Liệp Lang Đảo

Chương 36




Suốt đêm, Trình Khản cũng không xuất hiện.

Sa Tả và Naga nằm trên giường anh ta một đêm, một đêm này, bọn họ cơ bản không ngủ.

Bởi vì Sa Tả đã đưa ra một quyết định điên cuồng, cậu muốn đi xem trung tâm xoáy nước, chỉ có nơi đó, lối vào chỉ có thể ở nơi đó thì mới không bị Naga phát hiện, xung quanh hòn đảo này chỉ có xoáy nước nằm gần đó là Naga chưa từng đi qua.

Bọn họ thức trắng đêm bàn bạc trọng điểm, Sa Tả quyết định tự đi một mình, cậu sợ ngộ nhỡ mình đoán sai, Naga đi cùng thì sẽ hại hắn.

“Cậu sẽ chết”, Naga tựa người vào giường, không nhanh không chậm nhắc nhở cậu, “Cậu sẽ bị nước nghiền nát”.

“Không đâu, tôi có thể chịu được loại áp lực này”. Sa Tả gối đầu lên cánh tay, quả quyết trả lời, cậu có lòng tin với chút áp lực nước này.

“Cậu sẽ bị nước vặn thành Cổ Kỳ Lạp”. Naga lại nói.

“Cổ Kỳ Lạp là cái gì?”.

“Một loại cá, có rất nhiều ở gần xoáy nước”. Naga cởi ra một bên tay áo, sau đó cầm lấy rồi từ từ xoắn lại: “Trông như thế này”.

Sa Tả nhìn vẻ mặt thản nhiên của hắn, lại nhìn ống tay áo bị xoắn lại kia, không nhịn được bật cười: “Sao anh lại ngốc như thế!”.

“Cậu mới ngốc, cậu sẽ bị nước khuấy thành thế này”, Naga buông tay, mặc áo vào, “Hơn nữa, con Cổ Kỳ Lạp kia có thể giết cậu”.

“Một con rắn nước nhỏ vậy mà muốn giết tôi?”. Sa Tả ngồi dậy, lấy tay so so tay áo Naga, “Anh đánh giá thấp tôi rồi”.

“AS ngu ngốc”, Naga mỉm cười, khóe miệng giễu cợt rất rõ ràng, “Cổ Kỳ Lạp có nghĩa là rắn khổng lồ hút máu”.

“Rắn khổng lồ?”. Sa Tả nằm xuống, gối đầu lên ngực Naga, lắng nghe nhịp tim bình ổn và từ tốn của hắn: “Tim anh đập rất chậm”.

“Nó dài hơn cậu rất nhiều, to xấp xỉ eo cậu”. Naga đưa tay sờ lên eo Sa Tả.

Sa Tả ngẩng đầu nhìn Naga, xác định hắn không phải đang hù dọa mình, Naga người này sẽ không gạt người.

Gần xoáy nước có loại sinh vật này sao? Cậu luôn cảm thấy vùng biển ở đảo Liệp Lang rất cằn cỗi, dù là đại dương hay sa mạc cơ bản đều không có sinh vật, cậu thật không ngờ còn có loại rắn nước khổng lồ như thế này, có lẽ Naga nói là cá, cá lớn.

“Những con Cổ Kỳ Lạp đó ăn gì để sống? Tôi thấy trong biển không có cái gì có thể ăn cả”. Tuy Sa Tả đã hạ quyết tâm phải đi xem vòng xoáy, nhưng cậu không muốn chỉ vì kích động mà đi đến đó, nhất định phải hiểu rõ ràng đã.

“Đúng là không có gì để ăn, chính vì thế chúng nó mới canh giữ xoáy nước, thứ bị cuốn vào đó rất nhiều”. Naga suy nghĩ một chút, “Vẫn là tôi đưa cậu đi”.

“Không, tôi sợ gặp chuyện không may”. Sa Tả lắc đầu, hiện tại không có tin tức gì của Trình Khản, cậu không dám tùy tiện đặt Naga vào tình cảnh nguy hiểm.

“Vậy cậu đừng đi”. Naga ngửa mặt.

“Tôi phải đi”. Sa Tả lại ngồi dậy, nói tới nói lui vẫn quay về đề tài này.

“Cậu thử xem”, Naga sờ sờ vòng xích trên đùi, gương mặt ẩn trong bóng đêm, “Cậu không thể ra khỏi cánh cửa này”.

Sa Tả lại nỗ lực nói với Naga thật lâu, nhưng cuối cùng vẫn phải từ bỏ.

Naga là người có suy nghĩ một chiều(*), Sa Tả phát hiện rằng mặc kệ cậu nói với hắn như thế nào, hắn vẫn chỉ dựa theo hiểu biết của mình mà hành động, hắn có thể im lặng nghe anh nói, nghe anh giải thích, sau đó chờ anh đi một vòng lớn rồi mới phát hiện hắn hoàn toàn không vì một vòng lớn này mà có bất kỳ thay đổi nào.

(*) Từ gốc là căn cân (tiếng anh là one track minded): có thể hiểu đơn giản là người có tính cách cố chấp, cứng nhắc và khăng khăng không chịu thay đổi.

“Naga, nếu chúng ta đi xuống dưới mà không chết, vậy thì phán đoán của tôi cũng không sai”. Sa Tả thở dài, cậu sờ lên mặt Naga, “Và có khả năng anh không thể nào ra khỏi xoáy nước, thế thì anh có theo tôi quay về AS không?”.

Naga dùng ngón tay kéo vành nón về phía trước: “Tôi muốn nhìn hòn đảo này bị hủy diệt”.

Sa Tả không nói gì, cúi đầu suy nghĩ rất lâu, cậu không hề ngạc nhiên khi Naga nói như vậy, mặc dù Naga lớn lên tại hòn đảo này, quen thuộc với từng cành cây ngọn cỏ giống như ở nhà, nhưng tâm trạng mâu thuẫn của hắn đối với hòn đảo này vẫn rất rõ ràng.

Nếu như là đường đi, vậy có thể vào thì nhất định có thể ra, đây là vấn đề Sa Tả đang suy nghĩ, nếu phán đoán của cậu là chính xác thì Naga vẫn có khả năng quay trở về.

“Naga, anh không sợ chết sao?”. Sa Tả hỏi hắn.

“Tôi vốn không phải người sống”, Naga mỉm cười, nằm lên gối, “Trình Khản nói tôi là một lệch lạc”.

“Ừ, vậy tôi cũng giống anh”, Sa Tả theo hắn nằm xuống, “Tôi cũng là một lệch lạc, tôi sẽ không tùy tiện mà chết, tôi cũng muốn… nhìn hòn đảo này bị hủy diệt”.

Trình Khản ngồi trên ghế, nhìn căn phòng trước mặt, tường đá đen và mặt đất, trên tường đá có đục một lỗ nhỏ nhìn ra ngoài màn đêm đen nhánh.

Trước mặt anh có một cái kệ rất to, phía trên đặt đủ loại chai lọ nối liền với các ống dẫn nhỏ, thiết bị này nhìn qua tựa như công cụ của các pháp sư thời cổ xưa.

“Tôi đã cố hết sức”, Mogab ngồi bên cạnh một cái kệ khác, ánh mắt xuyên qua đám tóc bạc rối mù nhìn chằm chằm Trình Khản, “Tình trạng của cậu rất xấu, nhóc Naga đã tạo cho cậu thương tổn không thể đảo ngược, cơ thể của cậu…”.

Mogab dừng lại, Trình Khản quét mắt nhìn ông ta: “Nói”.

“Trình Khản, cậu gần như đã thối rữa”, Mogab đứng lên đi đến trước mặt anh, ông ta vươn một ngón tay chọc lên ***g ngực anh, ngón tay có chút run rẩy: “Cậu cần quay về tủ ướp lạnh”.

“Nếu như không quay về thì sao?”, Trình Khản nhíu mày, “Tôi không thể ngủ vào lúc này”.

“Cậu sẽ chết, hơn nữa còn chết rất khó chịu”. Mogab kéo tóc ra hai bên, tựa hồ muốn nhìn Trình Khản rõ hơn.

“Còn bao lâu?”. Trình Khản tựa người vào ghế, nhìn Mogab, “Ông sẽ có cách, giúp tôi tranh thủ thời gian đi, chết thì chết, nhưng phải cố gắng để tôi chết chậm một chút, ông là chuyên gia sinh vật ưu tú nhất, ông có thể làm được”.

“Cậu có thể chế tạo ra A-dam hoàn mỹ”. Mogab cúi người, “Ngay cả cậu còn không có biện pháp cứu chính mình, vậy thì tôi có biện pháp nào chứ?”.

“Không phải A-dam hoàn mỹ, gia tốc, bỏ qua quá trình tiến hóa, thứ như vậy không có khả năng hoàn mỹ, đây chỉ là một trò cười, AS mất hai trăm năm chỉ để phạm vào một sai lầm to lớn”, Trình Khản nhắm mắt suy nghĩ, “Ba tháng? Có thể làm được không?”.

“Có thể”. Mogab gật đầu, “Tôi sẽ cấy một con chip vào não của cậu, có thể làm cơ thể cậu nhận được thông tin lỗi của đại não, nó sẽ cho rằng nó vẫn còn rất khỏe mạnh, sẽ cố gắng làm việc thật tốt… Nhưng cậu phải chuẩn bị sẵn sàng, chúng ta phải vĩnh biệt rồi, ông bạn già”.

“Cám ơn”. Trình Khản vỗ vào vai Mogab, “Bàng Ca thế nào rồi?”.

“Đứa nhỏ này cuối cùng sắp giải thoát rồi”. Mogab cười cười, “Có điều nó có một kế hoạch rất phù hợp với tính cách của nó, cậu muốn nghe một chút không?”.

“Nhất định rất đáng sợ”. Trình Khản rất có hứng thú, tư duy của Bàng Ca luôn luôn đặc biệt.

Tuy rằng ngay từ đầu, tôi đã không nên xuất hiện trên thế giới này, nhưng nếu tôi đã tới đây, tôi nhất định sẽ sống theo cách mà tôi muốn, nhất định.

So với Naga, Trình Khản rất ít khi trao đổi với Bàng Ca, đây là câu nói dài nhất mà Bàng Ca từng nói với Trình Khản, cũng là câu nói lay động cảm xúc duy nhất, câu nói này cùng với ánh mắt không chịu thỏa hiệp trong mắt Bàng Ca năm đó, Trình Khản mãi mãi không thể quên được.

Mogab lại gần bên tai anh, nhỏ giọng nói với anh vài câu.

“Nó… quả nhiên chỉ có nó mới làm được”. Trình Khản có chút giật mình, anh biết Bàng Ca sẽ không tìm cách hủy diệt sở nghiên cứu, nhưng lại không nghĩ kế hoạch sau cùng của Bàng Ca là như thế này, “Ông muốn giúp nó?”.

“Ừ, tôi cảm thấy rất thú vị”. Mogab nở nụ cười, “Tôi sống chung với nó đã lâu, thằng nhóc này tôi thích, tôi sẽ giúp nó”.

“Thường Phi đồng ý không?”. Trình Khản nhớ lại gương mặt Thường Phi trông rất trẻ nhưng luôn mang theo vài phần u buồn.

“Nó đương nhiên đồng ý, Bàng Ca là tất cả của nó, nó cảm thấy làm như vậy có thể để bọn nó chân chính chết cùng một chỗ”.

“Bàng Ca thực sự rất thích cậu ta”. Trình Khản đứng lên, đi tới cửa sổ.

“Ừ, khác với cậu, nó sẽ không cố đè nén tình cảm của chính mình”. Mogab đi tới trước kệ, cầm một cái bình đổ ra một ít chất lỏng màu tím nhạt, sau đó đưa tới trước mặt Trình Khản, “Uống đi, có thể khiến cậu dễ chịu một chút”.

“Lôi tôi theo làm gì?”. Trình Khản rất bình tĩnh uống một ngụm, không có mùi vị gì cả, có điều lúc uống vào có cảm giác ấm áp.

“Cậu sắp chết rồi hiểu không, có mấy lời không nói thì sẽ không còn cơ hội nói nữa đâu”. Mogab cũng rót cho mình một ly, lúc ông ta uống, râu tóc đều ngâm vào trong chất lỏng, “Tôi vẫn muốn nói với vợ tôi rằng tôi yêu cô ấy, nhưng chưa kịp nói thì cô ấy đã chết… Tôi hối hận đến tận bây giờ, cô ấy cho đến chết vẫn không biết tôi yêu cô ấy như thế nào”.

Sa Tả đứng trên vách đá, nhìn Naga đón gió lạnh cởi hết quần áo của mình, trần trụi đứng trong gió, cậu rụt cổ: “Tôi không cởi hết như anh đâu, lạnh lắm”.

“Mặc quần áo không linh hoạt, cậu vốn ngốc mà”. Naga cúi người bỏ quần áo vào túi chống nước, rất bình tĩnh nói một câu.

Sa Tả thở dài rồi cũng làm theo hắn, nhiệt độ của nước biển sẽ cao hơn, có lẽ sẽ dễ chịu hơn so với hiện tại, chủ yếu là cậu đang lo lắng vì lần này xuống biển khác với lần trước, ngộ nhỡ hành động bị cản trở bởi quần áo vậy thì không đáng.

Lúc ra cửa, Sa Tả sử dụng kí hiệu của Trình Khản để lại lời nhắn trên bàn, rất đơn giản, cùng Naga đi tìm lối vào. Cậu vốn muốn để lại nhiều hơn, nhưng tiếc là cậu vẫn chưa hoàn toàn nắm vững những kí hiệu phức tạp kia, lại không dám dùng ngôn ngữ thông dụng, nên chỉ đơn giản nói hướng đi.

Không biết khi nào Trình Khản mới có thể nhìn thấy lời nhắn của cậu, cũng không biết anh ta còn có thể nhìn thấy nó hay không.

Nghĩ tới đây, Sa Tả đột nhiên có chút đa cảm, lần này xuống biển, mọi thứ đều là ẩn số, chỉ có thể đi từng bước, điều may mắn duy nhất chính là Naga vẫn còn bên cạnh.

Sa Tả đứng sát vách đá trong cơn gió rét, khoảng cách từ đây đến xoáy nước rất gần, nhảy xuống từ đây rồi bơi thẳng về phía trước là có thể đến được xoáy nước nằm gần đảo Liệp Lang, tuy rằng xoáy nước không chỉ có một, nhưng nếu đây là nơi mà người bình thường không thể đến được, vậy thì chắc chắn sẽ không phí sức xây lối vào sâu thêm vào trong.

“Quái ngư nhỏ”, Sa Tả quơ quơ dao ba cạnh trong tay, lưng cõng bình dưỡng khí, “Xuất phát”.

“Ừ”. Naga cầm một cây nỏ đã được cải tiến, có thể bắn liên phát, Naga khoác túi đựng tên trên lưng, trông như thợ săn của bộ lạc nguyên thủy, hắn vẫn dùng một sợi dây dài buộc chặt vào eo Sa Tả, đầu còn lại quấn vào cổ tay mình, “Cậu phải đi theo tôi, ngộ nhỡ bình dưỡng khí của cậu bị cuốn đi, nhất định phải ở bên cạnh tôi”.

“Được”. Sa Tả gật đầu, tiến đến hôn Naga.

Naga cũng nhanh chóng liếm chóp mũi cậu, sau đó giúp cậu mang mặt nạ bảo hộ, tiếp đó ôm cậu nhảy xuống vách đá, rơi vào trong nước biển.

Lần này không phải đi ngắm cảnh, Naga bơi rất nhanh, Sa Tả thấy rất thoải mái, cậu chỉ cần nắm chặt sợi dây trên lưng là Naga có thể kéo cậu giống như chơi thả diều trong nước.

Cậu nhìn Naga giống như một mũi tên bay vùn vụt trong nước, đột nhiên thấy mất tinh thần, nếu cuối cùng Naga vẫn không muốn quay về AS cùng với cậu, vậy thì cậu không biết mình còn có đủ kiên định và lòng tin tự quay về một mình hay không.

Naga là người duy nhất có thể khiến cậu cảm thấy an bình giữa cuộc sống hỗn loạn và tuyệt vọng hiện tại. Chỉ khi ở chung với người này, cậu mới cảm thấy an toàn và thoải mái…

Naga vẫn bơi nghiêng xuống dưới, không bao lâu Sa Tả đã nhìn thấy cát mịn và đá đen dưới đáy biển.

Naga dừng lại, ra dấu tay với cậu, chỉ chỉ về phía trước, Sa Tả đoán chừng rất nhanh sẽ đến xoáy nước, bởi cậu đã cảm giác được dòng chảy không còn yên ả, mà là đang đẩy người đi về phía trước, nếu không phải Naga kéo cậu thì cậu sẽ xuôi theo dòng chảy không dừng lại được.

Sa Tả gật đầu tỏ ý đã hiểu, đồng thời cố gắng vung tay và chân để duy trì cân bằng.

Đáy biển không hề êm ả, đảo Liệp Lang trước khi bị nước biển vây quanh vẫn là núi non, khác biệt với thành phố thế kỉ công nguyên từng thấy phía bên kia đáy biển, đáy biển bên này cũng có hình dạng núi, có thể nhìn thấy những khe rãnh sâu thẳm ở rất nhiều nơi, ở trong nước biển âm u càng thêm vẻ âm trầm.

Trong tay Naga chỉ có một thanh chiếu sáng, mãi đến lúc này hắn mới mở ra đưa cho Sa Tả, Sa Tả cắm thanh chiếu sáng vào dây buộc trên lưng, cảm giác hai người giống như người nguyên thủy săn thú ở dưới nước.

Tiếp tục đi về phía trước, lúc vượt qua vài dãy nham thạch tựa như triền núi, dòng chảy đột ngột tăng lên, Sa Tả ra sức gạt nước, bắt đầu cảm nhận được cảm giác sợ hãi khi Naga nói quái ngư nhỏ sẽ bị hút vào, cậu căn bản không thể vật lộn với dòng chảy, nhưng có lẽ do sức lực của cậu lớn hơn người bình thường một chút, vì thế miễn cường có thể làm chậm lại sức kéo của Naga với cậu.

Dưới đáy biển hoàn toàn trơ trụi, ngay cả thực vật cũng không có, đâu đâu cũng thấy một màu đen, cậu chỉ có thể dựa vào độ nông sâu của sắc đen để phán đoán nơi xa là rãnh hay là sườn núi.

Khi phía trước xuất hiện sắc đen giống như mực in, Sa Tả có chút sợ hãi, loại màu sắc này có nghĩa là phía trước có thể là một rãnh biển rất sâu, mà Naga cũng dừng lại tại lúc này, điều chỉnh chiếc nỏ cầm trong tay.

Động tác này khiến Sa Tả hơi hồi hộp, cậu nắm chặt con dao trong tay.

Naga với tay ôm lấy eo Sa Tả, đột nhiên vọt nhanh tới phía trước, trong nháy mắt Sa Tả bị hắn kéo đi với tốc độ nâng cao thiếu chút nữa đã ngạt thở, cậu vội vàng dán người sát vào Naga, cố gắng giữ vững đầu hướng về trước, để tránh khỏi bị dòng chảy mạnh vặn trật cổ.

Rãnh biển này rất sâu, hơn nữa độ rộng vượt qua dự tính của Sa Tả, thứ bị bao phủ trong nước ở phía trước hẳn là một khe núi khổng lồ.

Sa Tả không nhìn thấy đáy, bởi vì xung quanh đen kịt nên cậu không thể chỉ dựa vào mức độ đậm nhạt của màu đen mà phán đoán cụ thể đó là cái gì, nhưng lúc băng qua rãnh biển, cậu vẫn cảm giác bên dưới có cái gì đó

Thị lực của cậu tăng lên không ít, lúc đụng phải đột kích của quân đội AS ở khe núi, cậu cũng đã phát hiện mình có thể nhìn thấy nhiều thứ hơn so với trước đây.

Nhưng khi vài sinh vật khổng lồ lủi ra từ rãnh biển sâu thăm thẳm, cậu vẫn không thể tin vào hai mắt mình.

Ba bốn thứ tựa như lò xo màu đen dùng cách xoắn ốc bắt đầu bơi lên từ bên dưới bọn họ, trong nháy mắt Sa Tả nhìn thấy bọn chúng, cậu lập tức nhớ lại lúc Naga vặn ống tay áo.

Chúng nó phải lớn hơn nhiều so với tưởng tượng của Sa Tả, kích cỡ xấp xỉ với con trăn nước khổng lồ cậu từng nhìn thấy trong kho tài liệu.

Là Cổ Kỳ Lạp.

Hoàn


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.