Liễm Âm Vấn Tình

Chương 14




Sáng sớm hôm sau, Liễm Âm khoan thai thức dậy, kinh dị phát hiện, trong lòng ngực có một người, nhất thời nhớ tới sự tình đêm qua, mặt lập tức hồng cực kỳ, thật cẩn thận gỡ hai cánh tay đang ôm mình, nhẹ nhàng ngồi dậy, đột nhiên một trận đau từ hậu đình truyền đến, nhíu mày, vén áo ngủ bằng gấm, đã thấy hạ thân mặc tiết khố sạch sẽ, giữa hai chân cũng không có cảm giác nhớp nháp, có lẽ là Sờ Thanh Phong đã làm.

Nhất thời mặt càng đỏ hơn, thầm nghĩ: với tính cách kiêu kỳ của hắn lẽ nào lại làm vậy, có phải hay không hắn có điểm thích ta? Đau lòng vì ta? Nghĩ đến khả năng này, trong lòng từng trận ngọt ngào. Đột nhiên trong đầu lại có thanh âm vang lên: Liễm Âm, ngươi mơ mộng cái gì? Hắn rõ ràng đối với ngươi chán ghét cực kỳ, như thế nào có thể thích ngươi? Hắn làm như vậy, chính là cảm kích ngươi, thương hại ngươi! Nhất thời sắc mặt xám tro, tim đập loạn.

Sau một lúc lâu, thầm nghĩ: phải nhân lúc hắn chưa tỉnh nhanh đi thôi! Nếu là hắn tỉnh, thấy ta, nói không chừng lại nổi giận!

Đột nhiên rất sợ nhìn thấy ánh mắt chán ghét của Sở Thanh Phong, cố nén đau đớn ở hậu đình, mặc quần áo, từng bước thong thả đi ra khỏi phòng. Vừa ra ngoài, khẽ kêu: “Vân, mau lăn ra đây!”

Chỉ thấy Vân vẻ mặt bất đắc dĩ lắc đầu, thở dài: “Vương gia ngốc của ta, không thành công lại để cho người ta đem ăn nga!”

Liễm Âm đỏ mặt lên, mắng: “Đồ lắm miệng, còn bậy bạ, cẩn thận bổn vương đem Mai Hương gả cho người khác!”

“Ôi! Vương gia của ta, chủ tử của ta, tiểu nhân sai rồi được chưa nào!” Vân cuống quít cúi đầu nhận tội.

“Vân, ngay lập tức phái hai người đưa Linh nhi tống vê Giang Nam, tiện thể báo tin cho nhạc phụ đại nhân, nói là Linh nhi tiểu thư đã lớn, nhanh chóng mà gả nàng đi, về sau vĩnh viễn không cho nhập kinh!” Liễm Âm lãnh nghiêm mặt nói.

“Vâng, Vương gia!” Vân vâng lời nói: “Vương gia, ngài dùng đồ ăn sáng hay là......”

“Hồi vương phủ!” Liễm Âm vội vàng nói. Sợ Sở Thanh Phong tỉnh lại, thấy xấu hổ.

“Vương gia, kia, Sở công tử......” Vân hỏi.

“Chờ hắn tỉnh, hắn muốn lưu lại liền lưu lại, không muốn lưu lại, sai người đưa hắn về cũng được!” Liễm Âm cau mày, không kiên nhẫn nói, một lòng thầm nghĩ nhanh rời đi nơi đau lòng này.

Ánh nắng mặt trời chiếu qua song cửa, Sở Thanh Phong thỏa mãn nhíu mày, duỗi người, chân tay giang rộng, chỉ cảm thấy cả người thư sướng, cảm giác ngủ thật đẫy giấc. Chậm rãi mở mắt ra, bỗng nhiên phát hiện không phải phòng mình, rồi lại nhớ tới việc đêm qua, nhất thời trên mặt một mảnh đỏ bừng, liếc một chút, bên cạnh một người cũng không có, hắn, rời giường? Nhớ tới đêm qua nằm ở trong lòng ngực hắn ấm áp an tâm, trong lòng có chút tiếc nuối.

Đang ngồi đờ đẫn trên giường, chỉ thấy một tiểu nha đầu nhẹ nhàng đi vào, đang bê chậu rửa mặt, rụt rè đứng ở trước giường, nhỏ giọng nói: “Sở công tử, ngài đã tỉnh? Trước tiên rửa mặt chải tóc đi!”

Sở Thanh Phong gật gật đầu, rời giường mặc quần áo, chậm rãi rửa mặt chải tóc, tâm tư lại không biết ở nơi nào. Rửa mặt xong, lại thấy tiểu nha đầu nhìn chằm chằm mình, Sở Thanh Phong cũng không phải chưa từng thấy ánh mắt ngưỡng mộ của người khác, chính là ánh mắt của tiểu nha đầu này kì thực rất kì quặc, có chút xúc động, lại có chút chờ mong, thậm chí trong mắt còn có ứa lệ.

“Nhìn cái gì vậy?” Sở Thanh Phong lộ ra một tia cười yếu ớt, tế nhị đánh thức tiểu nha đầu kia.

Tiểu nha đầu vội vã cúi đầu rũ mắt, lắp bắp: “Thực xin lỗi, công tử, ta, ta không nhìn gì cả!” Nói xong, thanh âm đã nghẹn ngào.

Sở Thanh Phong càng kỳ quái, thầm nghĩ: nha đầu kia làm sao vậy? Được rồi mà, khóc cái gì? Liền ôn nhu hỏi han: “Làm sao vậy, ta cũng không trách ngươi, khóc cái gì?”

Thấy âm thanh ôn nhu của Sở Thanh Phong, nha đầu kia càng khóc nức nở: “Công tử, ta chỉ là chợt nhớ đến Khanh nhi Vương phi. Ngài cùng nàng bộ dạng thật giống nhau!”

“Khanh nhi?” Sở Thanh Phong hồi tưởng lần đầu tiên gặp Liễm Âm, hắn cũng gọi ‘Khanh nhi’, nguyên lai hắn cũng không phải gọi ta “Thanh nhi”, trong lòng đột nhiên một trận chua xót.

“Khanh nhi Vương phi mất đã bốn năm!” Tiểu nha đầu khóc sướt mướt nói: “Con người nàng thực tốt, đối với chúng ta cũng tốt, chính là người tốt đều chết thật sớm! Vương gia đáng thương của chúng ta nhiều năm như vậy vẫn nhớ nàng, đến bây giờ cũng không nguyện thú thân nạp phi! Một đôi hữu tình nhân, âm dương cách biệt! Thật đáng thương nga” nói xong liền thở dài.

Sở Thanh Phong nghe như sét đánh bên tai, ngây ngốc, mặt một mảnh tái nhợt, thầm nghĩ: nguyên lai hắn căn bản là chưa từng thích quá ta, hắn một lòng vương vấn Khanh nhi Vương phi, ta chỉ là thế phẩm trong lòng hắn, chính là thay cho Vương phi! Khó trách hắn dưới một người, trên vạn người, lại như thế nào chiều ý ta, nguyên lai chính là bởi vì ta lớn lên giống ái nhân của hắn.

Nhất thời trong lòng đau đớn, vội ngẩng đầu, thầm nghĩ: ta vì sao lại khó chịu? Chẳng lẽ.....

Từ lúc nào nụ hôn nồng nhiệt của hắn cùng lòng ngực an tâm của hắn đã khắc sâu vào tâm trí ta? Từ khi nào bóng hình hắn đã lưu lại trong lòng ta? Ta thích hắn, ta thích hắn ôn nhu đôn hậu, nam nhân chung tình!

Sở Thanh Phong nhất thời trên mặt đỏ ửng, hận không thể ngay lập tức đi gặp Liễm Âm, hỏi hắn, đối với mình có thể có một tia tình ý? Nếu hắn đối với mình có tình, mình cũng không bận tâm phải làm thế thân, tin tưởng chẳng bao lâu, chính mình sẽ hoàn toàn thay thế Khanh nhi, trở thành người tối trọng yếu trong lòng hắn.

Sở Thanh Phong lòng tin tràn đầy ngẩng đầu lên, mỉm cười hỏi nha đầu: “Vương gia các ngươi đâu?”

“Vương gia từ sáng sớm đã hồi phủ! Bất quá, Vương gia phân phó qua, Sở công tử nếu muốn ngắm hoa liền lưu lại ngắm hoa, nếu là muốn đi về, thì sẽ có xa mã đưa công tử về!”

Sở Thanh Phong sửng sốt, mặt lập tức trắng: hắn, hắn ngay cả gặp cũng không muốn gặp ta, nhất định là hối hận, ta chỉ là lớn lên giống vợ hắn, hắn căn bản không yêu ta, phải, đêm qua hắn không phải nói chính là trách nhiệm sao? Sở Thanh Phong, ngươi, ngươi thật ngu dốt, ngươi chính là một tên tiểu quan thấp hèn, tuy rằng lớn lên giống vợ hắn, người hắn yêu là Khanh nhi, lại có thể nào yêu một kẻ chốn phong trần như ngươi?

Nhất thời mất hết can đảm, vừa rồi còn mãn nguyện, giờ phút này đã như bị dội gáo nước lạnh, thất hồn lạc phách nói: “Ta phải đi về, ta phải đi về!”

“Vâng, công tử, ta phân phó, sai người đưa ngài về!”

Sở Thanh Phong ngẩn ngơ, như tượng gỗ ngồi ở xe ngựa, lại như tượng gỗ trở lại Thanh Phong quán. Tiểu đồng thấy bộ dáng hắn, thầm nghĩ: đắc, công tử đi ra ngoài du ngoạn một ngày, càng ngơ ngẩn!

Tiểu đồng bưng tới đồ ăn, đem tới trước mặt Sở Thanh Phong đang đờ đẫn si ngốc ngồi bên bàn, nhẹ giọng nói: “Công tử, ăn cơm!” Lại thấy Sở Thanh Phong vẫn như cũ ngây ngẩn ở đó, vẫn không nhúc nhích.

Tiểu đồng thở dài, bưng bát, dùng thìa múc một thìa canh, đưa tới bên miệng Sở Thanh Phong, Sở Thanh Phong mím môi, hai mắt vô thần nhìn chằm chằm hoa nhi trước mặt, linh hồn nhỏ bé giống như đi mất.

Tiểu đồng lắc lắc đầu, thầm nghĩ: hai ngày rồi, công tử chỉ ngây ngốc như vậy, ngồi đờ người ra, nhìn cái chậu hoa kia, lúc trước thì thôi, xem vẫn xem, còn biết ăn cơm ngủ, còn chấp nhận được, bây giờ thành một ngốc tử! Cả ngày không ăn không uống nhìn chằm chằm chậu hoa, cứ tiếp tục như vậy, còn không chết đói?

Nhìn thấy khuôn mặt trắng xanh của Sở Thanh Phong, đôi mắt đen láy, tiểu đồng thở dài nói: “Công tử, ngươi ăn chút gì đi a! Hoa nhi dù cho xem, cũng không thể nào cả ngày không ăn không uống ngồi xem a! Nếu là đói rồi bệnh, chết đói, Hoa nhi có đẹp cũng xem không được!”

“Xem không được?” Sở Thanh Phong hình như có chút thanh tỉnh, si ngốc nói.

“Đúng vậy! Nếu bị bệnh, đã chết, còn nhìn cái gì a?” Tiểu đồng liếc mắt xem thường.

“Không, ta không thể chết được, ta còn không có hỏi rõ ràng hắn, ta không thể chết được!” Sở Thanh Phong giống như hoàn toàn thanh tỉnh, bưng bát cơm lên.

“Công tử, ngươi chậm một chút!” Tiểu đồng bất đắc dĩ nhìn Sở Thanh Phong cắm cúi ăn, thầm nghĩ, không ăn thì thôi, đến lúc ăn lại chẳng khác gì quỷ đói đầu thai, thật là, cũng không biết dạo này công tử làm sao vậy? Trong lòng thầm nghĩ, công tử có phải hay không đụng tới đồ gì không sạch sẽ, trúng tà rồi sao? Nhất thời hoảng sợ nhìn bốn phía, toàn thân nổi da gà!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.