Liệt Hỏa Kiêu Sầu

Chương 74




Edit: Yển

Beta: Phong Lưu Quân

Thịnh Linh Uyên không phải một gốc cây xấu hổ chạm vào là khép lá, hắn không mấy nhạy cảm đối với tiếp xúc cơ thể.

Một mặt, khi còn nhỏ hắn lang bạt kỳ hồ, rất nhiều thời điểm, vòng tay nồng nặc mùi mồ hôi thối hoắc của bọn thị vệ chính là “giường” của hắn, thường xuyên là lúc ngủ ở trong lòng người này, qua một hồi mơ mơ màng màng mở mắt, phát hiện người ôm mình đã thay đổi – người lúc trước chưa kịp nhớ mùi có thể đã chết ở giữa đường rồi. Mặt khác, sau khi kế vị, tuy rằng hắn không phải là một Hoàng đế quá xa hoa dâm dật, nhưng cũng sẽ không cố ý tiết kiệm, ăn, mặc, ở, đi lại, thậm chí các việc vụn vặt bên người đều có người lo liệu, hắn đã quen từ lâu rồi.

Nhưng những người đó hoặc là khom lưng dẫn đường đằng trước, hoặc là cúi đầu bảo vệ hai bên, có kẻ nịnh nọt, nhiều nhất là biến mình thành một cái giá đỡ hình người để hắn vịn tay. Tất cả đều giảm thiểu cảm giác tồn tại của mình hết mức, tốt nhất có thể làm cho Hoàng đế coi mình thành một vật không thở, tuyệt đối không thể gây chướng mắt bệ hạ.

Chưa từng có ai cả gan đi đằng trước, còn ép mua ép bán nắm chặt tay hắn.

Đó là một tư thái người bảo vệ thô lỗ và mạnh mẽ, có vẻ vừa trân trọng vừa lỗ mãng.

Thịnh Linh Uyên nhíu mày, kéo nhẹ tỏ vẻ bất mãn – không tiện gây chiến, bởi vì không phải trường hợp cần đánh cần giết, động tác mạnh sẽ giống lôi lôi kéo kéo, không dễ coi.

Ai ngờ Tuyên Cơ giống như không biết xem sắc mặt người khác, không buông lỏng mảy may, nắm năm ngón tay hắn co quắp lại không thể thẳng ra. Mạch đập của Tuyên Cơ rất mạnh mẽ, rất nhanh, truyền qua lòng bàn tay, rõ ràng là yêu linh sinh ra trên xương khô nơi vực sâu, lại có sức sống tươi sáng phi phàm.

Đúng lúc này, tiếng nhắc nhở “hãy cẩn thận dưới chân” vang lên, đá phiến lên thẳng xuống thẳng bắn tới lưng chừng trời, bắt đầu tăng tốc bay đi.

Mê trận rất thô sơ, nhưng sự phô trương cố ra vẻ huyền bí này khiến Thịnh Linh Uyên hơi chấn động, nhất thời sự chú ý lại không ở trên tay nữa.

Đá phiến như muốn tạo cho người ta ảo giác rừng rất lớn, đi loanh quanh vài vòng tại chỗ mới chở họ xuyên qua mê trận, bay đến trước tòa nhà Cục Dị khống. Chủ nhân tiền nhiệm của Độ Lăng cung nhìn tòa nhà cao vút tầng mây và thềm đá cẩm thạch, lại lần nữa trầm mặc.

Thịnh Linh Uyên vốn tưởng rằng giếng và rừng cây ra vẻ thần bí bên ngoài đã đủ phô trương rồi, không ngờ núi cao còn có núi cao hơn.

Hắn nhớ mang máng, Ty Thanh bình năm đó chứa chấp vô số đại yêu chỉ có một khoảng sân nhỏ, giấu trong một góc nhỏ của đế đô, ngoài cổng không quá trăm bước còn có chợ của bách tính. Một gian nhà nhỏ cửa nhỏ, cửa chính chắc còn chưa rộng ba thước, không đủ cho hai người sóng vai đi vào.

Nếu nhìn thấy những sự phô trương này của bọn hậu bối lai tạp, không chừng phải đội mồ sống dậy vì tức.

Vừa đi vào trong, các loại mùi hỗn tạp lập tức thốc vào mặt, tuy rằng huyết mạch đều đã rất loãng, nhưng tụ lại một chỗ vẫn rất sặc mũi.

Không biết có chuyện gì mà đại sảnh tầng một trụ sở chính còn bận rộn hơn lần đầu tiên Tuyên Cơ đến báo danh, con rồng vàng tiếp khách mệt không muốn làm việc, đang chán chường cuộn trên cột đá ở cửa, lãn công một cách tiêu cực. Bỗng nhiên, nó cảm thấy gì đó, mắt trợn to như thỏ, vừa hay chạm phải ánh mắt Thịnh Linh Uyên đang ghé sát lại ngắm nó.

Rồng vàng kia nghệt ra một lát, bị thiên ma tới gần dọa thành một con giun, hét toáng lên một tiếng, sợ vãi linh hồn mà phóng từ tường lên trần đại sảnh, bốn chân như đã không đủ dùng, bị nó làm thành tư thế bơi chó.

Tuyên Cơ: “…”

Mọi người trong đại sảnh đều nghe thấy đoạn “rồng ngâm biến tấu” này, tập thể ngẩng đầu lên, nhao nhao lấy điện thoại di động ra chụp ảnh.

Tiêu Chinh đúng lúc đang ở đại sảnh, nhìn thấy nguồn gốc xôn xao là Tuyên Cơ, lập tức tách đám đông ra, sải bước đi qua đây, “Sao lại là ông, một ngày không gây chút chuyện là ông sống không nổi có phải không, ông đã làm gì nó?”

Nói đoạn hắn đảo ánh mắt qua tay Tuyên Cơ, mắng: “Có mỗi chuyện come out thôi mà người hành tinh tai họa các ông nhất định phải làm long trọng như thế à?”

Thịnh Linh Uyên: “Người nào? ‘Căm’ cái gì?”

Tuyên Cơ vội vàng buông tay ra, tranh mở miệng trước Chủ nhiệm Tiêu nói chuyện không biết lựa lời: “Không có gì… Khụ, đây là Tiêu Chinh – tổng điều hành Cục ta, Chủ nhiệm Tiêu, đây là…”

“Tôi biết, đâu phải chưa gặp.” Tiêu Chinh xua tay ngắt lời hắn, lại trừng mắt nhìn mấy nhân viên hành chính đang ở bên cạnh nhìn ngó, “Nhìn gì mà nhìn, đi làm việc nên làm đi! Cậu bên kia, cậu từ đâu đến, ở đây không cho chụp ảnh tùy tiện, không ai dạy cậu à?”

Mấy nhân viên hành chính vội vàng theo lời tiến lên, duy trì trật tự, kêu người ta xóa ảnh.

“Phiền chết mất, đám chày gỗ này… địa phận Tây Sơn lớn như vậy, sao nhất định phải đặt nghiệp vụ đối ngoại và khu làm việc trong cùng một tòa nhà?” Tiêu Chinh gật đầu chào Thịnh Linh Uyên, lãnh đạm nhưng rất khách sáo – gã đàn ông qua lại như gió ở bệnh viện Đông Xuyên cho Tiêu Chinh ấn tượng quá sâu sắc, một “kiếm linh” có thể khiến toàn bộ máy đo năng lượng dị thường quá tải, hắn không thể không khách sáo, “Bên này lắm người nhiều mắt, vào trong thang máy nói chuyện.”

Đại sảnh tiếp đón của trụ sở chính chủ yếu là khối phục vụ đối ngoại, khả năng đặc biệt mới thức tỉnh, trình độ năng lượng đạt đến cấp nhất định đều phải đăng ký, nhận giấy tờ tại đây. Cục Dị khống lập “hệ thống theo dõi năng lượng” ở khắp mọi nơi, các bệnh viện lớn cũng có con đường đặc thù – khả năng đặc biệt thức tỉnh thường sẽ có triệu chứng cơ thể không khỏe, ví dụ như đột nhiên té xỉu… bình thường đều sẽ bị đưa vào bệnh viện, một khi phát hiện, Cục Dị khống sẽ có người chuyên phụ trách hướng dẫn, đến địa điểm chỉ định đăng ký.

Về sau không nhất định phải vào Cục Dị khống làm việc, nhưng chỉ cần đã qua đăng ký đều có thể được hưởng y tế và huấn luyện miễn phí, cho đến khi khả năng đặc biệt mới thích ứng với sự thay đổi của cơ thể mình.

Đồng thời, thông tin cá nhân của họ cũng sẽ bị lưu vào hệ thống quản lý.

Mỗi người mang khả năng đặc biệt đều có trường năng lượng riêng biệt, tương tự vân tay và ADN, sau khi nhập các thông tin liên quan, nếu về sau vi phạm pháp luật, sẽ rất dễ bị máy móc kiểm tra định vị.

Nhưng ngoại trừ số ít có “sư thừa”, hoặc là sinh ra ở gia tộc có khả năng đặc biệt, người bình thường đều sẽ đến đăng ký. Dù sao đi trên đường có camera, di động có định vị, các loại giấy tờ chứng nhận đều có vân tay, cho dù không phải khả năng đặc biệt, người thường cũng đều ở dưới nhiều tầng theo dõi, mọi người đã quen rồi; vừa hay mấy năm này công việc khó tìm, phúc lợi đãi ngộ của Cục Dị khống đều ổn, còn có thể tiện thể giải quyết công ăn việc làm.

Trước khi lên thang máy, Tuyên Cơ nhìn hàng người dài dằng dặc kia một cái, “Sao đột nhiên nhiều người thế?”

“Không biết, đợt này số người mang khả năng đặc biệt mới đột nhiên tăng vọt,” Tiêu Chinh nói, “bên phía viện nghiên cứu khẩn cấp tăng ca mấy ngày, mong không phải điểm báo thiên tai gì là được. Không phải ông được nghỉ bù à, đến đây làm gì? Cục không có dự toán tiền tăng ca đâu.”

“Nghe Lão Vương nói hai kẻ tình nghi bắt được không chịu khai?”

“Một thôi,” Tiêu Chinh sửa lại, “ả kia không phải người, mà là một con rối, kẻ điều khiển ả chạy lâu rồi. Tên mù biệt danh Vảy Mắt Bạc, là một cô nhi, từng giết người, lẩn trốn mười mấy năm rồi, chuẩn bị ngồi tù mọt gông. Cơ mà hắn quả thật không biết gì cả, bị các ông bắt về mới hiểu mình cũng là tốt thí giống Yên Thu Sơn, nhưng tôi thấy hắn lại còn rất vui.”

“Vui cái gì?”

“Cảm thấy mình đã cống hiến cho ‘đại nghĩa’ ấy mà.” Trong khi nói chuyện, thang máy xuống tầng mười lăm dưới lòng đất. Tầng mười lăm dưới lòng đất ngay cả nhân viên công tác cũng không thể tùy tiện ấn, đây là nơi giam giữ các đối tượng tình nghi chờ xét xử, cần quyền hạn cực kỳ cao mới được vào, mỗi một giấy xin vào đều sẽ chuyển lên phòng tổng điều hành. “Tên mù này là phần tử phản nhân loại, không biết kẻ điên nào bơm suy nghĩ đó cho hắn, cảm thấy mình tài trí hơn người, mở miệng toàn là ‘đốt cháy Xích Uyên, lấy lại sức mạnh’ gì đó, ngay cả mặt trùm sỏ nhà bọn chúng dài ngắn ra sao cũng chưa thấy, chỉ nói là ‘thần’.”

Bị một số tác phẩm phim ảnh ca ngợi anh hùng ảnh hưởng, rất nhiều người cho rằng “thà chết không nhận tội, thà chết không đầu hàng” là phẩm chất đạo đức tối thiểu, mỗi người đều nên làm được. Người thuộc phe chính diện không làm được thì là “phản đồ”, sau đó sẽ hắc hóa. Cho dù là những “hạng hèn nhát” thuộc phe phản diện sau khi bị bắt khai tất tần tật, cũng chỉ xứng làm một vật hi sinh phẩm cách không cao, không thể thành trùm phản diện.

Nhưng trong tình huống bình thường, hai quân giao chiến, chỉ cần một bên có người bị bắt, quan chỉ huy sẽ lập tức đặt giả thiết tù binh sẽ khai hết những gì mình biết, sau đó đưa ra điều chỉnh. Bởi vì họ đều biết, chuyện “thà chết không nhận tội”, “sĩ khả sát bất khả nhục”… tuyệt đối không thuộc “phẩm chất đạo đức” của người bình thường, nó đã vượt khỏi nhân tính, gần như thánh nhân rồi.

Hơn nữa Cục Dị khống có rất nhiều thủ đoạn kỹ thuật, Thịnh Linh Uyên không lo lắng họ không thẩm vấn được.

“Bọn tôi thẩm vấn xong, còn nhét hắn vào máy vạn niên một lần, mới ghi lại làm bằng chứng. Kết quả máy cho thấy, cái gọi là ‘thần’ của hắn thật ra là một thứ như món đồ chơi cầm trên tay, giống như đồ cổ năm tệ bán trên đường, đầu nhỏ thân dài, mọc hai cánh, biết nói, nói mình là yêu vương ba ngàn năm trước… Tôi phục thật đấy, có phải bị lừa qua điện thoại, thư từ chính là hạng thiểu năng này đúng không?” Tiêu Chinh nói, dẫn hai người họ tới khu vực cấm được dùng để giam giữ, cũng tiện tay cúp mấy cuộc điện thoại.

Thịnh Linh Uyên bây giờ đã rất hiểu “di động” là cái gì, theo hắn quan sát, di động cơ bản chính là một bộ phận trên người Tuyên Cơ, mức độ quan trọng không thua gì cánh. Hắn nhận ra hai “chữ đơn giản hóa” trên màn hình là “thái hậu”, vì thế không nhịn được nhắc nhở: “Không cần nghe à?”

“Không cần, mẹ tôi kêu tôi cuối tuần về chơi mạt chược với họ.” Tiêu Chinh kéo cổ áo, “Một đám phụ nữ hủ bại buồn chán, ngoại trừ chơi bời lêu lổng, mua đồ khắp thế giới thì là tụ tập lại soi mói tán phét chuyện nhà người ta, ai có thời gian lãng phí cuộc đời với họ.”

Thịnh Linh Uyên sửng sốt, không ngờ con của “thái hậu” đương triều lại chịu làm việc trong một nha môn nho nhỏ.

“Không phải là người mà ngươi nghĩ đâu, ‘thái hậu’ chính là… à, một cách nói, bây giờ không còn thái hậu rồi.” Tuyên Cơ khẽ nói bên tai Thịnh Linh Uyên. Không biết là cố ý hay vô tình, hắn dùng nhã âm, bởi vì đứng gần, âm thanh ấy đập vào xương tai Thịnh Linh Uyên, quen thuộc thoáng như kinh mộng. Trong đầu Thịnh Linh Uyên như có một sợi dây bị gảy nhẹ, “ù” một tiếng, hắn quay đầu lại, chạm thẳng vào mắt Tuyên Cơ.

Lại là một ánh mắt xa lạ.

Vì thế, sợi dây ấy rung rung một lát, dư âm tiêu tan, lại trở về im lặng.

Thịnh Linh Uyên dằn cảm xúc xuống, hỏi: “Ngươi học tiếng phổ thông từ đâu vậy?”

Tuyên Cơ chăm chú nhìn hắn một lát, nói hầu như không thể nghe thấy: “Không biết, trong mộng chăng.”

Thịnh Linh Uyên tự dưng không thoải mái, hắn quay người đi, khá lãnh đạm nói: “Đừng nói nữa. Làm người mà cố ý nói những lời người khác nghe không hiểu là thất lễ.”

Tuyên Cơ tụt lại nửa bước, qua một lúc lâu, mới đáp khẽ một tiếng: “Ôi, tuân chỉ.”

Tên mù bị nhốt trong một phòng đơn, phòng đơn có vật dụng quấy nhiễu đặc biệt, có thể ức chế năng lượng đặc biệt, ngoài ra, hắn còn bị xích tứ chi, đang quay mặt vào tường lẩm bẩm một mình.

“Niệm kinh mấy ngày rồi.” Tiêu Chinh nói, “Chính hắn cũng không biết mình đang niệm cái gì, nhưng hình như hắn cho rằng thông qua niệm cái này, có thể cộng minh với vị thần năm tệ kia, tôi cảm thấy là tà giáo dùng để tẩy não, sở nghiên cứu cho ra kết luận bộ phận âm thanh này thuộc một ngôn ngữ nào đó chưa biết, mời nhà ngôn ngữ học đến phân tích quy tắc phát âm cũng chẳng phân tích được gì, chỉ nói hơi giống văn tự núi Bích Tuyền, nhưng không hoàn toàn phù hợp.”

“Cuối thế kỷ trước phát hiện một ngôi mộ cổ tại núi Bích Tuyền, trên đồ vật khai quật được có một số văn tự chưa biết, giới học thuật không có kết luận, tạm thời đặt tên là ‘văn tự núi Bích Tuyền’.” Tuyên Cơ giải thích, quay đầu lại làm khẩu hình “yêu” với Thịnh Linh Uyên.

Thịnh Linh Uyên hiểu ý, ba ngàn năm trước, yêu tộc cũng có vương triều của mình, các tộc khác biệt rất lớn, để tiện trao đổi, đương nhiên cũng có “tiếng phổ thông” của mình. Sau khi chém yêu vương, hắn dọn dẹp một phần, cấm ngôn ngữ yêu tộc lưu hành, nhưng thiết nghĩ, hoàn toàn dẹp sạch cũng là không thể.

Hắn lắng tai nghe một lát, phát hiện tên mù này niệm quả thật là ngôn ngữ của yêu tộc, rất không đúng tiêu chuẩn – phát âm ngôn ngữ yêu tộc rất đặc biệt, có một số âm con người không phát ra được, chỉ có tu sĩ rất cao minh có thể bắt chước thông qua thuật pháp khác. Do huyết thống không đủ thuần, tên mù cũng không biết mình đang nói gì, hoàn toàn là học vẹt, râu ông nọ cắm cằm bà kia, nhưng Thịnh Linh Uyên vẫn đã hiểu.

“Cửu cửu quy nhất[1], ngô chủ là chân thần.”

Tiêu Chinh: “Hả?”

“Ý nghĩa na ná với ‘vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế’ trong phim cổ trang.” Tuyên Cơ thở dài, nói trôi chảy, “Đúng là ba ngàn năm không nghe cụm này rồi.”

“Chẳng lẽ ba ngàn năm trước ngươi đã từng nghe?” Thịnh Linh Uyên liếc nhìn hắn.

Tuyên Cơ cứng đờ.

Thịnh Linh Uyên bật cười, “Một tên tiểu quỷ, giả vờ từng trải cái gì?”

Tuyên Cơ: “…”

Hết hoảng, nhưng hơi tức giận.

Đúng lúc này, một căn phòng đóng kín bên cạnh mở cửa, mấy người chạy việc bên ngoài đẩy một chiếc xe ra, “Chủ nhiệm Tiêu, Chủ nhiệm Tuyên.”

Trên xe đẩy cũng lắp thiết bị chặn năng lượng, bên trong là rối gỗ đã cụt một chân kia.

“Cách ly quan sát ba ngày theo quy định,” người chạy việc bên ngoài báo cáo, “trong thời gian này, các chỉ tiêu không có phản ứng sự sống, không có phản ứng năng lượng, là vật chứng quan trọng, chuyển dời đến khu E tầng sáu mươi dưới lòng đất để chuẩn bị dùng.”

“Vất vả rồi.” Tiêu Chinh gật đầu.

“Khoan đã.” Thịnh Linh Uyên bỗng nhiên gọi họ lại, “Có tiện cho ta xem không?”

[1] Ý nghĩa: sau tất cả, mọi thứ lại quay về điểm khởi đầu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.