Liên Đại Nhân Keo Kiệt Của Ta

Chương 8




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Phương Uyển Chi bày ra vẻ ngồi coi kịch vui.

Nhưng hiển nhiên là Lan Khanh không cho nàng cơ hội này.

Sau tấm bình phong, cán bút đong đưa hai cái rồi người kia tiêu sái nói một câu: “Người tới là khách, nào có đạo lý từ chối ngoài cửa, mời các vị vào”.

Sau đó một đợt gió vụt qua, cửa lớn cứ thế mở ra.

Hắn biết võ.

Trước kia Phương Uyển Chi chỉ nghĩ, Lan Khanh là một tên thư sinh văn nhược. Nếu không sẽ không cần một cơ thể to lớn thôi kệch như Bì Bì bên cạnh.

Nàng chưa bao giờ nghĩ sâu xa Lan Khanh rốt cục là ai, làm gì. Đương nhiên nàng sẽ không ngốc đến mức nghĩ Lan Khanh là họa sĩ, chỉ là với nàng mà nói, hai người vì hai vạn lượng kia mới có nhân duyên trong nửa năm này. Bức họa này vẽ xong, hai người sẽ kiều quy kiều lộ, mỗi người một bên.

Không nên nhìn sẽ không nhìn, không nên hiểu cũng đừng hiểu. Chuyện đồn đại trên giang hồ, nếu tìm hiểu quá nhiều, c.h.ế.t lúc nào không hay.

Nàng chỉ là một nữ nử nhà giàu muốn leo lên quyền quý, ngây ngơ một góc làm đồ ngốc mới là lựa chọn tốt nhất.

Những người đến tổng cộng có năm người, ba gã tôi tớ và một thiếu nữ trẻ tuổi. Ở giữa là một nam tử trung niên tuổi lớn hơn so với nàng tưởng tượng, mặt mày không thu hút lắm, dung mạo không hề thấp kém nhưng nếu đứng trong đám người dù nhìn vài lần một ngày cũng không nhớ kĩ được.

DTV

Lời này không chỉ đúng với nam tử trung niên mà phù hợp với tướng mạo của cả mấy người vừa vào. Mắt mở ra rồi khép, nàng nhắm mắt lại suy nghĩ, nhớ lại bộ dạng của đoàn người mới vào, tự nhiên thấy có chút quỷ dị.

Phương Uyển Chi cố ý liếc nhìn cô nương kia, ngũ quan đơn giản, nếu như muốn gương mặt này trở nên ấn tượng, quả nhiên là khảo nghiệm khó khăn cho họa sĩ.

Nam tử trung niên rất chưng diện, trường bào bóng loáng thêu mấy đồng tiền màu xanh lớn.

Hắn cầm ngân phiếu trong tay, nói thẳng: “Tiểu lão hâm mộ Lan công tử đã lâu, đặc biệt từ Liễu Châu đi năm ngày tới đây, là vì muốn tiểu nữ có thể gả cho một môn hộ trong sạch. Ta cũng biết tướng mạo khuê nữ không phải xuất chúng, mong là ngài chú tâm hơn, vẽ một bức tranh đẹp, ít bạc này đề hiếu kính ngài”.

Một xấp ngân phiếu dày, ít nhất cũng hai ba trăm lượng.

Số tiền bồi dưỡng này quả nhiên không nhẹ.

Phương Uyển Chi bất giác nhìn về phía bình phong, xem chừng lúc này bàn tay của Lan keo kiệt đã vươn ra rồi.

Nhưng hôm nay, hiếm khi thấy bạc trước mắt mà hắn lại ngồi yên như vậy.

Hắn cười khẽ một tiếng.

“Hồ tiên sinh khách khí rồi, Lan mỗ chỉ là họa sĩ, không có thần công bản lãnh, sao có thể vẽ ái nữ của ngài được đây?”

Nam tử họ Hồ nghe vậy thì ngẩn ra, mày nhíu lại: “Công tử nói, một câu tại hạ cũng không hiểu”.

Lan Khanh nghiêng người dựa vào ghế hoa lan, không có hứng vòng vo: “Sát thủ Vô sắc lâu từ trước đến nay thay đổi tướng mạo nhiều lần, thật giả khó phân, không nhận đơn từ vạn lượng bạc trở xuống, Bắc Yến sơn xa vạn dặm như vậy mà tiên sinh đến đây hơn mười ngày đường chỉ để xin tranh thôi sao? Ở Liễu Châu giờ đang lũ lụt, lần sau ngài có đến, cũng không nên làm bộ dạng như vậy, mũi thì như đắp cả đống đất lên, cũng không nên dùng cát phong sơn tử đàn hoa để phác thảo, đẹp thì đẹp, nhưng mà… hơi khó nhìn”.

Vô sắc lâu? Sát thủ? Phương Uyển Chi hoàn toàn không phản ứng không kịp.

Ở gian ngoài, năm người liếc mắt nhìn nhau, tên màu xanh bóng đi về phía trước hai bước, cười nói: “Ngược lại, tại hạ lại nghĩ, công tử không phải đơn giản như vậy.”

Vô sắc lâu, đừng nói ở triều đình mà trên giang hồ, người biết rõ lai lịch họ cũng không nhiều.

“Chỉ là, tại hạ phụng mệnh mà đến, không thể lãng phí thời gian tán gẫu cùng ngài được.”

Tên ‘màu xanh bóng’ vẫn nói chuyện bằng giọng điệu bình thường, ra tay lại lưu loát tàn nhẫn.

Phương Uyển Chi chỉ thấy trước mắt có ánh đao lóe lên, bổ vào tấm bình phong che giữa nàng và Lan Khanh, tấm bình phong cứ thế bị phá thành hai nửa.

Sau khi nó vỡ năm xẻ bảy xong, phía sau lộ ra một người đang thanh nhàn cầm bút trước án thư.

Áo bào dài rộng, buộc nhẹ bên eo, ngũ quan sắc nét như ngọc, mặt mày sơ lãng, mắt sắc rõ ràng. Có lẽ là hơi nóng, cổ áo được mở ra.

Nhản tản đến mức không quan tâm.

Trước án là bức mỹ nhân đồ, mím môi hờn dỗi, sợi tóc bay bay như bị chiếc quạt tròn trong tay phe phẩy, vô cùng sống động.

Ngòi bút của công tử áo xanh vẫn còn chấm mực, điểm nốt chu sa giữa hàng lông mày của nàng, khóe miệng khẽ nhếch lên cười.

“Lan mỗ cũng hiếu kì, không biết đối phương bỏ ra bao nhiêu bạc để mua mạng ta vậy”.

Trong lúc nói chuyện, hắn lấy cây roi bên hông, tung ra vô cùng chuẩn xác kéo Phương Uyển Chỉ đến bên cạnh.

Tìm nơi trốn trước đã.

“Bên trái cô, ngăn tủ thứ ba”.

Hắn nghiêng đầu khẽ nói.

Là nơi nàng có thể bảo vệ tính mạng mình.

Phương đại cô nương cũng hết sức thức thời, nhướng mày như thể “ngài yên tâm đi” rồi nhấc váy chạy tới. Hoàn toàn không chú ý tới Lan Khanh còn định nói câu thứ hai: quay miệng bình về phía đông, cẩn thận đừng đụng các đồ sứ bên cạnh.

Điều này cũng làm ra sai lầm chí mạng.

Lan Khanh trơ mắt nhìn Phương Uyển Chi dứt khoát mở ngăn tủ, lôi cái bình hoa lớn bằng người bình thường ném ra ngoài, vỡ choang một cái, còn mình nhanh chóng chui vào bên trong, với tay ra đóng chặt cửa.

Ngay cả mấy người Vô sắc lâu cũng ngẩn người ra. Sắc mặt Lan Khanh thì vô cùng khó chịu.

Bên trong tiếp tục vang lên tiếng đồ sứ va vào nhau.

Trong lúc bối rối, Phương Uyển Chi nghe thấy tiếng mắng thô tục của Lan Khanh, nhưng tâm hết sức rối loạn, không kịp suy tư cái gì.

Trong lòng vẫn còn nói thầm, sao người này không làm một con đường ngầm trong phòng chứ, bị người ta đuổi g.i.ế.c cũng không có chỗ lui?

Thực ra ngăn tủ kia chính là lối vào, chỉ cần chuyển động bình hoa sẽ có một gian nội thất khác.

Ai mà ngờ Phương Uyển Chi khi bị kinh hãi sẽ có sức lực trâu bò đến thế, vất luôn cả bình hoa ra ngoài.

Tráng sĩ từ đâu ra vậy?

Sau khi bình hoa vỡ nát, Lan Khanh cũng không còn chút hào hứng nào. Cổ tay khẽ chuyển, roi như rồng lượn, vụt qua như gió.

Phương Uyển Chi ở trong ngăn tủ dần lấy lại bình tĩnh, lá gan cũng lớn hơn một chút, nàng trộm mở cửa ra một khe nhỏ, nhìn tình hình bên ngoài.

Công tử văn nhã, tay cầm thủy sắc trường tiên. Từng chiêu thức nhìn như tùy ý, nhưng mỗi chiêu đều là chí mạng.

Người mới vừa ngồi trước án thư, nhếch môi cười, khóe mắt đuôi mày đều khiến người ta cảm giác như tắm gió xuân ấm áp.

Lúc này, trong không khí đầy mùi m.á.u tanh, hắn lại có phần sát ý lạnh lùng.

Không hiểu sao trong đầu Phương Uyển Chi lại hiện ra câu nói kia, nơi đây còn non xanh nước biếc, nghiêng mã dựa lang kiều.

Nàng phải thừa nhận, công tử này bộ mặt như ngọc, nhìn cũng thấy cảnh xuân ý đẹp. Chỉ là nàng chưa bao giờ thấy sinh mệnh đi qua trước mắt như thế, dù biết rõ họ không c.h.ế.t thì mình chết, nhưng nàng vẫn cảm thấy sợ Lan Khanh.

Lan Khanh không giống như những hiệp sĩ giang hồ trong truyền thuyết, hắn khiến cho người ta có một cảm giác rất mơ hồ mung lung.

Phương Uyển Chi nhìn khuôn mặt dễ nhìn của hắn, dù trận c.h.é.m g.i.ế.c khiến nàng run sợ, nhưng lúc ngẫu nhiên lướt qua, vẫn phải tấm tắc khuôn mặt tinh xảo như ngọc khắc.

Cũng vào lúc Phương đại cô nương sắp móc xương tủy Lan Khanh ra phân tích, chân hắn nhẹ điểm một cái, cầm mảnh sứ bạch ngọc văng ra trong lúc đánh nhau, nhíu mày trách mắng: “Biết là nó đắt bao nhiêu không?”

Cái này là từ lăng mộ của Văn Đế Bắc Nguỵ đó, lúc mua hắn tốn năm vạn lượng bạc đó.

.....

Sau một khoảng thời gian rất dài, Phương Uyển Chi nhìn Lan Khanh chăm chú nhặt mấy mảnh bình. Mấy tên sát thủ thì tức đến đỏ mắt.

Nhưng mà người này vẫn vừa thủ vừa nhặt, bên kia cũng không chiếm được thế thượng phong. Cho đến khi Bì Bì đẩy xe lừa trở về, cuộc chiến mới đến hồi kết thúc.

Có Bì Bì cao lớn thô kệch, Lan Khanh cũng lười quất roi, hắn cúi đầu lấy khăn lau mấy mảnh bình sứ.

Phương Uyển Chi thấy tên sát thủ cuối cùng bị Bì Bì đ.â.m trúng mắt, chao đảo ngã về phía ngăn tủ nàng đang trốn thì Lan Khanh đưa tay hất lên, vung roi kéo nàng về.

Nàng cảm thấy, nàng nên cảm kích hắn, khi tên sát thủ còn chưa kịp tiếp cận, Lan Khanh đã ra tay rồi.

Đồng thời, Phương Uyển Chi cũng thấy có lỗi với Lan Khanh.

Bởi vì động tác lúc nào cũng trước ý thức, đến khi phản ứng kịp, nàng đã cầm cái chén bể đập đập vào đầu đối phương.

Thật sự là, nàng chỉ theo bản năng thôi.

Vật kia nàng tiện tay cầm phòng thân trong lúc hỗn loạn thôi.

Nàng đâu có biết, vật này…

“Là của Thương Chu!!”

Nàng nghe tiếng Lan Khanh cắn răng nghiến lợi.

Cái này chắc là tốn bạc lắm?

Đây là ý thức duy nhất của nàng trước khi té xỉu.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.