CHƯƠNG 16
Nghiêm Dục Phong tung một cước thô lỗ đá văng cửa, tiếng vang thật lớn làm cho cái gã ở bên trong phòng vốn đang gục đầu lên bàn ngủ gà ngủ gật phải sợ tới mức nhảy dựng lên, gương mặt y vẫn còn mang theo nét uể oải, dụi dụi mắt, ậm ừ mở miệng: “Ái chà! Rốt cục đã về? Còn tưởng rằng hai người các ngươi chết đuối ở đâu luôn rồi chứ!”
.
Người vừa nói là Lăng Ngữ Hàn, khi y thấy Nghiêm Dục Phong đem Hi Trần mang đến Vân Tiêu Các, y liền nhàm chán mà tiến đến trù phòng “chọc phá” làm cho lũ hạ nhân “thừa hơi, rỗi việc” phải luống cuống bận rộn, xong xuôi hết thì y chạy biến về phòng Nghiêm Dục Phong ngơ ngẩn ngồi chờ hai người trở về để giúp Hi Trần hảo hảo chữa thương, chữa bệnh, thuận tiện tìm hiểu một chút ý định của Nghiêm Dục Phong.
Nghiêm Dục Phong liếc mắt nhìn y, đem bé con ở trong lòng ngực đặt lên giường.
“Vương, Vương gia. . . . Nô tài không thể. . . .sẽ làm bẩn giường Vương gia. . . .” Gian phòng này so với phòng lần trước Hi Trần bị thương ngủ lại tựa hồ không giống nhau, hắn nhát gan nhìn quanh bốn phía, mơ hồ cảm thấy được đây hình như là tẩm phòng của Vương gia, nhớ lại đêm đó trong lòng hắn vẫn không khỏi cảm thấy kinh hãi, hắn khiếp đảm muốn xuống dưới, sợ bản thân sẽ làm dơ cái gì đó của người ta, cũng không dám tiếp tục ở lại nơi cao quý và rộng rãi không giống các gian phòng thông thường khác này.
Một bàn tay to lớn nhanh chóng áp chế Hi Trần nằm xuống, Nghiêm Dục Phong nháy mắt ra hiệu, Lăng Ngữ Hàn liền khẩn cấp vọt tới trước giường, giống y như một tên sắc quỷ, hung hăng mở tung ngoại bào đang che phủ Hi Trần, lộ ra thân mình bé nhỏ gầy đến mức chỉ còn da bọc xương.
“Hắc hắc hắc. . . . Thật sự là cảnh xuân vô hạn, cảnh xuân vô hạn a! Ngươi xem có đúng không?” Lăng Ngữ Hàn cười đến mức nước miếng tựa như đang thi nhau chảy xuống, liếc mắt nhìn Nghiêm Dục Phong, y càng muốn ngoác mồm cười to hơn khi thấy ánh mắt của Nghiêm Dục Phong chỉ trong tích tắc đã biến thành vạn năm hàn băng bắn về phía mình.
Mặc dù không phải là lần đầu tiên phơi bày thân thể xích lõa ra trước mặt hai người này, nhưng Hi Trần vẫn giống tiểu bạch thỏ bị giật mình, sợ hãi co rụt thân thể bé nhỏ nghĩ muốn tránh vào góc giường, không muốn để thân thể khó coi xấu xí của mình lưu lại trong mắt hai vị chủ tử.
“Tiểu Trần Nhi, ta là đến giúp ngươi chữa thương nga! Cũng không giống người nào đó vô tâm, vô can, vô phế*, bỏ mặc tiểu đông tây khả ái như ngươi bị người ta khi dễ, ngươi đừng sợ a! Ta sẽ thực ôn nhu, thực ôn nhu nha.” Lăng Ngữ Hàn vui vẻ chăm chăm muốn đánh lạc hướng, làm yên lòng tiểu tử đang sợ sệt trên giường kia, cái miệng nham hiểm không quên đâm chọc Nghiêm Dục Phong.
Vô tâm, vô can, vô phế: không có tim, không có gan, không có phổi =>chỉ 1 con người cực kỳ vô tình.
“Lăng. . . . Lăng đại gia. . . . Cám ơn ngài. . . . Nhưng. . . . Nô tài không cần. . . . Chữa thương . . . . Lăng đại gia ngàn vạn lần không cần lãng phí dược . . . .” Hi Trần sợ hãi co người cự tuyệt bàn tay dính thuốc mỡ đang lại gần của Lăng Ngữ Hàn.
“Vương gia. . . . Thỉnh ngài nghỉ ngơi. . . . Nô tài. . . . Cần phải trở về. . . .” Hi Trần trốn đông trốn tây muốn chạy khỏi căn phòng này.
“Chỗ nào cũng không được đi!”
Nghiêm Dục Phong một tay áp chế Hi Trần, tay kia đoạt Tuyết Liên Cao trên tay Lăng Ngữ Hàn, nhanh chóng bôi lên tất cả các miệng vết thương của Hi Trần, liền ngay cả nơi tư mật phía sau kia cũng không bỏ qua.(thì mục đích của anh chính là chỗ nì còn gì, xì ‘___’)
Khi tay Nghiêm Dục Phong đang chuyên tâm làm việc, Lăng Ngữ Hàn ở bên cạnh cảm thấy nhàm chán vì chả có gì để chơi, thế là y bèn bình phẩm Hi Trần từ đầu đến chân: “Ân. . . . Sợi tóc khô cứng không được óng ả mềm mại, khuôn mặt chỉ có làn da trắng bệch bao phủ xương cốt, không thể cảm thấy cái đẹp của da thịt , trên thân thể đầy vết sẹo, xương cốt không thuận, thân mình rất nhỏ gầy, toàn thân không có một chút thịt nào, tựa như dân đói, tứ chi so với cây gậy trúc cũng chẳng khác biệt gì mấy, làn da cũng không đủ trơn nhẵn non mềm, khi ôm sẽ không thấy thoải mái, nhìn từ đầu đến cuối thì điều tồi tệ nhất chính là cái chân phải kia, chưa tính đến vết sẹo lớn như vậy, chỉ xét riêng về dáng đi khập khiễng, ngay cả đứa nhỏ có phẩm chất kém cỏi nhất trong tiểu quan quán đại khái so với Trần Nhi còn tốt hơn.”
Hi Trần không hiểu tiểu quan quán mà Lăng Ngữ Hàn vùa nói là cái gì, chỉ biết cơ thể mình dơ bẩn xấu xí như thế này nhất định sẽ làm chủ tử chướng mắt, hắn động cũng không dám động, tận lực co lại thân mình, hốc mắt cay cay mà lắng nghe Lăng Ngữ Hàn cố ý hạ thấp, môi mấp máy, buồn bã gục đầu xuống, không dám thanh minh, chỉ có thể thì thào tạ lỗi: “Vâng. . . . Thực xin lỗi. . . .”
Hắn mỗi ngày có rất nhiều việc phải làm, không có thời gian tự chăm sóc bản thân. . . . được ăn là mãn nguyện rồi . . . . Hắn biết thân thể hắn rất khó xem. . . . Nhưng hắn không phải cố ý. . . . muốn làm bẩn mắt hai vị chủ tử. . . .
Hàn quang trong mắt Nghiêm Dục Phong chợt bắn tới người dường như không có việc gì để làm là Lăng Ngữ Hàn kia, sau đó hắn lại giả bộ làm như không thấy, hừ! Y chính là muốn cố ý chọc hắn giận đến chết, cho hắn biết cái gì gọi đau lòng.
Lăng Ngữ Hàn thản nhiên tự tay chăm sóc vết thương đang xuất huyết ở trên người Hi Trần, đồng thời cẩn thận băng bó vết thương trên tay trái, cố định hảo, không khó để nghe được tiếng kêu cực nhỏ của tiểu nhân nhi trên giường, nhìn thấy thân mình mang đầy thương tích, Lăng Ngữ Hàn không khỏi lại hung hăng trừng mắt liếc nhìn Nghiêm Dục Phong một cái, sau đó y mới bưng chén dược ở trên bàn qua.
Lăng Ngữ Hàn tức giận nói: “Này! Thuốc đã sắc được một lúc, sẽ không làm bỏng miệng đâu, ngươi muốn ta uy hay là tự ngươi uy Trần nhi?”
.
Nghiêm Dục Phong đỡ Hi Trần dậy kéo vào trong ***g ngực mình, không để ý đến tiểu nhân nhi gầy yếu đang giãy dụa, nhận lấy bát, đưa tới bên miệng bé con, lặng lẽ chăm chú nhìn hắn.
“Uống dược.”
Hi Trần mím môi nghĩ muốn cự tuyệt, nhưng liếc thấy nhãn thần không cho phép chối từ của Nghiêm Dục Phong, do dự một hồi lâu, mới ngoan ngoãn mở miệng đem dược uống hết.
“Cám ơn Vương gia. . . . Cám ơn Lăng đại gia. . . .” Hắn nhất định phải hết sức cố gắng làm việc để báo đáp ân tình của Lăng đại gia cùng Vương gia mới được. (cưng cứ làm tốt việc ở trên giường là đủ :”> *cười man rợ*)
“Được rồi, nơi này không còn chuyện của ta , chờ đến hơn nửa đêm, ta còn phải quay về ổ chăn ấm áp, ngày mai ta lại phân phó người sắc chút dược cho Trần nhi uống, Dục Phong ngươi cũng phải chú ý một chút, đừng thú tính đại phát đem hắn ăn sạch, Tiểu Trần Nhi còn đang phát sốt đấy!”
Lăng Ngữ Hàn mệt mỏi ngáp một cái lớn, dặn dò xong xuôi mọi việc liền xoay người rời đi.
Trong gian phòng to lớn, yên tĩnh đến mức dường như ngay cả kim rơi trên mặt đất cũng nghe được nhất thanh nhị sở*, Hi Trần sợ sệt mở miệng: “Vương. . . . Vương gia. . . . Ngài. . . . Ngài không cần đối với nô tài tốt như vậy. . . . Khụ. . . . . . . .Dược này. . . . Rất đắt tiền. . . . Dùng ở trên người nô tài . . . . thật là lãng phí . . . . Nô tài đã gạt Vương gia. . . . Vương gia ít nhất có thể giết nô tài để trút hận. . . .”
Nhất thanh nhị sở: nghe rõ mồn một
Nghiêm Dục Phong chăm chú nhìn cái đầu nhỏ nhắn của Hi Trần đang cúi xuống trước mặt mình, hóa ra Trần nhi còn tưởng rằng Nghiêm Dục Phong vẫn chú ý đến chuyện bé lừa hắn? Kỳ thật từ sau đêm ở bên cạnh giúp bé trị thương, hắn căn bản đã quên chuyện bé thay Sở Hàm Du gả tới đây, tiểu đông tây đáng yêu thiện lương như vậy, trong tâm nhãn không hề lưu lại một vết tích xấu xa nào, cho dù bản thân Hi Trần có bị hắn tra tấn hành hạ đến tàn phế thì bé cũng không vì bản thân mình mà biện giải bất cứ điều gì, chỉ toàn tâm toàn ý muốn thay toàn gia Sở Thiên Nghiêu kia chuộc tội.
Tiếng nói trầm thấp từ trên đỉnh đầu Hi Trần vang lên: “Ngươi không có sai, kẻ đáng chết là Sở Thiên Nghiêu.”
Hi Trần nghe vậy tim đập mạnh và loạn nhịp một chút, Vương gia. . . . Không giận hắn sao? Nhưng. . . . Ngài vẫn hận lão gia. . . . Không phải ngài sẽ tìm bọn họ trả thù chứ?
Hi Trần không để ý đến mình đang trong cơn sốt cao khó chịu và toàn thân đau đớn vì thương tích, vội vàng bò xuống giường quỳ trên mặt đất, cuống cuồng nói: “Vương gia, ngài đừng sinh khí với lão gia được không? Nô tài. . . . Khụ khụ. . . . Là nô tài tự ý thay tiểu thư gả đến đây để lừa Vương gia, hết thảy đều là lỗi của nô tài, Vương gia. . . . Van cầu ngài. . . . Khụ. . . . Đừng truy cứu lão gia bọn họ. . . . Nô tài. . . . Nô tài làm trâu làm ngựa cho ngài. . . . Nô tài sẽ cố gắng làm việc. . . . Thay Sở gia chuộc tội. . . . Vương gia. . . . Van cầu ngài. . . .”
Nghiêm Dục Phong dùng nhãn thần bình tĩnh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang lộ vẻ vội vàng lo lắng của Hi Trần, một tay kéo hắn lên giường, chăm chú nhìn hắn, thản nhiên mở miệng : “Ngươi có biết Sở Thiên Nghiêu với ngươi là quan hệ gì không?”
Hi Trần nghe vậy phút chốc sắc mặt trắng bệch, thủy mâu sợ hãi đối diện với đôi mắt thanh lãnh của Nghiêm Dục Phong, từ nhãn thần kia, hắn bàng hoàng thấy được sự thật kinh khủng về thân thế của mình, cũng thấy được lão gia phu nhân cùng thiếu gia mỗi khi quay lại nhìn hắn, là ánh mắt khắc sâu khinh thường cùng kiêng kị, Vương gia hắn. . . . Có phải hay không biết hết cả? . . . . . . Nhưng. . . . Chẳng phải là không ai biết bí mật này sao?
Do dự trong chốc lát, Hi Trần mới buồn bã rũ mắt xuống, nhẹ nhàng gật đầu, thành thật nói ra: “Hồi bẩm Vương gia. . . . Sinh mạng nô tài. . . . Là lão gia ban cho. . . .”
Bộ dáng khiếp sợ vẫn không dám nói thẳng sự thật rằng Sở Thiên Nghiêu cùng Quan Nguyệt Hà là thân sinh phụ mẫu của hắn, vì Hi Trần sợ khi nói ra sẽ giống như lời thầy tướng số phán: khắc cha, khắc mẹ.
“Lão đối xử với ngươi như vậy , vì sao còn nói tốt giúp lão?”
Hi Trần cúi đầu, tiếng nhỏ như muỗi vo ve: “Hồi bẩm Vương gia. . . . Đây là việc duy nhất nô tài. . . . có thể giúp lão gia. . . .”
Cũng là cơ hội duy nhất để thể hiện tình thân của hắn đối với bọn họ, cho dù họ không biết, nhưng chỉ cần có khả năng giúp họ, dù chỉ là một chút, muốn hắn phải lập tức chết đi, hắn cũng sẽ không chút do dự mà làm.
Nghiêm Dục Phong không nói gì, vươn ngón tay nâng khuôn mặt đang rũ xuống của Hi Trần lên, nhìn thật sâu vào đôi mắt ngây thơ, trong sáng lại mang vẻ sợ hãi, xem chừng. . . . Trần nhi vẫn là người tính tình đơn thuần trước sau không đổi, chỉ là trải qua hơn mười năm bị ngược đãi cực kỳ tàn ác, đã trở nên vô cùng nhát gan và tự ti. . . . . .
Xoay người cởi hài, Nghiêm Dục Phong im lặng nằm xuống.
Hi Trần nhìn động tác của Nghiêm Dục Phong, biết hắn muốn đi ngủ , vội vàng sợ hãi nói: “Vương gia. . . . Ngài. . . . Ngài sớm nghỉ ngơi. . . . Nô tài. . . . Đi ra ngoài. . . .”
Còn chưa đụng đến thành giường thân mình phút chốc đã bị kéo lại.
“Sau này, ngươi sẽ ngủ ở đây.” Nếu ông trời đã đưa Trần nhi đến bên ta một lần nữa, bất cứ giá nào ta cũng sẽ không để hắn lại phải chịu sự ngược đãi vô nhân đạo.
“Nhưng . . . Không thể nào. . . . Nô tài. . . . Không thể ngủ trên giường Vương gia được. . . .” Hi Trần khẩn trương chối từ, nếu như bị người khác nhìn thấy hắn – một hạ nhân dơ bẩn ngủ ở trong phòng Vương gia , không biết bọn họ lại sẽ nói ra bao nhiêu lời khó nghe, hắn thì không sao, nhưng hắn không thể hủy thanh danh của Vương gia.
“Bảo ngươi ngủ thì ngủ!” Không nên nhiều lời vô nghĩa như vậy?
“Kia. . . . Kia nô tài. . . . Đi chỗ đó ngủ. . . . Được không?” Hi Trần rụt rè đưa tay chỉ chỉ vào góc phòng cách giường xa nhất, cùng Nghiêm Dục Phong tiến hành thương lượng, trước kia khi bị thương hắn đều là ngủ ở góc phòng, chính là mỗi khi Lăng đại gia đến, nhìn thấy hắn như vậy cũng chỉ nhíu mày không nói gì . . . . .
Nghiêm Dục Phong lười cùng hắn cò kè mặc cả, tự ý ôm hắn vào lòng rồi nằm xuống, một tay kéo chăn gấm bao trùm trên người cả hai.
“Vương, Vương gia. . . .” Nhưng hắn thật sự không thể ngủ. . . . . . Hắn còn phải. . . .
“Câm miệng! Ngủ!” Khẩu khí mặc dù thô lỗ, nhưng động tác lại rất mềm nhẹ đưa hắn kéo vào trong lòng ngực, làm cho tiểu nhân nhi gối đầu lên trên cánh tay hắn, không muốn nói thêm nữa.
“Chính là. . . . . .” Cái miệng nhỏ nhắn ngập ngừng hé mở.
“Không có chính là.” Hắn nếu dám nói nhiều hơn một chữ, y nhất định sẽ điểm huyệt ngủ của hắn.
Hi Trần bất đắc dĩ, đành phải im lặng, nhẹ nhàng nằm xuống, thói quen ngồi dựa vào góc ngủ của hắn sớm hình thành, đối với hình dạng thân mình duỗi dài nằm ở trên giường vẫn là không thể thích ứng, tuy rằng giường thực mềm mại, cái chăn gấm trên người thực ấm áp, trong không khí còn ngửi thấy mùi hương thật dễ chịu . . . . Nhưng tận đáy lòng hắn vẫn rất sợ hãi hoàn cảnh như vậy, huống chi bên cạnh còn có một người khiến người khác khiếp đảm — Vương gia.
Nằm một lúc lâu, Nghiêm Dục Phong cảm giác tiểu nhân nhi trong lòng ngực vẫn cứng ngắc như trước, xoay đầu phát hiện con mắt Hi Trần vẫn mở to như cũ, nhìn chằm chằm vào đầu gối của mình.
“Còn không ngủ?”
Không ngờ được câu hỏi bất chợt của Nghiêm Dục Phong, Hi Trần trả lời có chút lắp bắp: “Hồi, hồi bẩm Vương gia. . . . Nô tài. . . . Như vậy. . . . Ngủ không được. . . . . .”
Mỗi ngày hắn đều bị hành hạ đến mức không thể nhắm mắt nổi, nằm ở trên giường đệm, gấm vóc xa hoa sẽ ngủ không được? nhãn thần Nghiêm Dục Phong thoáng nghi ngờ nhìn về phía Hi Trần.
Rất nhanh mà liếc mắt nhìn trộm Nghiêm Dục Phong một cái, Hi Trần nuốt nước miếng, dùng thanh âm lí nhí như muỗi giải thích: “Nô tài. . . . Quen, quen ngồi ngủ. . . .”
Trước kia lúc ngủ sài phòng, trên mặt đất ngay cả rơm rạ đều không có, nếu nằm ngủ, thân thể thường thường bị không khí âm hàn thổi đến lạnh cóng không thể chợp mắt được, cho nên Hi Trần mới ngồi dựa vào vách mà ngủ, để có thể giảm thiểu tối đa sự tiếp xúc với gió lạnh, hơn nữa miệng vết thương nếu bị đè sẽ rất đau, trải qua mười mấy năm, tạo thành thói quen hắn chỉ dám ngồi ngủ.
Nghiêm Dục Phong mắt lóe tinh quang, chăm chú nhìn Hi Trần thật lâu, mới lạnh lùng mở miệng: “Tốt nhất ngươi nên tập thành thói quen nằm ngủ.” Lập tức liền nhắm mắt không hề để ý đến Hi Trần.
Hi Trần khó hiểu nhìn về phía Nghiêm Dục Phong, nhưng y đã nhắm mắt không hề để ý đến hắn, như vậy. . . . Hắn trước tiên vẫn là chờ Vương gia ngủ thật hảo, ngủ hắn mới có thể thật nhanh rời đi. . . . . .
Hi Trần mạnh mẽ chống đỡ thân thể đang phát sốt, sống chết không cho bản thân ngủ, chỉ cần mí mắt hơi hạ xuống, hắn liền lập tức ở trên đùi mình nặng nề mà ngắt một phen, không thể ngủ. . . . Tuyệt đối không thể ngủ được. . . .
Chờ đợi thật lâu sau, cảm giác được bên người truyền đến tiếng hít thở trầm ổn đều đều, Hi Trần mới rón ra rón rén mà lui đến thành giường, mỗi một động tác đều thật cẩn thận, ngay cả thở mạnh một tiếng cũng không thở, sợ đánh thức Vương gia.
Hắn sờ soạng thăm dò từng chút một, bỗng nhiên Hi Trần dừng lại vì nguyên nhân có chút khó xử, không biết làm thế nào cho phải, hắn. . . . Không có y phục để mặc. . . . Bộ duy nhất bị Vương gia để ở hồ kia. . . . Hi Trần suy nghĩ , hiện tại đêm đã khuya, mọi người đều ngủ, nên không ai đi lại? Nếu thật nhanh chạy đến hồ, hẳn là không ai thấy được. . . .
Hạ quyết tâm đang muốn lặng lẽ rời đi, đột nhiên trên thắt lưng một cỗ lực đạo mạnh mẽ kéo hắn quay về giường.
Nam nhân ánh mắt âm u chăm chú nhìn thẳng Hi Trần đang bị đặt dưới thân, tiếng nói thanh lãnh bên trong đã hàm chứa một tia hờn giận: “Muốn đi đâu?”
“Vương gia. . . . Thực xin lỗi. . . . Vương gia. . . . Nô tài đánh thức ngài . . . . Thực xin lỗi. . . .” Hi Trần sợ hãi nhắm mắt lại, chờ đợi cơn tức giận cùng sự trừng phạt của nam nhân bị đánh thức kia, nhưng chờ mãi cũng chẳng thấy cơn đau nào truyền đến , hắn sợ hãi mở mắt, phát hiện nam nhân đang chăm chú nhìn hắn.
“Muốn đi đâu?” Nam nhân hỏi lại một lần.
Hi Trần nuốt nuốt nước miếng, khiếp sợ trả lời: “Hồi, hồi bẩm Vương gia. . . . Nô tài muốn đi làm việc. . . . . .” Đã qua canh bốn, nếu không đi nấu nước sẽ bị đánh, hơn nữa, không thể làm cho người ta phát hiện hắn ngủ ở trong phòng Vương gia.
Nghiêm Dục Phong phóng đôi mắt băng hàn nhìn chằm chằm tiểu đông tây dưới thân trong giây lát, sau đó hắn cười lạnh một tiếng, ngón tay thon dài ở sau đầu Hi Trần nhanh chóng ấn xuống, vừa lòng nhìn Hi Trần trong nháy mắt xụi lơ ngủ, hắn đã hạ thủ rất nặng, không ngủ chừng sáu canh giờ là sẽ không tỉnh, tuyệt đối so với mê hương Lăng Ngữ Hàn còn hữu dụng hơn.
Đem cánh tay nhỏ gầy của tiểu đông tây trong lòng ngực cẩn thận xem kỹ, ngón tay vuốt nhẹ lên những vết cắn mờ nhạt, đôi mắt băng lãnh của Nghiêm Dục Phong trong nháy mắt tựa hồ có chút nhu hòa, giống như một làn xuân phong mơn trớn, không nắm quá chặt mà đem cổ tay chuyển đến bên môi mình hôn nhẹ.
Y luôn luôn lãnh khốc vô tình thản nhiên mở miệng, lẩm bẩm: “Đời này kiếp này, ngươi mãi mãi là người của ta. . . .”