[ Tiếp cảnh vừa nãy???] ……..
Ngạn Liễm ôm lấy hai cô gái đáng yêu:”Cùng nhau đi, chúng ta cùng nhau đi!”
Lời vừa dứt, rất nhanh nghe tiếng rèm cửa phía tây sương phòng thanh thúy kéo lên, ba người ngẩng đầu liền thấy tiến vào một bóng người.
Người này, không phải là Hồng Đậu Tử sao?
“ 555??? Chủ tử Hồng Đậu Tử cũng muốn đi theo các người???”
Hắc tuyến???
“Hồng đậu tử, ngươi có nghe lầm không, đi cái gì???” Cơ mặt Ngạn Liễm đã muốn rút gân cục bộ.
“555, Hồng Đậu Tử không có nghe sai!” Cư nhiên khóc càng hăng hái, “Các người đi tìm hạnh phúc, ta cũng muốn gia nhập!”
Giọt mồ hôi to đùng!
“Không phải như thế??” Ly ngấm ngầm giải thích
“55555, Tuy Hồng Đậu Tử chỉ là một thái giám, nhưng mà???” Bỗng dưng nín khóc, nâng tay áo lên lau mặt, “Hồng Đậu tử từng xem qua bí thư, trong thư nói, cho dù thân phận tiểu thái giám, bảo rằng chịu làm thiếp, cũng có thể tìm thấy hạnh phúc [ tính phúc? -_-bb]???”
Lóe sáng điên cuồng!!
“Ta còn nghĩ, đến bây giờ ngươi vẫn không biết đọc chữ???” Tiểu Hạnh le lưỡi.
“Ta không có đọc chữ???” Hồng Đậu Tử khụt khịt, “Ta chỉ xem tranh mà nói???”
Đồng loạt ngã xuống đất không đứng dậy nổi???
“Hảo, cùng nhau đi!” Một lúc sau, Ngạn LIễm dường như hạ quyết tâm, ôm lấy hai cô gái đáng yêu + một cái đáng yêu tiểu thái giám, “Chúng ta cùng nhau đi!”
Vừa dứt lời, lại nghe tiếng rèm cửa phía đông sương phòng thanh thúy vang lên, bốn người ngẩng đầu, vừa vặn thấy thêm một nhân vật nữa bước vào.
Người này, không phải tổng quản thái giám luôn hầu hạ hoàng thượng Tiểu Võ Tử sao?
“Ngạn Hầu gia, ta cũng muỗn theo các người, cùng nhau đi!”
Ngạn Liễm tựa hồ đối với loại tình huống mà một người bình thường chắc chắn không đỡ nổi dần dần hình thành thói quen, lúc này khóe miệng chỉ có chút run rẩy: “Ngươi xác định ~~~”
“Ta xác định!” Ánh mắt kiên quyết dứt khoát, “Hồng Đậu Tử là một tiểu thái giám có thể lên tiếng vì hạnh phúc của chính mình, ta ở trong cung như thế nào cũng đường đường chức vị tổng quản, ta chịu làm thiếp nhất định không để thua kém hắn, ta cũng muốn đi tìm hạnh phúc nga???”
Mồ hôi như thác đổ!
Sau một lúc rồi lại một lúc, Ngạn Liễm khẽ cắn môi, “Dù sao đều đã được bốn người, một con dê chạy, cả đàn cùng đuổi theo????”
VÌ thế, ôm hai cô gái đáng yêu + hai cái đáng yêu tiểu thái giám: “Cùng nhau đi, chúng ta cùng nhau đi!”
Nói xong, tiếng rèm cửa ngoại gian thanh thúy kêu to, năm người vừa ngẩng lên, lại có vật thể bước vào.
Người này, không phải đương kim hoàng đế Loan quốc, danh tự Dịch Lan hay sao?
“Các ngươi đều phải đi, các ngươi bỏ mặc trẫm?” Hoàng đế tựa đại cẩu cẩu ôm chặt lấy Ngạn Liễm dụi dụi, cọ cọ, “Trẫm mặc kệ, trẫm với các người cùng nhau đi???”
Vạn trượng hắc tuyến!
Ngạn Liễm dở khóc dở cười: “Hảo hảo hảo, đi, đều đi???”
Lời còn chưa dứt, theo cánh cửa nhào vô một đám người: “Chúng ta cũng muốn đi!”
“Cùng nhau đi, cùng nhau đi???” Ngạn gì gì đó rõ ràng đã muốn phát điên.
Cuối cùng, hoàng cung trên dưới, tổng cộng 123 nhân khẩu bỏ nhà đi bụi, thẳng cho tới nay lập nên kỷ lục không một sử sách nào có thể (dám) phá vỡ.
Hôm đó, Loan quốc chính lịch tháng 5 lẻ 1 ngày.
Cho nên hành động dạt nhà với quy mô vĩ đại này được người đời ghi nhớ với tên gọi lịch sử: Sự kiện “1.5”.
Sau, Loan quốc chính sử tìm mọi cách che đậy nguyên nhân đích thực dẫn đến vụ trốn chạy hàng loạt trên đành phịa ra : Đức vua cảm khái sâu sắc hạ nhân trong cung cả năm lao động vất vả, ngày 1 tháng 5 cùng Ngạn Hầu gia một đạo cung nhân tổng cộng 123 người rủ nhau đi du lịch nghỉ dưỡng, tưởng thưởng cho những giờ phút cần cù, khổ cực vừa qua??????
Vân vân và vân vân.
Các đế vương đời sau cứ y theo gương Dịch Lan mà thực hiện, đem ngày 1 tháng 5 mở hội, tất cả cung nhân đều được nghỉ ngơi ăn mừng.
Dần dà về sau, tập tục này lưu truyền vào dân gian, nghỉ ngày 1.5.
Cuối cùng thông qua luật pháp bảo hộ, oanh oanh liệt liệt xưng danh: Ngày quốc tế lao động!
[ Mấy chú Cộng Sản xem xong cái này phải tức hộc máu ]