Liệu Có Hòa Hợp?

Chương 6: Tôi nuôi cậu




Tiêu Chiến đưa Vương Nhất Bác về liền vội vã đi đến Tiêu Thị. Vương Nhất Bác đứng trước cổng nhà liền ngây ngốc hít khói xe. Phải mất một lúc lâu, hắn mới chậm chạp vào nhà.

"Tôi có việc phải đến công ty một chuyến. Cậu ở nhà tự lo nhé ?"

Trong đầu Vương Nhất Bác không ngừng lặp lại lời cuối cùng của Tiêu Chiến. Hắn thật sự là có một chút không muốn để Tiêu Chiến rời đi a~

Căn nhà rộng lớn chỉ có mỗi Vương Nhất Bác. Có chút cô đơn cùng lạc lõng...

Vương Nhất Bác nhàn rỗi liền mày mò bật tivi lên xem giết thời gian. Chính hắn xem một lúc liền ngủ gật mà không hay.

.

.

Tiêu Chiến ngồi trong văn phòng, sắc mặt triệt để âm u. Chết tiệt ! Vì cái gì mà sáng nay có người đến náo loạn, hô vũ Tiêu Thị lừa người gạt tiền ? Làm ăn phi pháp ?  Hẳn là do đám lão cáo già kia đi ?

"Chuyện sáng nay là thế nào ?"

"Xin lỗi Tiêu tổng...chính tôi cũng không biết tại sao họ lại đến quậy phá..." Trịnh Phồn Tinh khó xử mà đáp.

"Tôi muốn nghe chi tiết không phải mấy lời dư thừa này." Giọng Tiêu Chiến đột cao lên khiến Trịnh Phồn Tinh nhất thời không kịp phản ứng.

Trịnh Phồn Tinh bị dọa đến có chút sợ hãi. Cậu làm sao có thể lường trước được là Tiêu Chiến tức giận liền đáng sợ như vậy ? Từ lúc Tiêu Chiến nhận vị trí tổng giám kia ngoài ôn nhu, lãnh đạm, xa cách thì còn có biểu tình gì khác sao ? Nhất định là không ! Xem ra là lần này chọc giận được y xem như mấy lão kia giỏi.

"Tôi đi điều tra." Trịnh Phồn Tinh điều chỉnh tâm tình, vội nói liền rời đi.

Tiêu Chiến bực bội, đưa tay nới lỏng cà vạt một chút. Y dựa lưng vào ghế, nhắm hờ mắt một chút.

Tốc độ làm việc của Trịnh Phồn Tinh không thể không phủ nhận liền có kết quả. Không ngoài dự đoán của Tiêu Chiến. Trước mặt y liền không ngớt lời tâng bốc, sau lưng liền liên minh với nhau muốn lật đổ mình. Có vẻ bước đầu là náo loạn sau đó thì làm sao ? Chắc không phải là khiến cổ phiếu Tiêu Thị rớt giá rồi âm thầm thu mua ?

"Chuẩn bị tốt một chút, nếu mấy lão già kia đã rục rịch thì chúng ta cũng nên đáp lễ." Tiêu Chiến hờ hững nói nhưng lại mang vài tia hung ác.

"Vâng, tôi sẽ bắt đầu điều tra từng người. Ngài là muốn..."

"Đổi mới Tiêu Thị."

Trịnh Phồn Tinh rùng mình. Thật sự là đổi mới sao ? Xem ra sắp tới Tiêu Thị gặp không ít sóng gió trong nội bộ lẫn thương trường.

Giải quyết một số hợp đồng, nhìn đồng hồ đã trưa. Tiêu Chiến nghĩ ngợi một lúc liền nhớ đến Vương Nhất Bác ở nhà không biết đã ăn hay chưa ? Y sải bước rời khỏi văn phòng về nhà.

.

.

Đoạn đường về nhà, Tiêu Chiến ghé vào siêu thị mua ít thực phẩm. Nhớ đến mấy lời kia của Mạnh Tử Nghĩa, y liền chọn những thực phẩm dinh dưỡng. Thật như y đang phải chăm sóc con mình !

Về đến nhà, Tiêu Chiến xách túi lớn túi nhỏ vào trong liền nghe thấy âm thanh từ tivi phát ra. Nhìn đến ghế sofa thấy Vương Nhất Bác đang co chân lên ghế ngủ gà ngủ gật.

Tiêu Chiến đặt đồ lên bàn, đưa tay lay nhẹ Vương Nhất Bác : "Nhất Bác ?"

Lông mi Vương Nhất Bác khẽ run. Hắn chậm rãi mở mắt, liền thấy khuôn mặt Tiêu Chiến phóng đại trước mắt có chút lúng túng cùng xấu hổ. Vành tai hắn phủ một lớp hồng.

"Anh...anh về lúc nào ?"

"Mới về, sao không vào phòng ngủ ?"

"Ừm xem tivi liền ngủ quên."

Vương Nhất Bác liếc mắt lên bàn thì thấy túi lớn túi nhỏ không khỏi tò mò. Hắn há miệng muốn hỏi lại bị Tiêu Chiến nhanh chóng cướp lời : "Mua về làm bữa trưa. Ăn chưa ?"

Vương Nhất Bác ngạc nhiên. Tiêu Chiến nấu ? Hay là người khác ? Hắn ngó nghiêng một chút không thấy ai ngoài Tiêu Chiến và hắn trong nhà thì khẳng định là Tiêu Chiến nấu !

Tiêu Chiến bắt gặp hành động trẻ con kia, tâm tình cũng thoải mái một chút. Y xắn tay áo lên rồi cầm túi thực phẩm vào bếp.

Vương Nhất Bác đứng dậy liền phát hiện chân bị tê rồi a~ Lại ngồi xuống xoa bóp chân một lúc liền phóng vào nhà bếp.

Vương Nhất Bác nhìn những hành động trôi chảy của Tiêu Chiến nhịn không được mà hỏi : "Anh biết nấu ăn sao ?"

"Ừ, từng học qua."

Vương Nhất Bác chăm chú nhìn không rời mắt. Chỉ là động tác đơn giản nhưng lại rất thu hút hắn !

"Vì sao biết tôi thích hãng Starbuck ?"

"A ? Tôi chỉ thuận tay mua..."

"Không phải Mạnh Tử Nghĩa nói ?"

Vương Nhất Bác chột dạ, sao Tiêu Chiến lại hỏi bất ngờ như thế. Hắn nói thật liệu có bị xem là lấy lòng không ?

"Tôi..."

Tiêu Chiến không đáp, kiên trì đợi Vương Nhất Bác.

"...anh sẽ không xem là lấy lòng anh chứ ?"

"Sẽ."

"..." Tôi rút lại câu vừa nãy còn kịp không ?

Vương Nhất Bác không đáp, Tiêu Chiến cũng chẳng buồn truy vấn thêm. Y đưa tay lấy gia vị cho vào thức ăn, cũng không quên bỏ chút ớt.

Vương Nhất Bác suy nghĩ một lúc lại hỏi một vấn đề mà bữa giờ hắn cứ thắc mắc không thôi : "Anh....vì sao lại tốt với tôi như vậy ?"

"Cậu nói xem ?"

Vương Nhất Bác ngạc nhiên nhận câu trả lời ngoài ý muốn kia. Hắn cứ nghĩ Tiêu Chiến sẽ đáp "thuận tay cứu giúp hắn" hay "hắn đáng thương muốn giúp" hoặc cũng có thể là giúp hắn lấy lòng tin ở hắn rồi đem hắn bán đi cho bọn buôn người a ?

Tiêu Chiến bận rộn chế biến món ăn nên không nhìn thấy biểu cảm cứ thay đổi trên mặt Vương Nhất Bác. Hết thảy đều có chút vui nhộn.

"Tôi...không đoán được."

"..."

"Khó nói vậy sao ?"

Tiêu Chiến tắt bếp, cho đồ ăn ra dĩa, bưng để lên bàn. Mùi thơm từ thức ăn bốc lên khiến bụng Vương Nhất Bác bắt đầu biểu tình. Hắn đi lấy chén đũa cho mình lẫn Tiêu Chiến.

"Vì tôi sẽ là người nuôi cậu."

Tiêu Chiến nhận lấy chén đũa từ tay Vương Nhất Bác, nhìn thẳng vào đôi mắt đen sâu thẳm kia thốt lên. Đây là lần đầu y nhìn kĩ gương mặt của hắn. Hẳn là sau khi trưởng thành sẽ rất soái đi ?

Vương Nhất Bác nghe xong suýt chút liền đánh rơi chén sứ trong tay. "Tôi nuôi cậu" ? Chính là Tiêu Chiến nuôi hắn ? Hắn nghe nhầm sao ?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.