(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Đầu hôm lăn qua lăn lại một hồi, cuối cùng Lưu Lăng và Bạch Yến Trầm cũng ngoan ngoãn trở về phòng không dám hé răng nửa lời.
Liên Dụ và Phương Uyển Chi cũng trở về phòng, vốn mặt mày có vẻ hơi mệt mỏi, nhưng mà gió thổi một hồi cũng trở nên có tinh thần.
Phòng ngủ chính hết sức rộng rãi, giường cùng sập nhỏ cách nhau một tấm bình phong. Liên Dụ cảm thấy tấm bình phong này vô cùng chướng mắt, hắn cầm cây d.a.o nhỏ khoét một lỗ thủng trên đó, Phương Uyển Chi nhìn thấy thì trừng mắt khiển trách hắn: “Sao chàng cứ thích đục lỗ bình phong thế?”
Liên Dụ không lên tiếng, tiếp tục ngồi khoét.
Đó không phải là thích, mà hắn muốn nhìn Phương Uyển Chi.
Cuối cùng, một tấm bình phong xinh đẹp bị hắn khoét ra hai lỗ, vừa vặn nghiêng đầu là nhìn thấy Phương Uyển Chi bên kia.
Lúc đó, Phương đại cô nương đang khoác chăn ngồi trên trác ăn điểm tâm. Liên Dụ thấy thì cũng muốn ăn. Phương Uyển Chi liền vẫy vẫy tay, gọi hắn tới ăn cùng.
Liên Dụ hầu như không thích tất cả các đồ ngọt, hắn thích ăn món kho mặn hơn. Hắn cũng biết Phương Uyển Chi không thích, nhưng hôm nay nàng lại ăn cực kì hăng say.
Bánh quế có mùi đường rất nồng, Liên Dụ cắn nửa cái thì không chịu ăn nữa, nghiêng đầu nhìn Phương Uyển Chi vẫn ăn từng miếng từng miếng một, hắn không khỏi ngạc nhiên:
“Chẳng lẽ cái nàng ăn ngon hơn của ta à?”
Phương đại cô nương bật cười, đưa nửa miếng bánh còn dư vào miệng hắn:
“Chàng thấy sao?”
Liên Dụ nhíu lông mày nhai nhai, vẫn ngọt ngấy. Hắn lấy tách trà trên bàn súc miệng rồi quay về giường ngồi.
Phương Uyển Chi vẫn ngồi ăn tiếp, cái miệng nhỏ dính đầy vụn bánh. Kể từ sau khi ở cùng Liên Dụ, nàng rất ít khi bộc lộ vẻ ngượng ngùng của cô nương, khi hai người ở bên nhau thì vẫn làm theo tính cách của mình, nhưng giờ nàng lại ngồi tĩnh tọa như niệm kinh, vô cùng ngay ngắn.
Liên Dụ quan sát nàng thật kĩ, thấy sắc mặt nàng tái nhợt hơn trước, vẻ mặt cũng không tốt, hắn vội đưa tay tìm mạch đập của nàng.
Phương Uyển Chi thấy hắn chẩn rất nghiêm túc thì không ăn nữa, một tay chỉ chỉ cái cằm của hắn:
“Chàng có thể bắt mạch à?”
Liên Dụ mờ mịt lắc đầu.
“Không biết.”
“Vậy sao chàng cầm cẩn thận thế? ”
“Ta cứ nghĩ cẩn thận thì sẽ bắt được.”
Đối với sự tự kỉ của Liên các lão, đa số thời gian Phương đại cô nương đều dễ dàng tha thứ, nàng đưa tay vỗ vỗ lên cổ tay của hắn để hắn buông ra thì nghe Liên Dụ nói:
“Phương Uyển Chi, có phải nàng bị bệnh không?”
Vẻ mặt hết sức ân cần, khiến cho nàng không cách nào trách hắn được.
Liên Dụ hình như rất thích dùng từ này, ví dụ như ai đó đầu óc bị bệnh, ai đó mặt bị bệnh, đương nhiên, câu hắn nói nhiều nhất là: Phương Uyển Chi có phải nàng bị bệnh không? Có vẻ như hắn đang lo nàng bị ốm thật, bởi vì thời tiết Nhạn Nam không tốt, trong thôn lại có nhiều thứ bẩn. hắn quan tâm nàng, nên mới lo như vậy.
Nhưng mà hôm nay đúng là nàng bệnh thật, Phương Uyển Chi cười bất đắc dĩ:
“Là không thoải mái chút thôi. Nhưng mà không có gì lớn cả, nghỉ ngơi một lát là được rồi”.
Mấy ngày quỳ thủy đến nữ từ nào cũng sẽ mệt, hôm nay nàng lại mới đi ra ngoài, gió lạnh thổi nên thấy đầu óc choáng váng, ăn mấy miếng bánh ngọt xong thì đỡ hơn nhiều.
DTV
Liên Dụ nghe nàng nói muốn nghỉ thì xếp gối đầu lại, nhưng vẫn không chịu đi, cứ thế ngồi ở đầu giường nhìn nàng chăm chú.
“Không thoải mái chỗ nào?”
Đôi mắt của Liên Dụ vốn rất sáng, dưới ánh nến leo lắt lại càng lấp lánh hơn, như một hồ nước trong veo. Phương đại cô nương bị hắn nhìn đến ngượng, bèn đưa tay đẩy người kia một cái:
“Thôi, chàng về ngủ đi, ta không sao.”
Liên Dụ vẫn không nhúc nhích, cuối cùng Phương Uyển Chi cũng không còn cách nào. Nàng bực bội kéo chăn trùm lên đầu, chịu ngột nói:
“Nguyệt sự của ta đến, cái chàng ngốc này!
Thoắt cái, khuôn mặt của Liên đại nhân đỏ bừng.
Phương đại cô nương trong chăn không nghe thấy động tĩnh gì, xem chừng người này hẳn là đã hiểu.
Nàng ngẫm nghĩ một lát lại thấy đáng nhẽ hắn không nên hiểu chuyện này chứ, vội kéo chăn ra, nhìn Liên Dụ đang bẻ một miếng bánh quế đút cho mình.
Lúc nguyệt sự đến, Phương Uyển Chi lại rất thích ăn đồ ngọt, hắn đưa liền há miệng ăn thêm, vừa ăn vừa hỏi: “Sao chàng lại biết nguyệt sự?”
Không phải là không biết xem mạch sao? Chuyện như thế này mấy tiểu nha đầu đâu có thể nói cho hắn biết được.
Đây là suy đoán của nữ nhân.
Liên Dụ nhìn Phương Uyển Chi tức tối thì lại bẻ một miếng to hơn nhét vào miệng nàng, nhướng mày nói:
“Sao ta lại không biết được, ta cũng có nương mà.”
Đương nhiên, đó cũng là do lúc nguyệt sự đến, nương của Liên Dụ thường hay tâm huyết dâng trào chỉ dạy cho hắn thế nào là nguyệt sự, đó là việc mà thời điểm đó mẹ hắn rất hay làm, không ngoan ngoãn như Phương Uyển Chi, cho nên Liên Dụ mới hiểu chuyện này. Mà cũng chỉ hiểu đến mức độ, mấy ngày này nữ nhân sẽ rồi loạn tì khí, thể cốt không tốt, nhưng lại không biết phải chăm sóc thế nào.
Phương đại cô nương nghe xong thì lại chui vào chăn, cảm thấy như mình đang cố tình gây sự vậy. Chỉ lộ ra đôi mắt nhìn người kia: “Thôi mà, chàng về ngủ đi”.
Liên Dụ rất biết nghe lời nằm xuống kế bên nàng, cách một tấm chăn to ôm lấy nàng vào lòng, không phải vì sập nhỏ lạnh, mà chỉ là muốn ôm nàng hôm nay.
Phương Uyển Chi biết Liên Dụ vô lại tới mức nào, cũng biết hôm nay mình không tiện, cho nên chỉ có thể cảnh cáo: “Không được động tay động chân”.
Liên Dụ rất thông minh không hề lên tiếng.
Trời bên ngoài giờ đã giáng sương, từ trước tới nay Phương Uyển Chi ngủ rất có quy luật, lúc này nàng đã buồn ngủ không chịu nổi. Trong lúc mơ hồ nàng cảm giác chăn bị vén lên một góc, Liên Dụ chui vào bên trong. Chỉ là nàng lại lười, không muốn động. Liên Dụ hôm nay có vẻ không thành thật, hắn vừa ôm nàng vào lòng, vừa đưa tay đặt lên bụng nàng.
Phương Uyển Chi xê dịch, như muốn đứng lên dạy dỗ hắn, nhưng mà hắn chỉ đặt yên ở đó, hơi nóng không ngừng lan từ lòng bàn tay, làm khó chịu giảm đi không ít.
Phương đại cô nương đành bất động, cả người từ từ buông lỏng, ấm áp làm ổ trong vòng ôm của Liên Dụ, rất nhanh đã đi vào giấc ngủ.
Không biết vì sao, lúc nào nàng cũng thấy tin tưởng nam nhân này, có lẽ là vì tình cảm, cũng có lẽ vì hắn quan tâm. Tóm lại, một Liên Dụ như vậy lúc nào cũng có thể khiến cho Phương Uyển Chi không hiểu hết được. Thậm chí một câu tâm tình hắn cũng chưa bao giờ nói.
Nhưng nàng vẫn thấy rất vui, rất tốt. Vui vẻ đến vô dục vô cầu, nàng nghĩ, cuộc sống như vậy, thật tuyệt vời.
Bởi vì buổi tối nghỉ muộn, khi Phương đại cô nương tỉnh lại thì trời đã sáng. Liên Dụ nằm bên cạnh cũng đã thức dậy từ sớm, chăn được dém quanh, có lẽ vì sợ nàng lạnh. Phương Uyển Chi giật mình ngồi dậy, nghĩ hẳn Liên Dụ còn chưa ăn, cho nên vội mặc xiêm y ra ngoài.
Cửa phòng cũng cùng lúc mở ra.
Liên Dụ mặc một trường bào gấm màu tím nhạt, eo buộc đai vân văn ngọc đái, cách mặc đồ cực kì tùy ý nhưng vẫn đủ tuấn lãng quý khí mười phần, trong tay bưng một cái chén sứ màu trắng, vừa dùng muỗng đảo vừa bưng vào.
Hắn thấy nàng đứng dậy thì đi thẳng tới đặt lên trác ở phòng trong, rồi xoay người bưng thau nước ấm trên giá gỗ tới.
Phương Uyển Chi liền đi rửa mặt, dùng nước muối súc miệng rồi đi sang.
Mái tóc dài của nàng chưa buộc lên, xõa mềm mại qua một bên, càng khiến cho nàng thêm dịu dàng khéo léo. Nàng nhìn trong chén một cái, là cháo táo đỏ, hẳn là đã hầm rất lâu, hương nồng vị ngọt.
Phương Uyển Chi biết rõ Liên Dụ không thể làm mấy thứ này, đối với chuyện trong bếp, người này vẫn dừng lại ở trình độ không đun lửa vẫn luộc được trứng gà, cho nên hỏi hắn: “Bì Bì nấu à? ”
Liên Dụ gật gật đầu, không muốn nói cho Phương Uyển Chi biết, mình cũng làm thử, suýt chút nữa đã đốt luôn cả phòng bếp.
Tay nghề của Bì Bì trước nay vốn rất tốt, cháo đỏ thơm mềm. Phương Uyển Chi hay thích ăn nóng, cái miệng nhỏ cũng trở nên đỏ rực. Nàng lại múc một thìa nữa cho vào miệng, nhưng thấy Liên Dụ không ăn, cho nên cũng múc một thìa đưa đến bên miệng hắn, hai cánh môi sưng thành một đóa hoa hồng nhỏ.
“Nếm thử đi, ăn ngon lắm.”
Liên Dụ vốn không thích đồ ngọt, cháo cũng chỉ ăn mặn, nhưng nhìn Phương Uyển Chi ăn đáng yêu như thế, hắn cũng theo ý nàng, ăn một ngụm, còn tranh thủ trộm hương.
Cảm giác vị ngọt nồng đậm trên môi, không chỉ là ngon miệng thôi đâu.
Hai người thân mật thắm thiết một lúc lâu, hai gò má cùng hồng ửng.
Phương đại cô nương cũng đút cho hắn thành nghiện, hai người cứ thế ăn hết sạch một chén cháo táo đỏ lớn.
Liên Dụ thấy tóc Phương Uyển Chi còn xõa ra, liền xung phong nhận việc chải đầu cho nàng. Chỉ là việc này hình như gian nan hơn hắn tưởng nhiều, làm mấy lần cũng không được kiểu gì. Cuối cùng Liên đại nhân cây trâm cắm lung tung lên mái tóc dài của Phương Uyển Chi, cuốn thành cái chuồng gà, hoàn toàn không lí giải nổi sao chuyện này lại có người xem là vui thú khuê phòng.
Phương đại cô nương nhìn vào gương đồng nổi đóa, đuổi đánh Liên Dụ một vòng, hai người đang cười đùa thì nghe bên ngoài có tiếng đập cửa dồn dập.
Phương Uyển Chi nghe tiếng của Cung lão gia, giọng nói vô cùng lo lắng.
Hắn nói: “Thiên tôn có trong phòng không vậy, mời ngài ra ngoài một chuyến, hai nhà Trương Ngọc Lâm và Lưu Thành Vĩ trong thôn xuất hiện cổ trùng phá hoại rất đáng sợ, giờ một nhà trên dưới đang gặp nạn, cầu ngài đi xem một cái”.
.Phương Uyển Chi nghe xong thì kinh hoàng, không ngờ trong thôn lại có cổ độc. Liên Dụ bắt quỷ được, bởi vì thứ đó vốn là người. Giờ cổ trùng lại xuất hiện, không biết hắn có biện pháp xử lí không.
Liên Dụ vẫn không chút hoang mang, như thể trong lòng đã sớm có dự liệu.
Hắn thong thả sửa sang áo quần lại rồi nói với Cung lão gia:
“Đừng hoảng sợ, chúng ta đi bây giờ.”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");