Liễm Diễm

Chương 7




Beta: Minh Đăng

Bên trong bụi hoa, bị che phủ bởi tàng phù dung rợp lá, là xuân ý dào dạt. Trái ngược hẳn với khung cảnh ngoài kia có bao kẻ đương lo lắng lăng xăng chạy loạn.

Thương Trạc Uyển bên này, Hồng Đậu Tử mang theo lũ cung nữ cùng thái giám, vù vù lạp lạp rối tinh rối mù. Bên kia Xa Hy điện, Võ công công huy động lực lượng cấm quân hùng hậu, rộn ràng nhốn nháo.

Hai đội nhân mã, một đông, một tây, hùng hùng hổ hổ, đều là đang cuống cuồng đi tìm vị chủ tử đương thất lạc của chính mình.

Trái đất thực tròn, hai đoàn người, tên chạy ngược kẻ chạy xuôi cư nhiên ngay tại gốc phù dung “kia” mà đụng độ.

Trông thấy đối phương, hai  vị thái giám dẫn đầu, một lớn một nhỏ sửng sốt nhìn nhau, sau tiến lại gần chào hỏi, mới hàn huyên được mấy câu lại y như cũ, lâm vào tình trạng hóa đá tập thể.

Hoàng thượng không thấy? Ngạn sung dung tìm cũng không ra?

Hai người yên lặng, ngầm ngầm cùng nhau trao đổi ánh mắt chứa chan cảm thông và thấu hiểu: Hết tám phần mười, hoàng đế với Ngạn sung dung là cùng ở chung một chỗ đi?

Nếu đã biết hai vị chủ tử ở nơi nào mà làm loạn, chẳng phải nên yên yên ổn ổn dẹp đường hồi phủ, ai về nhà nấy, còn lưu lại đây tìm kiếm cái gì?

Không được! Nhất quyết không được! Mắt thấy trời đã muốn sáng bảnh, chưa nói tìm không ra Ngạn sung dung, nếu hoàng thượng mà vẫn tiếp tục chạy rong thế này thì lấy ai đem đi thượng triều đây.

Vì thế hai đạo nhân mã hợp lại làm một do Tiểu Võ Tử toàn quyền chỉ huy, một lần nữa lật đật chạy đi kiếm người.

Ngay lúc Võ công công chuẩn bị vung tay ra lệnh hành động, bụi cây phía bên cạnh bỗng phát ra tiếng lạo xạo, từ chỗ hoa lá tả tơi chui ra một bóng người.

“Bệ hạ!”

“Vạn tuế gia!”

Cả đám lảo đảo vội vàng quỳ xuống …

Dịch Lan bị âm thanh ồn ào từ bên ngoài đánh thức, dỏng tai lên nghe liền biết ngay Tiểu Võ Tử đương đem quân đến tìm mình.

Vốn là không định để như vậy mà đi ra ngoài, dù sao quần áo cũng không được chỉnh tề, cả đêm lăn qua lăn lại trong bụi hoa giờ lấm lem bùn đất, vô cùng mất hình tượng. [Có không? Đâu?]

Giật mình nhìn xuống, thấy người nọ tựa hồ vẫn còn say ngủ, nhưng lại có gì đó không bình thường: thân mình co ro lại một khối, đôi mắt gắt gao khép chặt, lông mi dài cong vút chốc chốc lại run nhè nhẹ, hai gò má cùng đôi môi hồng nhuận đỏ rực khác thường.

Dịch Lan đặt tay lên trán hắn thăm dò, thấy nóng như hòn lửa, nguyên lai là phát sốt.

Rốt cuộc nhặt lên ngoại bào của chính mình, tinh tế mà đem người bị bệnh gói ghém cẩn thận thỏng thả bế ra khỏi bụi cây.

Dịch Lan đi nhanh về phía trước, cũng không thèm nhìn tới bọn nô tài đương quỳ la liệt trên mặt đất, miệng phân phó: “Tiểu Võ tử, hôm qua trẫm hơi quá chén, buổi sáng cảm thấy không được khỏe, đau đầu chóng mặt, truyền ý chỉ của trẫm: các bá quan văn võ hôm nay khỏi thượng triều. Mặt khác tức tốc cho mời ngự y tiến cung đến …”

Tiểu Võ Tử thông minh, nhanh nhảu tiếp lời: “Thương Trạc Uyển là thuận tiện nhất …”

“ Khiến cho thái y đến Thương Trạc Uyển hầu hạ đi!”

Nửa canh giờ sau tại Thương Trạc Uyển.

Vị thái y tóc hoa râm, chốc chốc vung tay áo len lén chậm mồ hôi, liếc sang hoàng đế mặt đã sớm không còn thần sắc. (lạnh lùng )

Dịch Lan nhíu mày: “ Ấp a ấp úng mãi, có chuyện gì nói mau!”

“Ngạn sung dung sở dĩ phát sốt, là do nhiễm phong hàn, cũng không đến nỗi nghiêm trọng …” thái y ngập ngừng mở miệng, “Chính là, về phần vì cái gì mà vẫn mê man bất tỉnh …”

Nói xong, “Đông” một tiếng quỳ sụp xuống đất: “Thỉnh bệ hạ xá tội, vi thần vô năng!”

“Quên đi, ngươi đi ra ngoài mang mấy khối gỗ tản nhiệt vào đây…” Dịch Lan phẩy tay, cho thái y ra ngoài, lại ra lệnh: “Các ngươi cũng lui xuống làm việc đi!”

Lát sau, trong phòng chỉ còn lại hai người.

Dịch Lan ngồi tựa bên giường, âu yếm nhìn thiên thần đang say ngủ, ánh mắt lưu luyến tại địa phương đêm qua bị hắn cắn cho sưng đỏ.

Ngón tay nhẹ nhàng lướt theo bờ môi căng mọng vẽ thành một đường.

“Ngươi a … trẫm xem, ngươi đích thực là say!” Hoàng đế không phát giác lẩm bẩm, lầu bầu: “ Một hơi uống nhiều ‘Lưu hà’ như vậy, không say mới là lạ …”

Không sai, Ngạn Liễm xác thực là đang say.

Vò rượu bị hắn uống cho gần hết kia đích thị tên gọi “Lưu hà”, là Loan Quốc đệ nhất chi tửu, hương thơm thuần khiết, vị trong veo, uống vào bình thường như nước, nhưng chính là tác dụng thật mạnh. Phàm là người có tửu lượng cao cũng không dám một thân một mình xử hết nguyên bình, huống hồ là kẻ không quen uống rượu như Ngạn Liễm.

Ngạn Liễm say túy lúy, hơn nữa cả đêm vật vã ngoài trời bị phong hàn xâm nhập, thật sự là phát bệnh. Từ hôm hoàng đế ôm hắn tha về Thương Trạc Uyển cho đến bây giờ ước chừng đã được hơn ba ngày vui vẻ cùng Chu Công đi du lịch.

Người thì đã thanh tỉnh nhưng tinh thần còn có chút hoảng hốt.

Cho nên, giờ phút này, Ngạn Liễm chính là đang ngơ ngác nằm trên giường, sững sờ nghiên cứu tấm màn treo trước mặt.

Hắn cảm thấy trên người có chút không thoải mái, nhất là cái nơi không tiện nói kia loáng thoáng có gì đó nếu so với trước đây thật sự là … không giống nhau.

Đang nghĩ ngợi lung tung, cửa phòng bật mở, quay đầu lại xem, nguyên lai là Ly cùng một số hạ nhân tiến vào.

Cảm thấy nữ hài tử đứng trước mặt mình có chút ngượng ngùng, Ngạn Liễm chống tay xuống giường nghĩ muốn đứng lên. Nhưng mới nhấc được nửa người, liền thấy thắt lưng đau xót, lại yếu ớt ngã xuống, định ngồi dậy lại phát giác trên lưng không còn chút khí lực.

Ly vội vàng tiến lên hai bước, đỡ Ngạn Liễm nằm xuống: “Thân thể ngài còn chưa bình phục, không nên đi lại nhiều, mau nằm xuống…!”

Ngạn Liễm ngoài miệng nói cứng: “Không có việc gì, ta bây giờ tốt lắm …”

“Không phải …” Ly vừa nói liền đỏ mặt, hai tay ấn xuống càng mạnh, “Ly sáng nay vô tình nghe thấy tiểu thái giám hầu hạ sung dung tắm nói … nói là đêm đó hoàng thượng khả lợi hại làm sung dung bị thương, hơn nữa ngài lại bệnh nặng mới khỏi, chỉ sợ phải hai ba ngày nữa mới có thể xuống giường …”

Ly càng nói thanh âm nghe càng lí nhí, Ngạn Liễm trong lòng cũng tự hiểu được.

Đêm hôm đó, hắn tuy say nhưng lí trí vẫn là mơ mơ màng màng cảm nhận. Ly ăn nói hàm hồ, nhưng phản ứng của thân thể hắn thật sự rõ ràng. Huống chi cái bộ vị kia đến bây giờ vẫn còn ân ẩn đau.

Nhiều chi tiết như vậy hợp lại, Ngạn Liễm vốn là người thông minh, tự khắc hiểu ra mọi chuyện.

Hắn trong lòng trĩu nặng, dù cố miễn cưỡng tươi cười nhưng thần sắc vẫn cứ vậy mà thay đổi.

Nhìn hắn sắc mặt đại biến, Ly liền á khẩu, trong lòng muốn nói cái gì cũng đành nhịn xuống bèn vẫy vẫy các cung nữ đứng sau lưng xếp thành một hàng lần lượt tiến đến.

Ngạn liễm lúc này mới chú ý, trên tay mỗi cung nữ đều mang một mâm đầy lễ vật.

Ly mặt cứng ngắc, cười cười:”Hoàng thượng hay tin sung dung đã tỉnh, mấy thứ này là dành riêng cho ngài … “

Nghe vậy, Ngạn Liễm chăm chú cần thận mà xem xét.

Trong mấy cái khay chứa đầy châu báu nào là: Hoàng kim bạc trắng, Phỉ Thúy trân châu, bảo thạch mã não, lăng la tơ lụa, như ý hương phiến, cái gì cũng có.

Ta có phải là nữ nhân đâu!

Ngạn Liễm cười khổ tự châm chọc mình.

“Các người mang những thứ này ra ngoài đi!” Ngạn Liễm lười biếng dùng ánh mắt ra dấu.

Nhìn trên bàn rực rỡ muôn màu, hắn trầm ngâm một lát, kéo Ly lại nói: “Ta hiện giờ không thể đi lại, Ly giúp ta làm chút chuyện có được không?”

Ly vội vã gật đầu không ngừng.

Ánh mắt Ngạn Liễm một lượt quét qua đám tặng vật trên bàn: “Này bạc nguyên thỏi, các thái giám cùng cung nữ trong viện mỗi người cấp một phần những ai hầu hạ thân tín thì được hai, nếu còn dư liền chia đều, Ly lấy phân nửa, còn một nửa để lại cho ta. Dù sao trong cung, sau này nếu xảy ra chuyện gì chính là còn có để sử dụng.”

Ly dù muốn chối từ, nhưng hiểu rõ tính tình Ngạn Liễm, vô luận hắn làm điều gì cũng có ý tứ riêng của mình, liền gật đầu đáp ứng.

Ngạn Liễm tiếp tục nói: “Châu báu trang sức các loại, ta đây không cần, Ly thấy thích gì cứ việc giữ lại. Qua hai ngày, làm phiền ngươi đem phần còn lại đến cung của các nương nương, bảo rằng ta có chút tâm ý.”

Lần này, Ly bĩu cái miệng nhỏ nhắn: “ Đó là của hoàng thượng ban thưởng cho ngài, dựa vào cái gì vô duyên vô cớ cho các nàng ấy được hưởng tiện nghi?”

Ngạn Liễm cười nói: “Ly muội, muội là người thông minh, tội gì nói này nói nọ! Ta biết muội không ưa gì các nàng, thôi, qua mấy ngày, ta tự mình đưa đi cũng được.”

Ly ngẩn người ra, vội vàng lắc đầu: “Là Ly không hiểu chuyện! Sung dung cứ phân phó, Ly lập tức làm theo.”

Hắn liền mỉm cười mà gật đầu: “Ly thật hiểu tâm tư của ta không ai sánh bằng. Về phần mấy vị nương nương, ta tin tưởng Ly nhất định sẽ biết cách phân chia, cư xử đúng mực.”

Xong việc, hai người ngồi lại hàn huyên hồi lâu, thân thể Ngạn Liễm vẫn còn suy yếu liền cảm thấy mệt mỏi.

Ly chăm chú quan sát, thầy hắn không được khỏe, bèn nhận quà ban cho, rồi chính mình cũng tự rời khỏi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.