(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Dịch: PUH
Beta:Dii
Phần 1
Trong dòng chảy lịch sử của thế giới ABO, đã xảy ra vô số phong trào bình quyền, đến 89 năm trước, khởi nghĩa bình quyền của omega thành công, thêm vào đó các nhà khoa học bắt đầu dấy lên việc cải tạo gen.
Ở thế giới hiện tại, alpha, omega và beta có số lượng ngang nhau.
Điều này không có lợi với những beta vốn đã bình thường.
Do đó, nhà họ Châu dốc hết tâm tư vào cô con gái lớn là beta, để củng cố địa vị gia tộc, cuối cùng họ quyết định để cô kết hôn với alpha.
Đối với chuyện này Châu Thính Hà không có ý kiến gì, chỉ là nhận giấy chứng nhận kết hôn thôi mà. Cô chỉ có yêu cầu là người kết hôn với cô đẹp trai chút, dù sao thì alpha cũng không thể chung tình với beta được, so với việc khiến mắt mình đau do kết hôn với một tên đàn ông xấu, thì lấy một tên alpha trapboy mà đẹp trai cũng ổn.
Dù sao thì tỷ lệ ly hôn ở beta là cao nhất – bọn họ không giống alpha và omega, phải là một đời một kiếp một đôi mình.
Nhưng cô không ngờ, người kết hôn với cô lại là thanh mai trúc mã Thẩm Hủ Bân.
Bọn họ đã quen nhau hơn 20 năm, đúng thật là thanh mai trúc mã. Chỉ là sau khi Thẩm Hủ Bân tốt nghiệp cấp 3 đã đi du học, mối quan hệ của họ có chút nguội lạnh.
Năm nay anh mới về nước kế thừa gia nghiệp, cô và anh, có chút quen thuộc, cũng có chút lạ lẫm.
Nhớ lại hai năm về trước, Châu Thính Hà còn trêu Thẩm Hủ Bân sao cứ ở nước ngoài mãi không về, có phải tìm được omega của đời mình rồi hay không, chắc định sau này sinh một đứa con lai.
Mà mấy năm gần đây, dường như cô không nghe thấy tin tức bê bối của anh.
Nói thật, nhiều năm như thế, Châu Thính Hà chưa từng thấy dáng vẻ phát tình của Thẩm Hủ Bân. Nếu không phải có thể ngửi được mùi tin tức tố thoắt ẩn thoắt hiện của anh – mùi cà phê, thì cô còn nghĩ rằng có khi nào Thẩm Hủ Bân là một beta ít ham muốn không ấy.
Phần 2
Thế là Châu Thính Hà và Thẩm Hủ Bân lĩnh giấy đăng ký kết hôn rồi.
Chuyện hai gia tộc lớn ở thành phố A liên hôn khiến thế giới sinh ra một chút xáo động.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, hai người này đúng là thanh mai trúc mã, mọi người đều cho rằng hai người có tình cảm với nhau rồi liên hôn luôn.
Còn Châu Thính Hà đang ngồi trên sô pha xem ti vi thì không nghĩ thế, thậm chí chuyện hai vợ chồng tôn trọng nhau như khách chẳng hề xảy rề.
Dường như hai người họ là mối quan hệ tôn trọng nhau lạnh ngắt…
Cả ngày nay cô chưa thấy Thẩm Hủ Bân rời khỏi phòng sách.
Mối quan hệ của hai người giống như người xa lạ.
Bây giờ hai người họ ở cùng nhau, trong căn phòng tân hôn nhà họ Thẩm chuẩn bị, một khu biệt thự, rất lớn, nhưng chỉ có hai người ở.
Hai người cũng chia ra ở hai phòng, không làm phiền lẫn nhau.
Giao lưu nhiều nhất có lẽ là lúc ăn cơm, nhận thức địa bàn của Thẩm Hủ Bân rất mạnh, anh từ chối việc bảo mẫu nấu cơm cho họ, có kinh nghiệm du học ở nước ngoài, nên anh nấu ăn cũng không tệ.
Ngày nào anh cũng nấu ăn cho Châu Thính Hà.
À, đúng rồi, cũng bởi vì nhận thức địa bàn của Thẩm Hủ Bân rất mạnh, anh rất khéo léo thông báo với Châu Thính Hà, không cho phép cô bước vào phòng anh.
Châu Thính Hà nghe xong thấy là lạ, dưới tình huống nào cô mới bước vào phòng anh, bọn họ có làm tình đâu. Với cô thì Thẩm Hủ Bân không khác gì khúc gỗ hết.
Nhưng mà khúc gỗ này cũng coi như có chút dịu dàng, bởi vì so với các alpha khác, thì Thẩm Hủ Bân dịu dàng và ga lăng hơn nhiều.
Châu Thính Hà có thể cảm nhận được, anh khá coi trọng giới tính beta này của cô.
Phần 3
Cuộc sống ở chung cứ thế tiếp diễn.
Hai người giống như bạn cùng phòng, không làm phiền nhau.
Trên bàn ăn.
“Đúng rồi, ngày mai tớ đi công tác, chắc khoảng nửa tháng nữa mới về.”
“Ờ, cậu đi đường bình an nhé.” Thẩm Hủ Bân trả lời.
Chủ đề kết thúc tại đây.
Châu Thính Hà không biết mối quan hệ của họ trở thành thế này tự bao giờ, trước khi phân hóa giới tính thứ hai, bọn họ là những người bạn tốt mặc chung quần, thâm chí còn ngủ chung giường.
Nhưng đó là chuyện của hồi nhỏ tí xíu, có lẽ đó là khi hai người còn để tóc đầu đinh.
Châu Thính Hà thấy mối quan hệ hiện giờ cũng tốt, bình đạm qua ngày, dù sao thì họ cũng đã làm chứng nhận tài sản trước hôn nhân rồi, nếu Thẩm Hủ Bân gặp được omega của đời mình, thì cô sẽ nhanh chóng ly hôn với anh.
Dù sao thì trong khoảng thời gian này, nhà họ Châu cũng tóm được nhiều mối hợp tác làm ăn của nhà họ Thẩm, Châu Thính Hà cũng không thiệt thòi.
Cô nghĩ một hồi, đột nhiên bật cười ra tiếng.
Thẩm Hủ Bân lặng im nhìn cô, không biết cô cười vì điều gì.
Cô ngại ngùng nhịn cười, “Hôm nay tớ rửa bát cho.” Thực ra nhà có máy rửa bát, cô nói rửa bát chỉ thực ra chỉ là đặt bát vào máy, sau đó lau bàn mà thôi.
“Không sao, để tớ rửa. Không phải cậu đang thu dọn vali đi công tác sao, cậu đi làm nốt đi.”
Châu Thính Hà cũng không giành nữa, hai người đã quen với nhau từ trước, cũng là vợ chồng trên danh nghĩa nữa, chẳng cần khách sáo làm gì.
Phần 4
Châu Thính Hà đi công tác, nhưng cô lại được về nhà sớm, kế hoạch là nửa tháng nhưng thực tế thì hạng mục này cô chỉ cần một tuần là đàm phán xong rồi.
Cô rất vui.
Đi về nhà cứ nhảy chân sáo.
Vừa mở cửa, Châu Thính Hà chợt ngửi thấy mùi cà phê nồng đậm, là tin tức tố của Thẩm Hủ Bân sao?
Beta không mẫn cảm với tin tức tố như alpha và omega, Châu Thính Hà chỉ dựa vào ký ức trước đây từng ngửi thấy tin tức tố của anh mà đoán thôi.
Nhưng trước đây ngửi thì mùi rất nhẹ, sao bây giờ lại nồng như vậy.
Chẳng lẽ pheromone sẽ càng nồng theo tuổi tác sao?
Chỉ cần Thẩm Hủ Bân không ở nhà làm loạn với omega khác thì Châu Thính Hà sẽ không nói gì. Nhưng bây giờ mùi pheromone của anh rất nồng, không lẽ anh thật sự nhân lúc cô đi công tác, dẫn một omega nào đó về nhà làm tình ư?
Châu Thính Hà bị giật mình bởi chính suy nghĩ của mình, nhưng chính vì ý nghĩ này xuất hiện, mà cô chẳng lý giải được cơn giận tự nhiên xuất hiện của mình, cơn giận như muốn xuyên thủng đỉnh đầu cô.
Quả nhiên, cô vẫn không thể chấp nhận chuyện chồng mình ngoại tình, cho dù chỉ là chồng trên danh nghĩa cũng không được.
Nhưng cô nhanh chóng bình tĩnh lại, bởi vì đây đơn giản chỉ là tưởng tượng của cô thôi, cô cảm thấy, Thẩm Hủ Bân có ngoại tình, thì cũng nên đặt phòng khách sạn ở ngoài mới đúng chứ, đặt cả một tuần, điên cuồng hưởng thụ thời kỳ mẫn cảm.
Phòng khách và phòng sách đều không có bóng dáng của anh, cô đi đến gõ cửa phòng Thẩm Hủ Bân, bên trong cũng không có tiếng động gì, mà chỗ này không phải nơi có mùi tin tức tố nồng đậm nhất. Cô thử vặn tay nắm cửa, không mở được.
Xì, ý thức lãnh địa của Thẩm Hủ Bân mạnh đến mức này cơ đấy, bạn từ thưở nhỏ quen biết anh hơn hai mươi năm, người vợ trên danh nghĩa của anh cũng không thể bước vào.
Châu Thính Hà lắc đầu, đi về phòng mình.
Mùi cà phê nồng đậm mau chóng bao lấy cô. Châu Thính Hà cau mày mở phòng mình. Nhưng khung cảnh trước mặt khiến cô ngây người.
Dáng vẻ mê man, cổ áo cởi một nửa, anh đang ở trên giường cô, ôm gối của cô, thậm chí còn đang nằm đè lên chăn của cô.
Dường như đang làm chuyện khó nói gì đó.
Thấy Châu Thính Hà đứng ngoài cửa nhìn, ánh mắt Thẩm Hủ Bân hoảng hốt, dường như mắt anh lóe lên chút ánh sáng, ngấn nước.
Anh thấy vẻ mặt mắt chữ a miệng chữ o của Châu Thính Hà, anh hoảng hốt. Mở miệng nói chuyện, nhưng không phát ra âm thanh.
Châu Thính Hà cau mày, ánh mắt và khuôn mặt viết rõ chữ kỳ lạ và không định nghĩa nổi. Dường như Thẩm Hủ Bân cảm nhận được có hai chữ ghê tởm trong ánh mắt cô.
Cô muốn đóng cửa.
Thẩm Hủ Bân vội vàng nhảy khỏi giường, chạy tới phía cô rồi níu cổ tay cô lại, “Tiểu Hà, Tiểu Hà, không phải thế đâu.”
Cánh tay đóng cửa của Châu Thính Hà khựng lại. Đã lâu rồi Thẩm Hủ Bân không còn gọi cô là “Tiểu Hà”, sau nhiều năm không nói chuyện mấy, từ khi về nước Thẩm Hủ Bân đều gọi cô là “Thính Hà”.
Người ngoài nghe sẽ thấy rất gần gũi, nhưng chỉ Châu Thính Hà cảm thấy cách xưng hô này, khiến khoảng cách giữa hai người rất xa xôi.
Thấy Châu Thính Hà không nói gì, Thẩm Hủ Bân càng hoảng loạn, “Tiểu Hà, tớ có thể giải thích.”
Châu Thính Hà vẫn cau mày như trước, cô vô thức cúi đầu nhìn xuống dưới, nheo mắt.
Ừm, cũng coi như là một alpha lợi hại nha.
“Tớ, tớ…” Tớ cả ngày trời mà Thẩm Hủ Bân chẳng biết nói gì, bởi vì Thẩm Hủ Bân thích Châu Thính Hà, thích mùi của cô, cả căn phòng này đều là mùi của cô.
Nên mới nhân lúc cô đi công tác, còn vào đúng kỳ mẫn cảm của anh, Thẩm Hủ Bân không cảm nhận được sự tồn tại của Châu Thính Hà bèn xông vào phòng cô.
Sau đó tham lam mùi hương của cô.
Rất thích, rất rất thích.
Châu Thính Hà là vợ anh, anh là người chồng đầu tiên của cô.
Rất thích, rất rất thích.
Thẩm Hủ Bân nghĩ, dù có thế nào, anh cũng phải đảm bảo việc mình là người chồng cuối cùng của Châu Thính Hà.
Rất thích, rất rất thích.
“Cậu, cậu có thể đừng vì chuyện này, mà ghét tớ không.” Thẩm Hủ Bân cuống đến độ sắp khóc, rồi anh khóc thật, hai hàng nước mắt lăn dài trên má.
Châu Thính Hà giật mình, cách nghĩ và cách làm của Thẩm Hủ Bân biến thái thật.
“Xin cậu đấy. Nếu cậu thấy ghét thì tớ sẽ giặt sạch chăn và ga giường cho cậu.” Thẩm Hủ Bân nắm chặt cô tay cô không buông.
Anh rất thích Châu Thính Hà, cô là của anh, không ai được cướp cô đi.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");