Túc Dạ Liêu đứng dậy, khóe miệng nhiễm chất lỏng màu trắng trong mắt Kình Thương thật chói mắt, một luồng giận dữ, xấu hổ và khó chịu khiến Kình Thương quay mặt đi, y không biết nên đối mặt thế nào, nhưng trừ bản thân vẫn còn kịch liệt thở dốc, trong nơi yên tĩnh như này, âm thanh nuốt gì đó cực kỳ rõ ràng, khiến Kình Thương không khỏi hướng về âm thanh phát hiện chuyển đi.
Vẻ mặt Túc Dạ Liêu lại như chưa từng xảy ra gì cả, vẫn là nụ cười nhẹ trước sau như một, đối với những việc đã làm cũng không ngượng ngùng hay khó xử, bình tĩnh đến không có thứ gì, nếu không phải khóe miệng còn lưu lại chất lỏng màu trắng, Kình Thương thậm chí sẽ cho rằng chuyện mới xảy ra chỉ là mộng.
Không nhịn được đưa tay ra, nắm cổ áo Túc Dạ Liêu, “Tên khốn kiếp này, thứ kia rất bẩn.” Cái tên này sao là có thể đem thứ kia nuốt xuống?
“Không bẩn.” Túc Dạ Liêu nhàn nhạt nói, với hắn mà nói, thứ này xem như là mỹ vị đi, thứ thuộc về quân vương hắn, mùi vị cay đắng kia đều là mỹ vị.
“Ngươi,…” Có thể nói cái gì, mình có thể nói cái gì, đối phương không có ác ý, chỉ là giúp mình mà thôi, ở thế giới này người tận trung có thể vì quân chủ của họ làm đến mức này sao, Kình Thương rất khó tưởng tượng.
“Ngô chủ, còn muốn không?” Túc Dạ Liêu hỏi, hắn đã mở ra trạng thái lý trí tuyệt đối, tư thái yếu đuối của quân vương hắn, âm điệu bất đắc dĩ lại kháng cự, nhưng không thể không khuất phục bản năng, khiến hắn suýt chút nữa biến cuồng tưởng trong dĩ vãng thành sự thật, ngoại trừ hắn, quân vương ngay cạnh bên hắn cũng không biết, nơi nào đó của hắn cuồng nhiệt không kém gì so với quân vương hắn bị trúng thuốc.
Kình Thương ý thức được lời Túc Dạ Liêu nói, “Không, không cần, ngươi đi ngủ đi.” Nhanh chóng buông Túc Dạ Liêu ra, Kình Thương dùng lời đuổi người gấp gáp nói. Qua hai lần thư giải, dược tính đã tản đi hơn nửa.
“Vâng, thần xin cáo lui.” Túc Dạ Liêu lần này rất nghe lệnh, đứng dậy rời khỏi gian phòng.
Kình Thương không nhìn theo bóng người Túc Dạ Liêu.
Túc Dạ Liêu trở lại phòng mình, sau khi cánh cửa khép lại, đã không còn cách nào duy trì bình tĩnh, trượt ngồi xuống đất, vẻ mặt bình tĩnh dùng lý trí tuyệt đối ngụy trang hoàn toàn biến mất, khó có thể tin, hắn dĩ nhiên thật sự như vậy làm, ngay lúc quân vương hắn tỉnh táo, lại làm chuyện như vậy với quân vương hắn.
Nhấc lên bàn tay mình, trên tay vẫn còn loại xúc cảm này, thậm chí chất lỏng màu trắng chưa khô còn ở trên tay, bên tai tựa hồ còn quanh quẩn tiếng quân vương hắn thở dốc, kháng cự yếu ớt, càng nhiều chính là rên rỉ không cách nào kiềm nén.
Sát vách, Kình Thương ngồi một hồi, y còn đang nghĩ làm sao lại xảy ra những chuyện này, một trận gió lạnh thổi qua, để y ý thức được tình trạng của mình, mùi còn trong phòng và cảm giác ám muội vẫn tồn tại như cũ, khiến Kình Thương đổi sắc mặt.
Sửa sang quần áo, đứng dậy mở hết cửa phòng ra, để mùi vị bên trong tản đi, nhìn thấy ôn tuyền, còn cả cảm giác lưu lại trên người, khiến Kình Thương muốn đi ngâm suối nước nóng một lúc, có điều, động tác của y rất nhẹ, không muốn quấy nhiễu người đối diện, nhưng y lại không biết, tiếng y bước vào nước, Túc Dạ Liêu bên này vẫn để ý sao có khả năng không nghe được, chỉ là không mở cửa mà thôi.
Tay Túc Dạ Liêu đã đặt nơi đang đứng thẳng của mình, sau khi nghe được tiếng nước, tăng nhanh động tác trên tay, ma pháp cách âm, khiến Kình Thương không nghe được một chút dị động.
Ngâm trong ôn tuyền, Kình Thương cẩn thận nghĩ chuyện này, ai chuốc thuốc không quan trọng, quan trọng chính là y nên đối mặt thế nào với Túc Dạ Liêu? Muốn nói xảy ra mẫu thuẫn với Túc Dạ Liêu cũng không đến mức, y không biết thế giới này thì sao, thế nhưng ở kiếp trước, lúc y ở quân doanh, có nghe qua từ tên đội trưởng bất lương và một ít đội viên, nam nhân trong thời kỳ trưởng thành, cùng nhau xem một bộ phim vận động nào đó, cùng ‘nhấc súng’, có lúc thậm chí giúp nhau là chuyện rất bình thường, chỉ là mình chưa từng làm, cũng không có cơ hội làm chuyện như vậy mà thôi.
Có phải thế giới này cũng như vậy, cho nên nhìn thấy dáng vẻ của mình, Túc Dạ Liêu mới giúp đỡ mình, có lẽ chuyện này là mình suy nghĩ quá mức, xem dáng vẻ Túc Dạ Liêu cũng không có gì ghê gớm, nhưng với mình mà nói, thực sự là quá kích thích.
Đặt tay lên trán, hít sâu một cái, Kình Thương khiến mình tỉnh lại, là mình quá mức lưu ý, phải cố gắng điều chỉnh tâm thái, bằng không y thật sự không biết nên làm sao đối mặt với Liêu. Đúng, rất bình thường, rất bình thường, nam nhân trong lúc đó sẽ xảy ra loại chuyện này.
Nếu chuyện như vậy xảy ra với Liêu, chính mình cũng sẽ giúp hắn, có điều dùng miệng, quá mức rồi. Chết tiệt, mình sao lại nghĩ tới chỗ này, Liêu chỉ là giúp mình mà thôi, chỉ là như vậy mà thôi.
Kỳ thực trong đầu Kình Thương mơ hồ xẹt qua một loại suy đoán nào đó, có lẽ vì suy đoán này đối với Kình Thương mà nói quá mức không thể, cho nên không lưu ý, cũng có lẽ bởi mơ hồ cảm giác được suy đoán kia sẽ phá đi tất cả mọi thứ ở hiện tại, nên bản năng trốn tránh, suy đoán ấy liền bởi như vậy, lúc Kình Thương còn chưa ý thức được đã biến mất không còn tăm tích.
Chỉ là một ngày nào đó, suy đoán này mới lại xuất hiện trong lòng, thì ra lúc đó y đã bỏ qua cơ hội biết rõ chân tướng.
Đêm vẫn trôi.
Sáng sớm, Túc Dạ Liêu như người không liên quan xuất hiện ngoài cửa phòng Kình Thương, dù sao ôm ý đồ bất chính với quân vương hắn đã rất nhiều năm, vì chuyện tối qua mà muốn mình không xuất hiện trước mặt quân vương hắn là tuyệt đối không thể.
Kình Thương ở trong phòng, nghe được âm thanh của Túc Dạ Liêu ngoài cửa, động tác trên tay cứng đờ, lần thứ hai gia tăng tâm kiến thiết, không có gì, không có gì, tất cả rất bình thường.
Mở cửa, gương mặt lạnh lùng không lộ vẻ gì, mắt có một quầng đen nhàn nhạt, xem ra là một đêm ngủ không ngon, nhưng nói tóm lại, Kình Thương biểu hiện rất bình thường, chỉ là tầm mắt có chút di dời biểu hiện nội tâm xoắn xuýt và khó chịu của Kình Thương.
Túc Dạ Liêu mặt ngoài không thấy được, thế nhưng trong lòng hắn là vô cùng gấp gáp, hắn sợ sẽ thấy tầm mắt căm ghét của quân vương hắn, nhưng bây giờ nhìn lại, quân vương hắn chỉ là có chút không tiện thôi.
Thả lỏng, một loại chờ mong cũng đồng thời hiện lên trong lòng Túc Dạ Liêu, nơi tuyệt vọng trong lòng được rải xuống một tia sáng, quân vương hắn không chán ghét hắn, như vậy hắn có thể chờ mong trong lòng quân vương hắn có phải cũng có cảm tình đặc biệt với mình không.
Vì ý nghĩ này, tâm tình Túc Dạ Liêu không tệ.
Bọn hộ vệ đưa lên bữa sáng, lúc tiến vào, Kình Thương âm thầm thở ra một hơi, bây giờ cùng Túc Dạ Liêu ở chung, y luôn cảm thấy lúng túng, có những người khác có thể tiêu trừ loại lúng túng này.
Hộ vệ ở đưa món ăn đồng thời cũng báo cáo một hồi dị thường tối hôm qua cho Kình Thương và Túc Dạ Liêu, còn có một số thỉnh cầu ngày hôm nay.
“Tối ngày hôm qua, ả nữ nhân tên Yến Cơ muốn lén lút lẻn vào, bị chúng thần bắt lại.” Nữ nhân ngu xuẩn kia, sao lại cho rằng có thể qua mắt thủ vệ bọn hắn, tuy không muốn thừa nhận, thế nhưng tên Quỷ Tử xuất thân nơi ‘Lục địa kết tội’ kia, ở phương diện ám sát xác thực xuất sắc hơn bọn họ, có gã ở đó, nữ nhân ngu xuẩn kia làm sao qua được chỗ bọn họ, lẻn vào nơi ở của vương.
Nữ nhân ngu xuẩn kia sau khi bị tóm còn ồn ào lớn tiếng, bị Ngọ Sa một chưởng vỗ ngất, sao có thể để giọng nữ nhân làm ồn đến vương muốn nghỉ ngơi được.
Mục đích của nữ nhân này là gì bọn họ sao không biết, sau khi biết vương là Thiên phú giả, ánh mắt nữ nhân này càng ngày nóng bỏng, mỗi ngày đều xuất hiện, bọn họ sẽ không để cho nàng xuất hiện trước mặt vương, cho nên cố ý lúc vương không có đó, cho nàng đi vào quét tước, thật sự cho mình sắp trở thành thiếp thất của vương, ánh mắt nhìn người khác cũng mang theo kiêu ngạo, nằm mộng giữa ban ngày, chính và thiếp thất của vương ai không phải quốc sắc thiên hương, nữ nhân này chỉ có mấy phần sắc đẹp có tư cách gì để vương coi trọng, càng không cần phải nói thân thế thấp hèn của nữ nhân này.
Sau khi đánh ngất, vì không muốn phiền phức, liền ném người cho chủ nhân sơn trang, do chính bọn họ xử lý, nói đến, họ cũng thật nhân từ.
Nhưng nhân từ của họ không có được báo lại, ông chủ sơn trang, Ngọc Diệp phu nhân, tiểu thư và cô gia sáng sớm hôm nay dựa vào lý do đưa bữa sáng, đồng loạt xuất hiện ở trước mặt bọn họ, xin cầu kiến vương.
Vương có tiếp kiến hay không, không phải bọn họ có thể làm chủ, xin chỉ thị là chuyện tất nhiên, nhưng đám người không biết tiến thối này thực sự khiến đáy lòng người ta sinh ra chán ghét.
Yến Cơ tối hôm qua muốn lẻn vào, nghe nói như thế, Kình Thương ngừng đũa, sắc mặt Túc Dạ Liêu cũng trầm xuống.
Tối hôm qua xảy ra chuyện gì, hai người tránh không nói đến, nhưng không có nghĩa là chưa từng phát sinh, nguyên nhân xảy ra chuyện tối qua, là vì có người bỏ thuốc, chuyện phát sinh tối hôm qua khiến hai người họ không có tâm tư suy nghĩ nguyên nhân thuốc xuất hiện.
Nghe được lời hộ vệ, hai người lập tức đem chuyện tối qua và dị thường của Yến Cơ kết hợp lại.
Tay Kình Thương nắm chặt, sắc mặt Túc Dạ Liêu như băng.
Kình Thương là tức giận, là cười khổ không được, y biết tâm tư của Yến Cơ, nhưng không nghĩ tới nàng sẽ làm ra chuyện như vậy. Sắc mặt Túc Dạ Liêu như băng, trong lòng lại trào lên cơn giận ngập trời, ả tiện nữ kia lại dám tơ tưởng đến quân vương hắn, thậm chí bỏ thuốc quân vương hắn, nếu không phải bị ngăn lại, lấy trạng thái hôm qua của quân vương hắn, ả nữ nhân rất có khả năng có thể thực hiện được.
Chính thất và thiếp thất của quân vương hắn, hắn có thể nhịn, vì huyết mạch Vương tộc, đó là tất yếu, những nữ nhân kia cũng có huyết thống cao quý, thế nhưng ả tiện nữ kia tính là gì, không tướng mạo, không thân thế, như vậy còn muốn gây rối quân vương hắn.
Tuyệt đối không thể tha thứ. Trong lòng Túc Dạ Liêu đã xác định cho Yến Cơ tử hình tàn khốc, tính cách của hắn xưa nay không phải nhân từ.
Hộ vệ nhìn thấy sắc mặt Kình Thương và Túc Dạ Liêu, rất rõ ràng cảm giác được lửa giận của hai người, đến tột cùng là xảy ra việc gì, hộ vệ không dám hỏi, chỉ có chút lắp bắp bẩm báo về thỉnh cầu của chủ nhân sơn trang cho hai người.
“Để bọn họ vào.” Kình Thương cười lạnh, xem ra những người này biết chút gì đó, y muốn xem bọn họ sẽ nói thế nào.
“Vâng.” Hộ vệ nghe lệnh đi ra.
Bên trong phòng còn lại Kình Thương và Túc Dạ Liêu, hai người đều trầm mặc, lẳng lặng mà ăn bữa sáng đợi nhóm người chủ nhân sơn trang, lúng túng đã biến mất lần thứ hai bao phủ quanh hai người.
Không lâu sau đó, nhóm người chủ nhân sơn trang đi vào, Kình Thương sai người đưa bữa sáng xuống, nhìn mấy người quỳ ở đó, ông chủ sơn trang, Ngọc Diệp phu nhân, Tinh tiểu thư, Hi thiếu gia, còn cả Yến Cơ.