Edit by Mặc Hàm
Hoàng đế phát ra một tiếng cười, “Phùng Diệp Hoa, A Chiểu ở đâu?” Bảng nhãn hừ lạnh một tiếng, lại không nói lời nào. Hoàng đế cười nói: “Lúc trước trẫm cảm thấy kì lạ, người Lương quốc ở trong núi này làm gì? Không dễ dàng quấy rầy quân ta, ngược lại giống như đang tìm người. Mà nếu không phải A Chiểu hạ lệnh, ngươi làm sao chịu ra tay?” Trên mặt bảng nhãn lộ ra một tia tức giận, quay đầu bỏ đi, Hoàng đế vỗ ngựa đuổi theo.
Ta đi theo bọn họ, đi lên cao, lá khô trên mặt đất dần dần ít đi, bùn đất đông cứng trở nên lạnh lẽo cứng rắn, lúc ngẩng đầu lại đã có tuyết trắng. Bảng nhãn dừng bước, phía trước có một sơn động, Hoàng đế xuống ngựa đi về phía cửa động. Ta gắt gao đuổi theo bên chân hắn, mới vừa rồi khí tức bị tuyết che dấu, hiện giờ rốt cục rõ ràng. Ta khó có thể kìm nén sự hưng phấn, trong cổ họng gầm nhẹ, Hoàng đế cười nhìn ta một cái, dẫn đầu đi vào sơn động.
Trong động có một người ngồi, nương theo ánh tuyết bên ngoài chiếu ra bộ dáng của y. Y thoạt nhìn gầy gò không ít, trên mặt có râu, một chân trói vào ván gỗ. Y cười gọi ta một tiếng hổ, ngẩng đầu nhìn hoàng đế nói: “Ta bị thương chân, thứ cho không nghênh đón từ xa.”
Hoàng đế dừng ở cửa động nhưng không đi vào, lẳng lặng nhìn y một lúc lâu, dường như không dám tin tưởng y còn sống. Đại hoàng tử nghiêng đầu cười, “Hoàng Thượng đã tới, nhất định muốn ta một cước nhảy qua sao?” Hoàng đế rốt cục cất bước, chần chờ đi tới trước mặt y, bỗng nhiên ngồi xổm xuống hung hăng ôm lấy y. Bàn tay đại hoàng tử giơ lên dừng lại trên không trung một lát, sau đó nhẹ nhàng ôm lấy Hoàng đế.
Ta đi tới bên cạnh bọn họ, đại hoàng tử hướng ta giảo hoạt cười. Ta biết y cảm ơn chuyện giải dược trong chuông nhỏ của ta, tiến lên hai má lau qua góc áo y. Y vẫn sống trên đời, lại bảo ta lại nhìn thấy y, ta còn có cái gì mà không thỏa mãn?
Bọn họ ôm nhau hồi lâu, rốt cục buông ra. Hoàng đế nhẹ nhàng vuốt ve mặt đại hoàng tử, ánh mắt dừng lại trên đùi trái bị thương của y, “Sao lại bị thương thành như vậy?” Đại hoàng tử cười nhạt một tiếng, “Lúc từ chỗ Tần Vân Chiếu chạy ra bị gãy, mấy ngày nay không nhúc nhích được đành phải trốn ở chỗ này, rất chật vật.” Hoàng đế ghé vào mặt hôn cằm y, khẽ cười nói: “A Chiểu để râu thoạt nhìn chững chạc hơn rất nhiều, ngay cả trẫm cũng thiếu chút nữa nhận không ra, vừa lúc tránh thoát tai mắt truy binh.” Đại hoàng tử cười né tránh, lại bỗng nhiên dừng lại, “Ngươi lại thật sự tới.” Hoàng đế im lặng nhìn y, ý cười trong mắt dần dần sâu, hơi lui về phía sau một chút khoảng cách. Đại hoàng tử cũng nhìn hắn, nâng mặt hắn lên, nhắm mắt dán lên môi về phía trước.
Tuyết rơi ngoài sơn động, hai người hồn nhiên quên ta, bên ngoài khắp nơi đều là người Lương quốc, Chử quân vẫn chắn đến dưới thành quốc đô, ltoàn bộ cùng giờ phút này không liên quan. Hoàng đế hôn mi tâm đại hoàng tử, kề sát trán y, cúi đầu gọi: “A Chiểu.” Đại hoàng tử nghiêng mặt hôn vào tai hắn, bắt đầu chậm rãi kể lại chuyện xảy ra trong sơn cốc ngày đó.
Ngày đó đại hoàng tử ở trong cốc gặp phải binh đánh lén, cùng người hồi báo nói tình hình không sai biệt lắm, y bị một mũi tên bắn xuống ngựa, chỉ là trên đùi có ngoại thương, cũng không có gì đáng ngại, lại ở trong hỗn chiến không biết bị ai trùm đầu mặc quần áo, đánh trúng gáy mất đi tri giác. Đợi y tỉnh lại, đã ở hoàng cung Lương quốc, thám hoa tự mình nghênh đón, nhốt y ở trong một gian cung thất, thay y kéo dài chữa thương. Mục đích thám hoa không cần nói cũng biết, y lại nói hoàng đế quyết không có khả năng vì y mà bông tha lãnh thổ Lương quốc. Thám Hoa không tin y, quyết tâm thăm dò Hoàng đế trước, liền có một vở kịch lừa chết. Đại hoàng tử nói: “Ta cố ý đem chuông nhỏ kia giao cho Tần Vân Chiếu, ở phía trên động tay động chân, để hoàng thượng biết ta bình an.” Hoàng đế khó hiểu nói: “Đến tột cùng là động cái gì, trẫm nhìn không ra hổ lại biết?” Đại hoàng tử cười nghịch ngợm, “Ta không nói cho Hoàng Thượng.”
Hai người đùa giỡn một phen, y tiếp tục nói có một ngày y nhìn trong lúc canh gác có sơ hở, tìm cách từ hoàng cung Lương quốc chạy ra, không ngờ vẫn bị gãy chân khi thoát khỏi truy binh. Lúc ngàn cân treo sợi tóc, bảng nhãn bỗng nhiên xuất hiện, cứu y đi. Hoàng đế kỳ lạ nói: “Hắn làm sao biết ngươi gặp nạn?” Đại hoàng tử nói: “Nhờ con tọa kỵ của ta, ta bị bắt đi, nó không biết tung tích, thì ra lại trở lại nơi ẩn cư của bộ hạ Tố quốc trước kia. Sau khi Tiểu Phùng rời khỏi Chử quốc vẫn ở đó, gặp bạch mã, biết nó cực kỳ có linh tính, liền liều lĩnh để nó dẫn đường đến Lương quốc. Hoàng đế thở dài: “Một con ngựa tốt, thông minh như hổ. Phùng Diệp Hoa cũng thật sự kính ngươi, vẫn chịu cứu ngươi trong hiểm cảnh.” Đại hoàng tử cúi đầu cười nói: “Đúng vậy, thật sự là cảm ơn hắn. Chúng ta một đường chạy trốn lên núi, tránh né binh, hơn mười ngày trước cuối cùng cũng an bài ở đây, tạm thời nuôi dưỡng một dưỡng thương chân. Ngày hôm trước, Tiểu Phùng nói cho ta biết trong núi có Chử quân lui tới, ta liền đoán là Hoàng Thượng, cuối cùng cũng khuyên hắn đến trợ giúp. ”
“Ta không phải vì cứu ngươi.” Bảng Nhãn dựa vào cửa động lãnh đạm nói, “Bất quá là vì thêm một ít đồng minh có thể giúp tướng quân chạy ra ngoài.”