Bắc Kinh tuyết rơi phủ trắng xóa mọi thứ. Người người qua lại đều mang trên mình một chiếc áo ấm thật dày. Dì Lộ chuẩn bị bữa sáng để vào hộp xong xuôi liền đi lấy hai cái áo lông dày đến bệnh viện.
Tiêu Chiến gần đây ngủ không đủ giấc nên hiện tại ngủ rất sâu. Vương Nhất Bác vẫn khư khư ôm người trong lòng nhắm nghiền hai mắt. Khóe môi hắn vẫn luôn ẩn ẩn hiện hiện một nụ cười.
Dì Lộ nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào. Đập vào mắt bà là hai nam nhân trưởng thành đang ôm nhau ngủ trên chiếc giường nhỏ liền ngẩn người. Chuyện quái gì đây a ? Làm sao Chiến Chiến lại nằm trong lòng Tiểu Bác mà ngủ ? Không phải bà chỉ mới vắng mặt có một đêm liền gạo thành cơm cả rồi ?
Dì Lộ đem đồ ăn đặt bên chiếc bàn nhỏ rồi xoay người rời đi. Bà vẫn là không nên ở đây làm phiền đôi trẻ a.
Vương Nhất Bác không lâu sau đó đã thức giấc. Hắn nhìn người trong lòng mình vẫn còn đang ngủ ngon lành liền tranh thủ nhìn trộm người ta. Thứ hắn chú ý chính là nốt ruồi phía dưới môi kia a. Mỗi lần Tiêu Chiến cười lên nốt ruồi sẽ di chuyển theo, rất thu hút cùng quyến rũ.
Vương Nhất Bác cúi đầu hôn xuống cánh môi người kia. Toan định rời ra nhưng thế nào lại cạy mở răng y, luồng chiếc lưỡi vào trong khoang miệng càn quấy. Tiêu Chiến bị hôn đến tỉnh cả ngủ. Y nhíu mày, đưa tay vỗ vỗ lên lưng Vương Nhất Bác.
Tôi sắp ngạt chết !
Vương Nhất Bác bị vỗ vỗ mấy cái, mắt thấy đối phương sắp hết hơi liền tách ra.
"Ca, sáng hảo."
"..." Muốn sát hại tôi sao ?!
Tiêu Chiến trừng mắt với Vương Nhất Bác, rời giường đi vào nhà vệ sinh. Với cái trừng mắt kia của y, Vương Nhất Bác không sợ mà ngược rất vui vẻ đi theo Tiêu Chiến vào trong.
Hai người đứng trước giương vệ sinh cá nhân. Mọi hoạt động gần như ăn khớp với nhau hoàn toàn. Lúc trở ra đã phát hiện ra đồ ăn sáng được đặt ngay ngắn trên bàn. Đoán biết là dì Lộ đem tới.
Vương Nhất Bác thấy đồ ăn liền cao hứng tiến đến mở ra xem. Là cháo thịt cùng sữa đậu nành a.
"Ca, mau qua đây ăn sáng."
"Được."
.
.
Khoảng đến trưa, Vương Nhất Bác xuất viện. Vừa ra đến cổng bệnh viện một màu trắng lọt vào mắt. Tuyết rơi rồi a.
Tiêu Chiến đi bên cạnh cũng không ngạc nhiên lắm. Lúc nãy y có chú ý trước khi xuống đây rồi. Lại nhớ đến bạn trai nhỏ của y rất không hay giữ ấm cho chính mình, lên tiếng : "Trời lạnh rồi, mặc nhiều áo vào."
"Em mặc như vầy còn chưa nhiều ?" Vương Nhất Bác nhìn toàn thân mình đã sớm bị Tiêu Chiến quấn thành một cục bông di động, ngờ vực hỏi.
Tiêu Chiến không đáp, lái xe nhanh chóng đến đón hai người. Ở phía góc khuất đã có người chụp lại cảnh tượng hai người lên xe rời đi.
.
.
Thời gian cuối năm công việc sẽ bận rộn hơn bình thường. Tiêu Chiến phải lo những bảng thống kê, tiền thưởng này nọ cho nhân viên. Vương Nhất Bác vì ngưng hoạt động mấy ngày mà công việc tồn lại không ít. Show thực tế, chương trình tống nghệ cuối năm, một cái quảng cáo sữa chua An Mộ Hy.
Trở về Vương Nhất Bác bắt tay vào công việc. Tuyên Lộ rất hài lòng với thái độ này của hắn. Cô chỉ sợ nghỉ nhiều ngày thì bạn nhỏ này sẽ sinh lười a.
Vương Nhất Bác đi đâu, làm gì đều tự nhiên sẽ nhắn báo cho Tiêu Chiến biết. Một là hắn muốn tán gẫu với y bồi đắp tình cảm. Hai là sau cái chuyện hẳn là nên nói để Tiêu Chiến không để lại bóng ma trong lòng.
Vương Nhất Bác vừa nhắn vừa cười tủm tỉm dọa Tiểu Trần sợ ngây người. Đây là Vương Nhất Bác ? Sao lại có thể cười tươi như vậy ? Không phải là bị bắt cóc một lần, đầu óc liền có vấn đề đi ?
"Tuyên Lộ tỷ, Vương ca anh ấy hẳn là không có vấn đề chứ ?" Tiểu Trần kéo tay áo Tuyên Lộ tho thẻ hỏi.
Tuyên Lộ khó hiểu, nhìn sang nghệ sĩ nhà mình bắt gặp hắn đang cười ấm áp như gió mùa xuân liền rùng mình. Thật giống như bạn trẻ đang trong giai đoạn yêu đương ?
"Không có vần đề gì." Tuyên Lộ đáp qua loa với Tiểu Trần rồi lại suy nghĩ vu vơ. Nhớ đến câu "...gần như yêu đương" của Tiêu Chiến lại thấy biểu hiện này của Vương Nhất Bác. Hai người họ hẳn là đã cùng một chỗ đi ?
.
.
Tiêu Chiến bên này làm việc cách một lúc lại nhận được tin nhắn của Vương Nhất Bác. Y khẽ cười thầm một tiếng. Thật sự là Vương Nhất Bác còn có thể trẻ con hơn sao ?
Trịnh Phồn Tinh vào phòng đưa tài liệu liền nghe âm thanh tin nhắn liên tục vang kên không tránh được tò mò. Ai mà nhắn tin với boss liên tục thế a ?
Bất quá Tiêu Chiến không quan tâm đến Trịnh Phồn Tinh. Y ngang nhiên điện thoại cho Vương Nhất Bác trước mặt cậu.
"Em rảnh rỗi như vậy ?"
"Rảnh, rất rảnh a."
"Tôi không rảnh."
"Em biết, chỉ là nhớ anh muốn tán gẫu một lát."
"..." Chúng ta chỉ mới xa nhau có vài tiếng !
"Chiều nay anh về sớm nhé ?"
"Có việc gì sao ?"
"Ca, không phải là anh quên hôm nay Giáng Sinh chứ ?"
Tiêu Chiến hơi bất ngờ, y đưa mắt sang nhìn lịch. Quả thật là Giáng Sinh. Y vẫn chưa chuẩn bị quà cho người ta a.
"Ừ, về sớm."
Trịnh Phồn Tinh đứng một bên những gì cần nghe cũng nghe thấy rồi. Cậu không nghe lầm đâu, là giọng Vương Nhất Bác lanh lảnh vang lên ngọt như mía lùi. Còn boss nhà cậu ? Chính là ôn nhu như nước ! Muốn sủng có sủng ! Và hơn thế nữa, thật sự giống như đang ăn cẩu lương vào Giáng Sinh !
Với sự nhanh nhạy của Trịnh Phồn Tinh cùng đoạn đối thoại ngắn ngủi đầy màu hường kia. Cậu khẳng định : Tiêu Chiến cùng Vương Nhất Bác là đang cùng một chỗ yêu đương !
Trong lúc đôi trẻ đang tận hưởng niềm vui của sự yêu đương thì weibo nổi lên một nhiệt sưu : Tiêu tổng của Tiêu Thị - Tiêu Chiến cùng nghệ sĩ Vương Nhất Bác có quan hệ qua lại !
======================================
Ngày mai tôi xem Tinh Quang Đại Thưởng nên update sớm cho mấy cô. Còn 4 chương đếm ngược\( ̄▽ ̄)/