3.
Không biết tại sao ô của Trình Duyệt bị hư, phần tán ô lật ngược, không che mưa được.
Có bạn học nam thấy vậy thì chủ động đưa ô của mình cho cô, sau đó dùng chung ô với bạn nam khác.
Trình Duyệt nhận lấy, nhướn mày nhìn Chu Trừng:
“Cam (*) ơi, dù cậu mua tệ quá, dọa tớ sợ chết khiếp, cậu phải đền bù cho tớ đó.”
(*) cách chơi chữ của Trung, Trừng có phiên âm là cheng, quả cam cũng là cheng nên dùng từ đồng âm để đặt biệt danh.
Cam là cách xưng hô của bạn bè hắn, sau này Trình Duyệt biết thì luôn miệng gọi.
Chu Trừng hỏi: “Đền bù kiểu gì?”
Trình Duyêt chu môi: “Cái này còn hỏi tớ à, tên trai thẳng cậu phải tự suy nghĩ!”
Tôi nhịn không được mà bật cười, nối tiếp cuộc nói chuyện của cả hai:
“Anh phải hôn cô ấy một cái để đền bù.”
“…” Mặt Chu Trừng đen luôn.
Tôi nói tiếp: “Em không để ý đâu. Bây giờ anh đi qua ôm cô ấy thì em sẽ ở cạnh cổ vũ.”
“….”
Không khí xấu hổ vô cùng.
Mấy cậu bạn kia cũng nhận ra được quan hệ của ba người bọn tôi rất kì lạ, muốn khuyên nhủ nhưng không biết mở miệng kiểu gì.
Bởi vì dù họ không ghét tôi nhưng lại xem Trình Duyệt là anh em tốt của mình, có lẽ trong lòng họ tôi đang gây chuyện với cô ấy.
“Vi Vi, cậu nói gì thế, tớ và Chu Trừng là bạn thân.”
Trình Duyệt hào phóng nói, thẳng lưng.
Một bạn nam tên Trương Ngạn không nhịn được phụ họa: “Đúng thế đúng thế, Lạc Vi cậu đừng nghĩ nhiều, cô nàng đàn ông A Duyệt này sao có thể so với hotgirl trường là cậu được chứ, bọn tớ chỉ là anh em tốt thôi.”
Lạc Vi.
A Duyệt.
Tôi nhớ Trương Ngạn từng viết thư tình cho tôi, nói cho dù là lúc nào thì hắn sẽ đứng ở sau lưng tôi, sẽ luôn ủng hộ mọi quyết định của tôi.
Lúc ấy cậu viết rất cẩn thận, lúc học thể dục nhìn thấy tôi còn đỏ mặt mà bỏ chạy.
Tôi tin yêu thích lúc trẻ là thật, nhưng hiện tại, bọn họ, cả Chu Trình cũng lựa chọn bảo vệ Trình Duyệt.
“Anh em?”
Âm thanh Đoạn Tư Việt lười biếng đánh vỡ không khí cứng ngắt này.
Anh thở dài một tiếng, sau đó vươn ngón trỏ gõ cán ô, nhìn đám người quanh mình.
“Trương Ngạn, đừng có dát vàng lên mặt mình nữa. Trình Duyệt có xem cậu là anh em không chứ? Ánh mắt của cậu ấy từ khi xuống máy bay đến giờ toàn dán lên người Chu Trừng kìa, nếu không có Chu Trình ở đây thì cậu cho là mấy người các cậu có thể làm bạn của cô ta à?”
4.
Cho dù là năm đó hay bây giờ, Đoạn Tư Việt luôn là người khiến tất cả các bạn nam phải im miệng.
Không biết mấy bạn học nam này sợ hãi anh theo bản năng, hay cảm thấy anh nói đúng mà dùng ô che mặt mình, im lặng lùi về sau mấy bước.
“Sau này mấy cậu đừng nhắc đến chuyện từng theo đuổi Lạc Vi nữa. Bởi vì,” Đoạn Tư Việt nhấn mạnh từng chữ, “Các cậu không xứng để thích cô ấy.”
5.
Tôi đứng sau lưng Đoạn Tư Việt, giật mình nhớ lại năm ấy.
Vào một chiều hôm nào đó, tôi úp mặt vào bàn ngủ, trùng hợp nghe thấy tiếng nói của đám bạn học nam ở hành lang.
Đang bàn về vẻ ngoài của các bạn học nữ, tôi trở thành trung tâm đánh giá của họ.
Nghe mấy lời bẩn thỉu kia khiến tôi thấy nhục nhã và tức giận, trong đó có một cậu bạn đang hưng phấn nói, sau cùng là mình cậu ta nói mấy lời vô vị.
Lúc tôi không chịu được muốn ngăn cản thì một quả bóng rổ bay từ ngoài cửa đập lên mặt đám người kia.
Sau đó là tiếng kêu đau vang lên.
“Cmn ai --- anh Đoạn?”
Tôi vừa ngẩng đầu lên thì cúi đầu xuống ngay.
Đoạn Tư Việt.
Nhất định là Đoạn Tư Việt.
Quả nhiên trong không khí yên tĩnh, ‘anh Đoạn’ trong miệng bọn họ chậm rãi đi tới, sa đó nâng cái tên nói nhiều kia đấm một trận.
“Cậu mà xứng thích Lạc Vi à?”
…..
Cuối cùng anh còn đánh cho bạn học kia khóc lớn thề không dám nói…không dám thích tôi nữa, lúc này anh mới nói: “Cút!”
Đợi sau khi mọi người đi rồi, tôi do dự xem có cần đứng lên không thì nghe một giọng nói đùa cợt vang lên:
“Ấy, Vi Vi tỉnh rồi à?”
Đoạn Tư Việt hớn hở nhìn tôi từ ngoài cửa sổ.
Ánh nắng buổi chiều chiếu lên mặt anh, tóc anh bị gió thổi bay, sau lưng là cây bàng xanh um, sự xuất hiện của anh làm tôi bất ngờ.
Ánh sáng và âm thanh dừng lại lúc đó, nhiều năm sau, khi nhớ đến hình ảnh này, tim tôi nhảy trật một nhịp.
Tôi dã gặp anh vào ngày hè với tán cây xum xuê ấy.
6.
Thật ra lúc đó tôi biết, tôi thích Đoạn Tư Việt nhiều hơn.
Nhưng tôi cũng biết rõ, tôi không giống với cậu ấm không cần lo cuộc sống như anh, nhà tôi rất bình thường, cha mẹ phải làm việc cật lực mới trả được học phí và sinh hoạt phí của tôi, tôi chỉ có thể học mới có tương lai.
Tôi sẽ không cho phép mình bị trùm trường nổi tiếng này dạy hư.
Cho dù tôi muốn yêu đương cũng phải tìm một người có mục tiêu giống tôi, thích hợp với tôi.
Ví dụ như cậu bạn đưa thư tình cho tôi hôm qua, học lớp bên cạnh, hình như tên Chu Trừng, lần trước hắn thi cao điểm hơn tôi.
Hắn là một chàng trai kiên định vô cùng, hắn là người đầu tiên viết sẽ cố gắng thi đậu đại học F với tôi trong thư tình.
Tình yêu với tôi mà nói, thích hợp là điều quan trọng nhất, động lòng thì chỉ thoáng qua mà thôi, tôi tin rằng tình cảm có thể bồi dưỡng theo năm tháng.
7.
Tôi không nghĩ nữa, cũng chẳng rõ ai ra giải hòa, cuối cùng chúng tôi vẫn đi KTV chơi.
Lúc gần đến địa điểm, Đoạn Tư Việt cả đường đi chỉ nhìn ra ngoài đường quay đàu nói với tôi:
“Lạc Vi, đứa bé biết khóc mới được dỗ ngọt, em hiểu không?”
Tôi “A” một tiếng, không hiểu anh muốn nói gì.
Đoạn Tư Việt bật cười.
“Thôi,” Anh nói, “Đứa bé không khóc cũng sẽ có người thương.”
Vừa nói xong, Chu Trừng đứng ngoài xe đen mặt nhìn bọn tôi.
Hắn mở cửa xe kéo tôi xuống, động tác dịu dàng hơn rất nhiều, tôi nghĩ đây là tín hiệu làm hòa hắn gửi đến tôi.
Nhưng cho đến khi hắn chơi thua trò Thật hay Thách, tôi mới nhận ra, hắn vẫn khó chịu.
Nhiệm vụ của Chu Trừng là hôn bạn gái ngay trước mặt mọi người.
Lúc mọi người ồn ào, Chu Trừng lai im lặng uống ba ly tự phạt.
Sau khi tiếng ồn nhỏ dần, hắn buông ly nhìn thoáng qua Trình Duyệt.
Trình Duyệt đang vỗ tay cùng mọi người cũng nhìn về phía Chu Trừng, trong mắt ngấn lệ.
Lòng tôi lạnh lẽo.
Đúng là cái nhìn thâm tình đó. Tôi tác thành cho hai người.
Tôi viết nhanh một hàng chữ rồi đưa cho Đoạn Tư Việt.
“Bây giờ hôn tôi thì sẽ chuyển khoản cho anh 1 triệu 7.”
Chàng trai đang uống một mình nhìn tờ giấy này, mỉm cười.
“1 triệu 7 không mua được nụ hôn của anh. Nhưng hôm nay tâm trạng của anh không tệ.”