Beta: Minh Đăng
“Liễm thiếu gia, công công trong cung đã tới, đương thúc giục ngoài kia.”
“Đã biết.” Lại liếc mắt nhìn chiếc gương đồng, tỉ mỉ đánh giá bóng người phản chiếu bên trong, rồi hạ mi mắt, xoay người, ” Ta đến đây.”
Không có cổ nhạc vang trời, cũng không có đông người mừng vui, kiệu hoa đỏ thẫm cứ như vậy phất phơ lụa hồng lướt qua khu đại viện.
Người trong kiệu cúi đầu không thấy rõ vẻ mặt.
Nửa tháng trước, hắn một trận mê muội. Khi tỉnh lại, phát hiện chính mình đang ở trong một căn phòng hoàn toàn xa lạ.
Hai tay chống ván giường ngồi xuống, hắn xác định mình đang mặc chính là bạch sắc trường bào của thiếu niên nọ, cái tên đã từng táng hắn không thương tiếc.
Đầu có chút choáng, hắn nhíu mày, cố sức mở to hai mắt cẩn thận đánh giá căn phòng.
Phòng ở không lớn, bố trí gọn gàng, tinh xảo: Dưới thân đặt cái giường, xa xa là chiếc bàn viết, một cái giá sách, cạnh giường thoạt nhìn là ngăn tủ đựng vật dụng, không hơn.
Ngăn tủ thượng có một bát sứ nhỏ men xanh, trong bát còn lưu lại chút chất lỏng màu trà.
Hắn cầm lấy bát, để sát vào mũi, ngửi.
Hương vị không đúng!
Tục ngữ nói: Bệnh lâu thành quen. Từ nhỏ đến lớn, thuốc đông y hắn uống qua không ít, bình thường nước thuốc tuyệt không có loại mùi này.
Hắn đứng dậy bước xuống giường, đi đến mở ngăn tủ lục lọi tìm kiếm vật gì đó.
Khi trở về, tay cầm chiếc trâm nhỏ với một mặt gương đồng,chống trước mặt mình.
Đem ngân châm thử vào chút nước thuốc còn sót lại, ngay lập tức châm chuyển màu đen thẫm.
Chiếc gương phản chiếu lại khuôn mặt cùng với mặt của thiếu niên kia nhất nhất giống nhau.
Quả nhiên, Hắn đã hiểu rõ, nhắm mắt lại, khóe miệng nở nụ cười có chút vặn vẹo.
Nâng tay, hướng tủ thượng hất mạnh. “Choang” một tiếng, chiếc bát vỡ nát vung vãi trên mặt đất.
“Chuyện gì?” Cửa phòng có người đẩy ra, một tiểu nha đầu hốt hoảng chạy vào, “ Thiếu gia, ngài không có việc gì chứ?”
Cô gái này là ai?
Trong tình huống chưa rõ ràng, hắn không dám khinh suất trả lời, chính là yên lặng nhìn tiểu nha đầu xúc động chờ đợi.
Tiểu nha đầu bị hắn nhìn có chút không bình thường, lấy tay phủi phủi trên mặt mình: “ Làm sao vậy thiếu gia, trên mặt Tiểu Hạnh có dính gì kỳ quái sao?”
A, cô gái này kêu là Tiểu Hạnh, xem ra là nha đầu hầu hạ thiếu niên kia đi.
“ Không có việc gì.” Hắn cười cười, len lén đem ngân châm trên tay nhét xuống đệm giường, “Ta không cẩn thận đánh vỡ cái bát.”
“Thiếu gia, mọi chuyện vẫn là nên cẩn thận một chút…“ Tiểu Hạnh một bên thu thập mảnh sứ vỡ, một bên nhắc nhở “Lão gia mới qua phân phó, thiếu gia hai ngày tới sẽ tiến cung, ngàn vạn lần không thể để ra sai sót”.
“Cái gì?” Hắn đâm hoảng, “Tiến cung?”
“Đúng vậy!” Tiểu nha đầu ngừng thu thập mảnh vỡ, ngẩng đầu nhìn hắn có chút kỳ quái, “Thiếu gia không phải sắp tiến cung làm phi tử sao? Ngài không nhớ rõ à?”
“ A, nhớ rõ …” Hắn mơ hồ gật đầu lấy lệ, xây xẩm tựa vào mạn giường: “Tiểu Hạnh, thu dọn tốt lắm hãy mau ra ngoài đi, đừng để người khác đến quấy rầy ta.”
Tiểu Hạnh đáp lời lấy vạt áo gói mảnh sứ vỡ, lui xuống, hảo hảo đóng chặt cửa.
Hắn nằm úp sấp trên giường, bàn tay xoa xoa cái trán, há miệng thở phì phò, tận lực làm cho chính mình tỉnh táo lại.
Đối với một loạt tình huống mạc danh kỳ diệu, hắn trong lòng đã dần hiểu được ít nhiều, nhưng là, tựa hồ còn có lắm chuyện quái đản đang chờ hắn khám phá.
Mọi người nói tiềm năng ẩn dấu trong mỗi con người chỉ khi lâm vào tình trạng tối khẩn cấp mới có thể được kích mà phát tiết đi ra.
Giống như hắn bây giờ, dựa vào giá sách trong thư phòng, cùng tiểu Hạnh lắm mồm kia vận công tám chuyện, đã qua năm ngày, hắn đã đại khái đem mọi việc mò ra rõ ràng.
Hắn trong tay nắm quản bút, nằm dài trên bàn, đem việc xảy ra trong mấy ngày qua hảo nhớ kỹ.
Viết bằng bút lông đối hắn không khó, để tu tâm dưỡng tính, lên 5 tuổi phụ thân đã cho hắn tập viết tự.
Đầu tiên chủ nhân thân thể này, chính là thiếu niên hắn đã từng gặp qua, tên là Ngạn Liễm, là ngũ thiếu gia của Ngạn phủ.
Quốc gia hắn đang ở quốc hiệu là Vi Loan, một cái tên lạ hoắc chưa từng được nghe qua, lại có phong tục tập quán cũng chưa từng được nghe tới.
Muốn nói phong tục ở đây có gì đặc biệt, không đụng hàng phải nói đến, chính là: tại quốc gia này, nam tử cũng có thể tiến cung vi phi.
Nhưng không phải con cái nhà ai cũng có thể tùy tiện đem đi tiến cung; Chỉ có các vị đại thần quyền cao chức trọng trong triều mới có thể đưa con vào cung làm phi tử.
Nói dễ hiểu hơn một chút, mang hài tử đi tiến cung là thủ đoạn mượn sức để thống trị quyền thần, còn trọng yếu hơn nữa là đem đứa nhỏ biến thành con tin.
Đứa con chính mình đẻ ra nằm ở trong tay hoàng thượng, quyền thần đó muốn mưu đồ tạo phản cũng phải hảo hảo suy nghĩ, suy nghĩ và suy nghĩ …
Về phần vì cái gì lại muốn đưa nam tử tiến cung, kỳ thật còn chứa một tầng hàm ý bên trong: Nữ tử tiến cung, nếu được sủng ái, có con nối dòng, nhà mẹ đẻ sẽ được tăng thêm thế lực. Nam tử thì khác, cho dù được sủng ái như thế nào cũng sẽ không thể sinh con nên có thể phòng ngừa việc ngoại thích chuyên quyền.
Huống chi, nam phi vào cung rất ít người có thể làm cho hoàng thượng yêu thích. Dù sao nam nhân thân thể so ra kém xa mị lực của nữ tử. Cho nên, bên nhà ngoại của đứa nhỏ mà có quyền thế, thì còn có thể xem như cơm áo không lo. Một khi trong nhà thất thế, thân phận thật vô cùng thê thảm, không chỗ nương tựa, cô đơn già cỗi một mình đến cuối đời.
Không may, đứa nhỏ tên Ngạn Liễm này chính là nam phi sắp tiến cung.
Ngạn gia hiện nay thế lực mạnh nhất trong triều: Ngạn lão gia là thái sư đương triều, có em gái là đương kim hoàng thái hậu, con trưởng đại thiếu gia làm tể tướng, nhị thiếu gia tướng quân oai phong trong tay nắm binh quyền, tam thiếu gia, tứ thiếu gia cũng đều là trọng thần nốt.
Muốn nói Ngạn gia, còn có một vị nữa đứng thứ năm: ngũ tiểu thiếu gia.
Ngạn Liễm từ nhỏ ham chơi, không thích đọc sách, lại bởi vì thân hình gầy yếu không thể tập võ, trong mắt người nhà đã thật là không đúng tí nào. Huống chi vị tiểu thiếu gia này còn có tật xấu: Nhát như chuột, đặc biệt cực kỳ yêu … khóc!!?
Thuở còn là nam hài, khóc khóc nháo nháo, làm nũng khiến người ta mềm lòng, trìu mến. Khổ nỗi khi trưởng thành trước sau cũng vẫn động một cái là nước mắt nước mũi ôm đồm thật làm cho mọi người chán ghét.
Trên đầu tủ, có một quyển sách xem chừng là nhật ký của Ngạn Liễm, bên trong ghi sự kiện: Ngạn Liễm thời điểm mười hai tuổi, trong phủ có một gốc quỳnh sắp nở hoa. Đây chính là dịp vui hiếm thấy, Ngạn thái sư tâm tình thật tốt, triệu tập cả nhà pha trà, thắp đèn ngoạn chờ hoa quỳnh nở.
Bữa tiệc gia đình, mọi người tập hợp có cả mấy cô con dâu, con gái chưa xuất gia yến yến oanh oanh vui vẻ nói cười, gian nhà rộn ràng hẳn lên với những lời tốt lành như châu như ngọc.
Duy chỉ có mỗi tiểu thiếu gia là còn chưa thấy mặt.
Ngạn thái sư thấy vậy, thở dài đánh thượt một cái. Phân phó hạ nhân đem nhi tử đánh thức, uy mấy câu cho lên tinh thần, vẫy tay gọi nhi tử đến bên người, hỏi han. Tiểu thiếu gia không biết trả lời nước mắt đã lưng tròng. Mắt thấy nhi tử muốn khóc, Ngạn thái sư trong bụng một cơn tức, nhưng không dám phát tiết, cuối cùng chính là phất tay cho hắn trở về phòng.
Từ đó về sau, thái sư không bao giờ chăm nom đoái hoài đến đứa con này nữa. Ngạn Liễm cũng vì vậy mà mừng rỡ an nhàn, mỗi ngày ngủ sớm dậy sớm, dùng qua điểm tâm, rồi đi xuyên qua hoa viên đến chỗ thái sư phu nhân thỉnh an. Lại trở về tiểu viện bằng đường cũ nhởn nhơ ghẹo chó, chọc mèo, ngắm hoa, coi cá, một buổi sáng cũng liền như vậy trôi qua. Chiều ngủ một chút, tỉnh dậy xem thư rồi ngồi ngẩn ngơ đến giờ cơm, ban đêm cũng chẳng thèm học bài bảo là trời tối chong đèn hại mắt.
Tóm lại, vị Ngạn phủ tiểu thiếu gia này sống quả thực là rảnh rỗi, là nhàm chán quá đi.
Hắn vốn tưởng có thể như vậy long nhong cả đời, quán triệt tư tưởng “Bất luận dù sao tương lai người nào lên làm trưởng gia cũng được, hắn hội không thiếu cơm ăn”. Nhưng nào có ngờ trời nắng to bỗng dưng có sét: Đương kim hoàng thượng mệnh Ngạn gia đưa nhi tử tiến cung vi phi.
Cảnh ngộ của các nam phi trong cung, Ngạn Liễm chưa từng thấy cũng chưa từng nghe qua, liền tù tì khóc suốt một ngày, vạn lần không muốn.
Chính là lệnh vua không thể nào cãi, mặc hắn có như thế nào khóc nháo, thái sư cũng không vì đứa con này mà kháng chỉ. Ngũ thiếu gia vừa sợ, vừa ức trong lòng uống thuốc độc tự sát.
Coi như vị thiếu gia này vẫn có chút lương tâm, sau khi chết, linh hồn còn nhớ đến an nguy của gia đình không có biện pháp hướng cung nhưng cũng không dám chính mình tự quay về.
Trên đường xuống hoàng tuyền ngẫu nhiên đụng phải nhân vật chính của chúng ta, lại trùng hợp hơn nữa, hắn chịu không nổi màn mè nheo, mít ướt của Ngạn Liễm vì thế liền có ngay một màn Tá Thi Hoàn Hồn đầy … kinh dị.
Dừng nét bút, nhân vật chính nhìn chăm chăm vào tờ giấy ghi chữ rậm rạp nhỏ xíu, thở phào một hơi.
Coi như xong, nếu tự mình đáp ứng thằng nhỏ, thì không có lý do nào để oán giận cả. Hắn lạnh nhạt nghĩ.
Từ nay về sau, hắn chính là Ngạn Liễm. Trải qua 30 năm cuộc đời, vì bệnh tật sống cũng không được như ý. Sau này hắn phải dùng thân phận của thiếu niên này hảo hảo mà tranh thủ hưởng thụ cuộc sống.