Liêu Nhiễu Kình Thương

Chương 105




Vương! Xưng hô này mang ý nghĩa thân phận gì, đại diện cho quyền thế và cao quý thế nào, danh từ quá mức hiển hách khiến đoàn người sơn trang sững sờ trong chốc lát, có chút ngây ngốc nghĩ, đây là gọi ai vậy?

“Vương, vương đô cấp báo.” Bóng Ngọ Sa không lâu lắm liền xuất hiện ngoài cửa phòng, không lo đến việc ẩn giấu thân phận, cấp báo từ vương đô đã tới đây rồi, còn nói ẩn giấu gì chứ.

“Truyền.” Sự kiện Yến Cơ là chuyện riêng tư của y, không phải quốc sự trọng yếu.

“Vâng.” Ngọ Sa lại vội vội vàng vàng đi ra.

Cuộc đối thoại vừa rồi, khiến nhóm người sơn trang sợ hãi ý thức được, người bọn họ vốn cho là Quý tộc kỳ thực không phải, là Vương tộc tôn quý nhất, chưa hết, là vương, là người có địa vị cao nhất toàn Hiển quốc.

Ngọc Diệp phu nhân dù bảo dưỡng tốt cũng có nét của tháng năm, chịu không nổi kích thích như vậy, hai mắt trợn tròn, ngã về phía trượng phu, ông chủ sơn trang ôn hòa trên mặt đổ mồ hôi rõ ràng, Tinh tiểu thư không ngất, chỉ là thân thể mềm nhũn, Hi thiếu gia khá tốt, miệng há to, tùy ý vợ mình dựa vào.

Yến Cơ cũng một mặt hoang mang, nhưng chen lẫn vui sướng, không nghĩ tới nàng sẽ gặp được người cao quý như thế.

Ngọc Diệp phu nhân không ngất lâu, ngay sau đó đã dậy, lần này lớn chuyện rồi, một Quý tộc cũng thôi, thế nhưng lần này lại đắc tội đến vương a, sau này Phong Lâm sơn trang làm sao qua nổi đây, xong, xong rồi.

Không lâu sau, tiếng bước chân của rất nhiều người vang lên, một đám người mang áo giáp *** nhuệ xuất hiện ngoài cửa, rất nhanh một nam tử quần áo hoa lệ sạch sẽ đi vào.

Lại là một nam nhân so với Yến Cơ còn đẹp hơn, không giống với vẻ đẹp thanh lãnh như ánh nguyệt của Túc Dạ Liêu, vẻ đẹp của nam tử này mang theo kiêu ngạo, như hoa tường vi nở rộ, mái tóc vàng cực kỳ chói mắt, đôi mắt màu cam như những tia nắng còn sót lại của mặt trời chiều.

“Thần Trì Uyên khấu kiến vương.” Người tới chính là Trì Uyên, sau khi hành lễ thì ngẩng đầu nhìn về phía vương, cũng chú ý tới mấy kẻ không quen biết trong phòng.

“Các ngươi có thể đi ra ngoài.” Việc của Yến Cơ có thể giải quyết sau, quốc sự không phải những người dân này có thể nghe.

“Vâng.” Nơm nớp lo sợ, không hoàn chỉnh mà trả lời, mấy người muốn biểu hiện khéo léo, chỉ là tâm tình hoảng loạn cũng khiến hành vi của họ hỗn loạn, khiến Trì Uyên vốn coi trọng lễ nghi cau mày không thôi.

Những người này là ai, còn nữ tử bị trói kia nữa, vốn là bị trói, sao cứ quẫy như cá vậy, thực sự là khó coi, không có giáo dục.

Đoàn người sơn trang ra khỏi phòng, nhìn thấy tàu bay neo trên bầu trời sơn trang cũng không có tâm tình đánh giá, hờ hững mấy câu hỏi của đám người hầu.

Ngọc Diệp phu nhân lập tức sai người nhốt Yến Cơ lại, trông coi nghiêm ngặt.

Mọi người tỉnh táo lại làm rõ tư duy, bọn họ vốn không ngu nên cũng ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc.

“Yến Cơ phạm phải việc thật sự rất nghiêm trọng, chúng ta không bảo đảm được cho nàng, nàng nhất định phải chịu trách nhiệm về chuyện này.” Ngọc Diệp phu nhân quyết đoán nói.

Mọi người rõ ràng hàm nghĩa từ chịu trách nhiệm kia, đó là số mệnh của Yến Cơ, dù Tinh tiểu thư rất khổ sở, cũng không cầu xin cho Yến Cơ, nàng chỉ xem Yến Cơ là muội muội, nàng càng thêm coi trọng cha mẹ và trượng phu mình, còn Yến Cơ, nàng chỉ có thể nói câu xin lỗi.

“Còn sơn trang, chúng ta nhất định phải rời đi.” Ngọc Diệp phu nhân nói tiếp, vị vương rộng lượng kia sẽ không truy cứu, thế nhưng trong mắt vị đại nhân mỹ mạo bên cạnh vương là sát ý, nàng cũng không quên, vì để ngừa vạn nhất, nhất định phải bỏ sơn trang thôi.

“Mẫu thân, có nhất thiết thế không?” Sắp qua năm mới Tinh tiểu thư không muốn.

“Có.” Ngọc Diệp phu nhân không chần chờ, chỉ cần còn sống sót, là có thể lập một cơ nghiệp mới.

Ông chủ nắm tay Ngọc Diệp phu nhân, biểu thị sự ủng hộ, Tinh tiểu thư không nói gì nữa, Hi thiếu gia ôm thê tử của mình, gã biết nàng khổ sở và không muốn.

Mọi việc cứ vậy mà sắp xếp, có điều, trong lòng mọi người lại sinh ra một nghi hoặc, trúng loại thuốc kia vương giải quyết dược tính thế nào? Hay có lẽ, thể chế của Thiên phú giả khiến vương không cần thuốc giải? Không, nghe lời vương nói, hẳn là có, à, đúng rồi, có người nói Thiên phú giả có khả năng chữa trị, nói không chừng là trị liệu một lúc, dược hiệu liền biến mất.

Thiên phú giả thật khiến người kính nể a. Chuyện này do người nơi sơn trang không biết gì về Thiên phú giả nên bị bỏ qua, căn bản không nghĩ tới tối qua giữa hai người ở cạnh nhau đã xảy ra chuyện gì.

Hình ảnh chuyển tới một bên khác.

“Vương, sứ giả Phù quốc đến.” Câu đầu tiên Trì Uyên nói đã đi vào đề tài chính. Tuy có tên ngốc Cận Dũng bị chứng sợ độ cao trầm trọng, đường đi của họ vẫn rất thuận lợi, họ không ẩn giấu thân phận, tới chỗ nào cũng đều được nghênh tiếp long trọng, được nửa đường thì nhận được tin sứ giả Phù quốc đến. Tự mình đứng ra nghênh tiếp vị thị giả này, sau đó vứt bỏ Cận Dũng còn đang khó chịu ngồi tàu bay trở lại vương đô.

“Phù quốc?!” Kình Thương hơi kinh ngạc, là đại quốc đệ nhất thiên hạ, một quốc gia như vậy phái thị giả đến Hiển quốc làm gì? Nhắc tới Phù quốc, Kình Thương không khỏi nhớ tới người nào đó rất nhiều năm trước bị y ném đến Phù quốc. Chuyện này có quan hệ gì với gã sao?

“Vâng,” Trì Uyên không biết một nguyên nhân khác mà Kình Thương kinh ngạc nghi hoặc, chỉ cho là Kình Thương nghi hoặc sao Phù quốc lại phái thị giả đến, ngay cả gã lúc mới bắt đầu cũng rất nghi hoặc, có điều tên Phù quốc tự cao tự đại kia cứ thế nói thẳng bản thân mình không đủ tư cách biết được, đáng ghét, gã là người thừa kế Trì gia đó. “Tân vương Phù quốc đăng cơ, mời vương đến tham gia điển lễ.”

Đến vương đô, thị giả này mới dùng một loại tư thái cao cao tại thượng như thể bố thí mà nói, Tân vương Phù quốc kế vị, mời Ngự vương Hiển quốc đến tham gia điển lễ.

Đáng ghét, nơi này là Hiển quốc đó, không phải Phù quốc bọn họ, nói gì mà thiệp mời chỉ có Ngự vương mới có thể xem, kẻ thấp kém khác cả tư cách chạm vào đều không được các kiểu, thật sự khiến người ta nghe mà tức giận.

Lời mời cho quốc vương mình, không phải bọn thần tử là họ có thể làm chủ, dưới ánh mắt khinh bỉ của thị giả kia, cha của gã còn có thể duy trì lễ phép mỉm cười nói sẽ báo cho vương. Tuy rằng sau đó, cha của gã cầm kiếm ở võ trường tàn nhẫn chém một cọc gỗ hình người, có điều vẫn đáng để bản thân khâm phục, không hổ là phụ thân a.

Vương dừng lại ở chỗ nào đều sẽ thông báo cho bọn họ, để thuận tiện khi có việc gấp cần tìm, từ chuyện này, bọn họ mới biết tên Vị Đấu kia trong âm thầm nắm vững hệ thống tình báo, bọn họ chỉ biết đó là một hệ thống khổng lồ, so với thương nhân lãng du, hệ thống này càng coi trọng hơn về quốc nội, nhưng họ cũng phát triển ra bên ngoài, cuộc chiến kinh tế nhiều năm trước, hệ thống này liền phát huy tác dụng.

Lực lượng trong tay Túc Dạ Liêu, tô giới và khu tự do mua bán, đội quân không chiến, thêm vào hệ thống tình báo này, đã khiến Trì gia và Cận gia không thể không né tránh uy thế ở vài phương diện khác.

Trì Uyên nói một hồi về việc Phù quốc tới Hiển quốc, đồng thời dâng báo cáo Vị Đấu đưa lên, đương nhiên là gã không dám xem.

Kình Thương sau khi xem xong, lại đưa báo cáo cho Túc Dạ Liêu. Túc Dạ Liêu xem xong, không xen vào, chờ Kình Thương quyết định.

“Về vương đô.” Kỳ nghỉ của y kết thúc.

Hành trang tối hôm qua cũng đã chuẩn bị thỏa đáng, không làm lỡ bao nhiêu thời gian.

Chủ nhân sơn trang mang theo tất cả mọi người, trừ Yến Cơ, quỳ gối dưới tàu bay cung tiễn Kình Thương rời đi, thái độ khiêm cung, toàn bộ sơn trang đều biết thân phận của Kình Thương, nơm nớp lo sợ, cả người đều run rẩy.

Quỷ Tử lặng yên không một tiếng động tới nơi này, gã rời đi chỉ có Túc Dạ Liêu và Ngọ Sa biết. Quỷ Tử quay về gật đầu với Túc Dạ Liêu, gã đã hoàn thành nhiệm vụ chủ nhân giao, Ngọ Sa nhếch miệng nở nụ cười, xuất thân từ “Lục địa kết tội” Ngọ Sa vô cùng rõ ràng cái gì có thể nói, cái gì không thể.

Túc Dạ Liêu cười theo sau Kình Thương, nếu không phải chuyện quá khẩn cấp, hắn làm sao dễ dàng buông tha ả nữ nhân Yến Cơ này như vậy, hắn cũng không chờ được đến lâu sau này mới giải quyết ả, vì vậy liền lệnh Quỷ Tử giết nàng, dùng thủ pháp tàn khốc hành hạ cho đến chết.

Nguyên nhân, Quỷ Tử sẽ không hỏi, ý nghĩ của ả nữ nhân kia với vương, Quỷ Tử cũng biết, cũng rất khó chịu với ả, ả ta coi mình là ai, làm sao xứng với vương cao quý, gã đã sớm muốn giết ả rồi, mệnh lệnh của chủ nhân thật quá tốt, gã có thể không hề lo lắng giết ả nữ nhân kia.

Có điều, không thể để vương biết. Túc Dạ Liêu, Ngọ Sa và Quỷ Tử đều nghĩ như vậy, làm sao có thể vì một nữ nhân như thế để vương bất mãn với bọn họ đây.

Kình Thương đã vào tàu bay, liền nghe một âm thanh lớn mật bên ngoài hỏi.”Vương, người có thể loại bỏ chiến tranh nơi thế gian này không?” Đó là âm thanh của Hi thiếu gia.

Kình Thương quay đầu lại, nhìn thấy ánh mắt mong đợi của Hi thiếu gia, quay đầu đi, lạnh lùng trả lời, “Không thể.”

Ánh mắt khi Hi thiếu gia nhận được đáp án ra sao, Kình Thương không cần nhìn cũng biết đó là thất vọng. “Tại sao?” Phía sau truyền đến giọng nói khẽ không muốn tin tưởng, Kình Thương không quay đầu lại, càng thêm không trả lời.

Hi thiếu gia khát vọng lý tưởng này, đó là vì gã không hiểu, Kình Thương có lý tưởng như vậy, nhưng lý trí biết chuyện này là không thể thực hiện.

Tàu bay bay lên, mang đi người khiến cả sơn trang kính nể, mãi đến khi tàu bay bay xa, người sơn trang mới từ dưới đất đứng lên. Nhìn nhau, thật sự rất không thể tin được, bọn họ dĩ nhiên có cơ hội gặp mặt vương vốn cao cao tại thượng, đó là vương đó, kẻ thống trị Hiển quốc đó.

Ông chủ đỡ Ngọc Diệp phu nhân trở về phòng, nhưng không lâu sau, tiếng kinh hô trong sơn trang lần thứ hai kinh động nàng.

Ông chủ, Ngọc Diệp phu nhân, Tinh tiểu thư và Hi thiếu gia nhanh chóng tới nơi phát ra tiếng la hét, đó là nơi giam Yến Cơ.

Tim khẽ hẫng một nhịp, bởi vì một vết máu bên cửa, ngẩng đầu, từ cánh cửa mở rộng nhìn vào, dung mạo Yến Cơ tự kiêu bị rạch nát, trên mặt nhuốm đầy vẻ vặn vẹo thống khổ, miệng bị chèn vải, có thể biết nàng là sống mà chịu đau đớn hủy dung, tứ chi đều bị bẻ, vì không cho nàng giãy dụa và vặn vẹo, cũng vì để nàng nhận đày đoạ, động mạch bị cắt đứt, cổ bị cắt một vết lớn, nơi trái tim, trên bụng cũng có một đao tàn nhẫn, đến tột cùng là chết vì gì, ngay cả bản thân Yến Cơ cũng không biết đi.

Tinh tiểu thư không nhịn được ói ra, thi thể thê thảm ở nơi đó là người nàng coi là muội muội, dù đã quyết định từ bỏ, nhưng nhìn đến bộ dáng này vẫn khó chịu, thị giác, trong lòng, đều có.

Hi thiếu gia quay mặt đi, động viên thê tử của mình, gã cũng không cho đây là vị vương hy vọng không có chiến tranh kia làm, nam tử ấy là vương, tự nhiên sẽ có người làm vì y. Lúc này, Hi thiếu gia có chút rõ ràng lời vương nói không thể là tại sao.

Ngọc Diệp phu nhân sắc mặt trắng bệch, bị ông chủ sắc mặt cũng khó coi ôm lấy.

“Chúng ta rời đi.” Ngọc Diệp phu nhân suy yếu nói.

“Được.” Ông chủ trả lời.

Vài ngày sau, Phong Lâm sơn trang từng nghênh tiếp vương có người muốn mua, ông chủ thoải mái lấy giá rẻ mà bán, một nhà ông chủ sau đó biến mất ở trên trấn, không biết đi nơi nào.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.