài, chuyện giữa y và Túc Dạ Liêu tuyệt đối không để những kẻ khác biết.

Gian phòng hiện tại của Kình Thương không phải gian phòng trước đây, gian phòng cũ sẽ làm y nhớ tới chuyện đêm đó, nên y đổi một phòng khác, cũng may nơi này là vương cung, bởi vậy phòng để y có thể di dời còn rất nhiều.

Nhìn phong thư trước mắt, vầng trán Kình Thương khẽ nhăn, môi hơi mím, y không muốn xem, nhưng lại không thể không xem, rốt cục vẫn cầm lấy lá thư đó, thô bạo mở ra, chữ viết mang phong cách sắc bén sắc sảo thuộc về Túc Dạ Liêu.

“Ngô chủ, người thật sự muốn gặp ta sao?” Đây là câu hỏi mở đầu.

Rất không muốn gặp.

“Người nhất định không ngờ tới.”

Đương nhiên.

“Dù ta trở lại Hiểu đô người cũng sẽ không nhìn ta.”

Không sai.

“Vậy ta hà tất phải trở về.”

Khốn nạn.

“Ta biết, người là vì ngăn cản ta giết chóc.”

Ngươi còn biết.

“Người rất nhân từ, sao lại tàn nhẫn với ta như vậy?”

Kẻ tàn nhẫn là ai.

“Ta yêu người a.”

Ta không muốn biết.

“Ngô chủ, quân vương nhân từ của ta, làm một điều kiện trao đổi đi.”

Cái gì?

“Người biết ta muốn gì, nếu người suy nghĩ kỹ càng, ta sẽ trở về, chúng ta ngay mặt nói chuyện, trước khi thấy quyết định của người, ta sẽ không dừng việc giết chóc lại.”

Dùng sức, bức thư không còn ra hình thù gì.

Đây là uy hiếp, là uy hiếp với y.

Những kẻ kia không phải con dân của y, y không cần quan tâm, cứ tùy Túc Dạ Liêu, nếu thật có thể nghĩ vậy thì tốt rồi.

Sau khi phong thư của Túc Dạ Liêu đến, y sao lại không hiểu, hành vi giết chóc của Túc Dạ Liêu kia nguyên nhân tất cả đều vì mình. Y không xem là bác ái, nhưng nguyên nhân vì mình mà xuất hiện giết chóc vô tội, y làm sao nhẫn tâm, đạo đức quan của y không làm được chuyện thờ ơ chẳng nhìn, lương tâm khiến y không cách nào khoanh tay đứng nhìn.

“Ngươi thật sự hiểu rất rõ ta.” Kình Thương trào phúng, không thể không nói Túc Dạ Liêu bắt được điểm yếu của y, y có nên cảm tạ Túc Dạ Liêu vẫn còn lý trí, ca ngợi trí tuệ của Túc Dạ Liêu, không động đến con của mình khiến mình phản cảm, mà lại động đến những kẻ vô tội khiến mình không đành lòng, cảm giác đồng tình thương hại, lại bởi chưa từng gặp nên cảm giác càng thêm sâu sắc.

Không gặp Túc Dạ Liêu, chính là phóng túng hắn giết chóc, khi biết có biện pháp giải quyết mà không làm, y không làm được, gặp Túc Dạ Liêu, là thỏa hiệp với Túc Dạ Liêu, tự tôn của y lại làm sao?

Gặp hay không gặp. Kình Thương nhắm mắt lại khiến mình suy nghĩ, khiến mình bình tĩnh suy nghĩ.

Tỉnh táo lại, hình tượng nữ nhân áo đỏ kiên quyết ở Phù quốc hiện lên trước mắt, trong trí nhớ mơ hồ một vài ký ức về Túc Dạ Liêu xuất hiện, chồng lên nữ nhân kia, dáng vẻ quyết tuyệt vì yêu như thế, Túc Dạ Liêu lại vì chính mình.

Nhớ tới cảm giác tiếc hận dành cho nữ nhân kia, và ước ao được như Phù vương có người yêu như thế, hiện tại không cần ước ao nữa, y cũng có một người yêu mình như vậy, cảm giác tốt không? Không, một chút cũng không.

Y thừa nhận vừa thoáng qua y dao động, nhưng chút tình cảm này không phải dao động là được, y không yêu Túc Dạ Liêu, quả thật không yêu, cảm thấy Phù vương không yêu nữ nhân kia thì cho rằng Phù vương tàn nhẫn, vậy chính mình thì sao? Nếu là người bên ngoài nhìn vào phần cảm tình này, có phải cũng thấy mình quá mức tàn nhẫn không.

Tại sao không thể tiếp nhận Túc Dạ Liêu? Không yêu là một điểm, lý do có thể đưa ra cũng rất nhiều, nhưng Kình Thương kinh ngạc phát hiện mình không chấp nhận Túc Dạ Liêu không phải bởi hắn là nam, lúc này tỉnh táo lại, *** tế suy nghĩ tâm tình của mình, chuyện Túc Dạ Liêu làm ra với y, y tức giận, căm phẫn, nhưng không căm ghét, cũng không buồn nôn, chỉ có phẫn hận vì tự tôn bị đạp lên, tín nhiệm bị phản bội.

Túc Dạ Liêu, đối với tình cảm của ngươi, ta có nên tiếp nhận hay không, có thể tiếp nhận hay không? Kình Thương thật sự không biết, cũng không biết nên quyết định thế nào.

Kình Thương cứ nghĩ như vậy một đêm, sang ngày thứ hai, lần thứ hai Kình Thương đưa ra mệnh lệnh cho Túc Dạ Liêu trở về.

“Uyên, nói cho hắn, ta gặp hắn.” Khi nói vậy Kình Thương mang theo ý vị thỏa hiệp.

“Vâng.” Trì Uyên vô cùng hiếu kỳ giữa vương và Túc Dạ Liêu rốt cục xảy ra chuyện gì, vương vốn rất tức giận lại thỏa hiệp tên kia, chẳng lẽ nói lần này không phải vấn đề bên Túc Dạ Liêu, mà là vương?

Trì Uyên nhận được mệnh lệnh sau, tức khắc tới chỗ Túc Dạ Liêu, truyền đạt mệnh lệnh của Kình Thương, lần này Túc Dạ Liêu lộ ra nụ cười xán lạn, đó là nụ cười khi mưu kế thực hiện được, đó là nụ cười nắm chắc phần thắng.

Ngô chủ, lần này đừng nghĩ khiến ta buông tay.

Lần này bởi vì vui sướng, Túc Dạ Liêu phá huỷ một thành trì nữa, sau đó dẹp đường hồi phủ, trở lại Hiểu đô xa cách đã lâu, đi gặp con người vẫn luôn nhung nhớ.

Xuống khỏi tàu bay, Túc Dạ Liêu liền tiến thẳng đến vương đô, đi về phía gian phòng quen thuộc, nhưng được báo là vương đã rời khỏi nơi đó, Túc Dạ Liêu ngẩn ra, sau đó cười khổ, Ngô chủ a, người liền chán ghét ta như vậy, có điều, dù người chán ghét ta, hận ta, ta cũng sẽ không buông tay, người nói ta đê tiện cũng được, vì có được người, ta sẽ không chừa thủ đoạn nào.

Được thị giả dẫn dắt, đi tới gian phòng xa lạ, nghe được trong phòng tiếng nói quen thuộc khiến mình nhung nhớ, “Vào đi.”

Quân vương của ta a, ta đã trở về.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.