Liệu Chúng Ta Còn Có Sau Này

Chương 21: Mờ ám (H+)




Không đợi đến khi cô tỉnh táo, hắn hung hăng xé rách áo trên người cô.

Dưới ánh trăng, làn da mịn màng như lụa, còn lưu lại dấu vết kích tình mờ ảo hiện ra. Trên khuôn ngực căng tròn, đầy đặn hơi thở run rẩy, phập phồng càng toát lên vẻ quyến rũ, mị hoặc khiến đàn ông điên cuồng.

Đôi mắt lạnh lẽo của hắn tối sầm lại, yết hầu lơ đãng di chuyển.

Hiểu Tinh sợ hãi, đưa tay muốn che ngực lại bị hắn nhanh chóng giữ lấy, khóa chặt hai tay cô trên đỉnh đầu. Tay còn lại liền mân mê bầu ngực cô, không chút thương tiếc.

“Ư…m…”

Hiểu Tinh liều mạng giãy dụa, trước ngực truyền đến cảm giác đau đớn làm cô kinh hãi không thôi.

Ngay sau đó hắn cúi người xuống, rồi đột nhiên há miệng ngậm lấy một bên ngực của cô, thô lỗ cắn mút.

Cả người Hiểu Tinh như có dòng điện chạy qua, lồng ngực căng cứng, cảm giác đau đớn này khiến cô bật khóc.

“Dừng lại đi! Nơi này là bệnh viện…” Cô liên tục cầu xin, thân mình lại càng vặn vẹo mạnh hơn.

“Tôi không ngại…” An Mạc Ngôn hơi dừng lại một chút, khoé môi cong lên, rồi lập tức... há miệng cắn.

“A… ưm….” Hiểu Tinh đau đớn kêu lên.

Cô rất sợ nếu như có ai nhìn thấy…

Huống hồ trong phòng này… còn có camera.

Nhưng An Mạc Ngôn hắn dường như không bận tâm đến điều này, trên khuôn mặt anh tuấn của hắn chỉ lộ ra nét tàn khốc, lạnh lẽo như ma quỷ.

Cô rốt cuộc cũng không nhịn được mà thoả hiệp…

“Vào nhà vệ sinh đi…làm ơn!”

Cô vội nhắm hai mắt lại, hàng lông mi đẫm nước không ngừng run rẩy như liễu trước gió, lộ ra sự bất lực cùng tuyệt vọng.

Ánh mắt An Mạc Ngôn như khóa chặt khuôn mặt đang tái nhợt của cô. Trong đầu liền hiện ra một đoạn hồi ức…

......................

Còn đường đầu ngõ nhỏ về đêm vắng vẻ, giờ này cũng chẳng còn ai qua lại, thiếu niên hoảng hốt chạy dưới hàng đèn cũ tìm người.

“Hiểu Tinh! Hiểu Tinh! Em ở đâu?”

Bỗng nhiên từ phía sau có tiếng bước chân dồn dập, sau đó là đôi bàn tay trắng nõn nhỏ nhắn ôm chặt lấy eo cậu.

An Mạc Ngôn thở gấp, cảm giác như trút bỏ được nỗi sợ đang trào dâng trong lòng.

Vừa xoay người lại liền bị một đôi môi mềm mại cuồng nhiệt áp tới.

Hiểu Tinh dây dưa hồi lâu mới quyến luyến rời ra môi của cậu, ánh mắt trong veo, hai má ửng hồng, đôi mày cau lại giận dỗi:

“Em đã đợi anh rất lâu… rất lâu rồi đấy! Tại sao bây giờ anh mới tới?”

Thân thể An Mạc Ngôn trong phút chốc liền cứng lại, cũng không biết phải phản ứng thế nào.

Tối nay cậu làm thêm đến tận 10 giờ hơn mới trở về, điện thoại cũng là để trong balo. Đợi sau khi tắm rửa xong xuôi thì mới thấy tin nhắn cô gửi đến.

Không thể tin được, cô cứ vậy mà đợi cậu.

“Đêm hôm một mình em chạy tới đây làm gì? Chỗ này vắng vẻ như vậy lỡ gặp phải người xấu thì làm thế nào?”

Cậu tức giận mắng, nhưng có trời mới biết khi cậu đọc được tin nhắn của cô, cậu đã lo lắng đến thế nào.

“Tại anh bắt em đợi lâu như vậy…” Gương mặt cô uỷ khuất, nũng nịu nói.

An Mạc Ngôn nắm lấy cổ tay cô, thái độ lạnh lùng không chút lưu tình: “Để anh gọi xe, đưa em về!”

Cô vội lắc đầu, rồi ngay sau đó lợi dụng sơ hở của An Mạc Ngôn mà kiễng chân, hôn lên quai hàm nam tính của cậu, hơi thở ra đầy ám muội:

“Mặc Ngôn….chúng ta thuê khách sạn, ngủ cùng nhau đi!”

Nói xong bàn tay nhỏ nhắn của cô liền luồn vào bên trong áo, nhẹ nhàng mơn trớn cơ bụng của cậu.

Đồng tử An Mạc Ngôn co rụt lại, giống như núi lửa chuẩn bị phun trào. Yết hầu lên xuống, ngay cả hô hấp cũng trở nên dồn dập, nóng bỏng.

Cô giống như một đóa hoa hồng quyến rũ mê người, mà đoá hoa này lại đang tìm cách dụ dỗ cậu.

Ngay lập tức, An Mạc Ngôn chộp lấy cổ tay cô lôi ra, lạnh lùng hỏi: “Em uống rượu sao?”

Bị vạch trần, đôi mắt Hiểu Tinh liền cụp xuống, nhanh chóng bày ra vẻ đáng thương: “Cha mẹ em đều đi công tác… buổi tối ở nhà một mình thật sự rất đáng sợ…”

“Cho nên…?”

“Em chỉ là uống một chút để có thể dễ ngủ… nhưng sau đó lại rất… muốn anh.”

Sắc mặt An Mạc Ngôn cực kỳ khó coi: “Uống rượu? Em được phép sao? Đã vậy còn to gan chạy đi tìm một người con trai rồi đòi ngủ cùng người ta? Em chê gan mình chưa đủ lớn hả?”

“Anh là bạn trai em, cũng đâu phải người ta.” Âm lthanh trong miệng Hiểu Tinh thấp xuống.

“Em….”

Nghe đến hai từ “bạn trai” tức giận của An Mạc Ngôn trong nháy mắt không thể bộc phát nổi, nhưng cũng không muốn nói chuyện với cô.

Thấy vậy Hiểu Tinh liền cắn môi, bàn tay lắc lắc ống tay áo của cậu.

“Được rồi! Là em sai… anh đừng giận nữa có được không? Nếu sau này em uống rượu sẽ không đến tìm anh nữa…”

“Vậy em muốn tìm ai?” An Mạc Ngôn liếc cô một cái, cau mày.

Hai tay Hiểu Tinh quấn lên cổ cậu, nụ cười ái muội: “Không ai hết! Ngoài anh ra không muốn tìm ai…”

Bàn tay thon dài của cậu vươn lên khẽ vuốt ve mái tóc mềm mại như tơ của cô. Ánh mắt thâm trầm, đặc biệt chứa một loại cưng chiều vô hạn.

“Vậy sau này em uống say, đổi lại, anh sẽ đến tìm em.”

Lát sau cô ngoan ngoãn ngồi trong xe taxi trở về, vẻ mặt có chút ngốc nghếch, nhìn thiếu niên ngồi bên cạnh trước sau vẫn giữ thái độ nghiêm túc.

“Này! Anh thật sự không muốn làm tình sao?”

......................

Sau hồi lâu hắn liền buông thân thể mềm mại đang run rẩy ấy ra, khóe môi khẽ nhếch lên, không nói gì.

Không khí im lặng bao trùm, dường như ngay cả tiếng thở cũng nghe thấy được.

Khi Hiểu Tinh ý thức được cánh tay rắn chắc trên đỉnh đầu đã buông ra thì cô cũng cẩn thận mở mắt, nhìn lên...

Lúc này, cô một lần nữa phát hiện An Mạc Ngôn đang đứng bên cạnh giường nhìn mình chằm chằm, đôi mắt thâm thuý không chút dao động, làm cô không thể đọc nổi suy nghĩ của hắn.

Cô lại vội vàng cúi đầu, sau đó hai tay đau nhức run rẩy che lấy ngực, khó khăn ngồi dậy.

“Hiểu Tinh em đã ngủ chưa? Hình như anh vừa nghe thấy có âm thanh lạ bên trong.”

Đột nhiên giọng nói của Sở Thành Hoàng từ bên ngoài cửa phòng vang lên.

Bây giờ đã là nửa đêm.

Tại sao Sở Thành Hoàng lại đến đây vào lúc này?

Trong khoảnh khắc toàn thân Hiểu Tinh đông cứng lại. Cô sợ đến mức không tài nào thở nổi, không khí trong phổi như đang cạn dần.

Cô cảm thấy mình giống như đang lén lút làm chuyện xấu vậy. Hơn nữa, ánh mắt của An Mạc Ngôn như nhìn thấu được ý nghĩ của cô, khiến toàn thân cô phát run lên.

Không kịp suy nghĩ gì nữa, cô liền liều mạng lao tới bịt chặt lấy miệng hắn. Rồi điên cuồng lắc đầu, sợ đến độ nước mắt rơi lã chã.

Không khí trong phòng bệnh trở nên quỷ dị, đầy ám muội.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hiểu Tinh trắng bệch, không còn giọt máu, mấy ngón tay đặt trên miệng hắn cứ run rẩy mãi không thôi.

Cô cảm thấy đến cả việc chìm dưới nước cũng không làm cô thấy tuyệt vọng đến mức này, liền một lần nữa nhìn An Mạc Ngôn cầu xin sự giúp đỡ.

Trong mắt An Mạc Ngôn thoáng hiện một tia hài hước, hắn lạnh lùng nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô, kéo xuống.

Khóe miệng tạo thành một đường cong đáng sợ.

Hiểu Tinh nghe thấy tiếng lòng mình rơi xuống, tận nơi sâu nhất.

Ngay khi môi hắn nhếch lên…

Cô lần nữa bất chấp lao tới.

Hôn hắn!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.